Sáng sớm Chủ nhật, Tô Duyệt Duyệt đã đi đến bệnh viện, nhưng điều
khiến cô bất ngờ là Mèo con đã xuất viện rồi. Hỏi y tá tình hình Mèo con như vậy sao xuất viện sớm thế, y tá chỉ mỉm cười, nói: “Tôi không phải
là bác sĩ, làm sao tôi biết được, bệnh nhân yêu cầu xuất viện thì cho
xuất viện thôi.”
Tô Duyệt Duyệt nghe như vậy rất tức giận, muốn đôi co mấy câu với y
tá nhưng lại nhớ đến tình trạng của Mèo con nên nín nhịn, gọi điện thoại cho Lâm Tử Văn. Điện thoại của Lâm Tử Văn đã tắt nguồn, Tô Duyệt Duyệt
lo cho tình trạng sức khỏe của Mèo con không tiện nhận điện thoại, nên
đã gửi tin nhắn cho Lâm Tử Văn, rồi đứng đợi một hồi lâu ngoài cổng bệnh viện mới rời đi.
Mãi đến tối muộn, Tô Duyệt Duyệt mới nhận được tin nhắn của Mèo con,
nói mình không có chuyện gì nên mới về nhà nghỉ ngơi, bảo cô không cần
lo lắng, sau khi khỏe hẳn sẽ gọi điện cho cô. Tô Duyệt Duyệt nghĩ liệu
có phải Mèo con thật sự quá mệt mỏi, hay cô ấy vẫn đang trách mình, cứ
suy nghĩ luẩn quẩn như vậy, khiến lo lắng càng thêm chồng chất trong
lòng.
Hôm sau, trên đường đến công ty, Doanh Thiệu Kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt sáng sớm đã chẳng có chút tinh thần nào nên cố ý trêu đùa cô vài câu,
nhưng cô gái thường ngày luôn miệng ríu rít như chim sẻ này hôm nay lại
ngậm tăm, mặt mày ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, nói chuyện thì rời rạc, chẳng đâu vào đâu, cho tới khi đến tòa nhà Tổng bộ khu Hoa Đông của Tập đoàn
JS, hai người tách ra đi hai đường lên phòng làm việc của mình thì cô
mới nói một câu “Bye bye” rất rõ ràng. Khuôn mặt nhợt nhạt ấy cũng cố
nặn ra một nụ cười méo mó.
“Chris, Sue, lát nữa Shelly sẽ dành nửa tiếng để nói với hai cô về
công việc, hai cô cố gắng làm cho tốt nhé, có vấn đề gì có thể hỏi
Shelly hoặc hỏi tôi cũng được.” Tống Dật Tuấn chỉ nói về công việc một
cách ngắn gọn với Tô Duyệt Duyệt và Như An Tâm, sau đó quay về văn phòng lấy cuốn sổ tay rồi vội vã đi ngay.
Thân hình vừa lướt qua chỗ Tô Duyệt Duyệt, một mùi nước hoa nhè nhẹ
sực vào mũi, Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp nhận ra đó là hương nước hoa
của Như An Tâm hay của Vu Tiểu Giai thì đã nghe thấy Vu Tiểu Giai thốt
lên: “Ôi chao, hôm nay sếp lại dùng loại nước hoa cao cấp rồi, thơm quá
chừng.”
“Đúng thế, nhưng nước hoa của người ta không phải để cô ngửi.” Shelly đi đôi guốc cao, tiến thẳng đến bên cạnh Vu Tiểu Giai. Shelly là người
phụ trách việc kiểm soát hợp đồng của bộ phận Quản lý hợp đồng, cũng là
một “sếp bé” nên Vu Tiểu Giai tuyệt đối không dám cao giọng, chỉ dám
đứng bên cạnh nói xen vào: “Tôi biết rồi, nhưng mùi hương cứ tự sực vào
mũi đấy chứ. Có điều, sếp của chúng ta vốn đã phong độ ngời ngời rồi, dù không dùng nước hoa thì cũng đẹp trai số một trong JSCT.”
“Úi giời, trong mắt cô chỉ có hai từ đẹp trai, tất cả những yếu tố khác đều lu mờ hết cả.”
Mặc dù lời của Shelly đầy ẩn ý nhưng người mới đến như Tô Duyệt Duyệt cũng có thể cảm nhận được rõ ràng người phụ nữ đang đứng ở lối đi này
có phần hơi đố kỵ trong lòng.
“Tôi phải làm việc đây, cô cũng làm đi.”
Vu Tiểu Giai trưng vẻ mặt buồn thiu trở về bàn của mình, Shelly bảo
Như An Tâm và Tô Duyệt Duyệt đến phòng họp bộ phận, nói: “Hôm nay tôi sẽ giao việc cho hai cô.”
Shelly có dáng người cao to, tuổi đã quá ba mươi lăm, nếu không phải
Vu Tiểu Giai nói trước với Tô Duyệt Duyệt thì Tô Duyệt Duyệt sẽ không
thể đoán được tuổi của Shelly. Cô ta rất biết cách giữ gìn nhan sắc,
quần áo và lời nói đều toát lên vẻ thời thượng, đặc biệt là chiếc bụng
thon gọn của cô ta, chẳng ai có thể nghĩ cô ta đã là bà mẹ của một đứa
trẻ bảy tuổi.
“Mấy ngày trước hai người đã qua lớp huấn luyện rồi, tôi sẽ không nói lại nữa, JSCT của chúng ta có tất cả bảy bộ phận nghiệp vụ và hai bộ
phận dịch vụ, hiện giờ Jill, Ray, Iris đang xử lý việc ở bảy bộ phận
nghiệp vụ và hai bộ phận dịch vụ, vì vậy lượng công việc vô cùng lớn,
rất nhiều việc không thể hoàn thành đúng thời hạn được, tôi và Kevin đã
bàn bạc thống nhất ý kiến, Chris, cô sẽ phụ trách bộ phận nghiệp vụ thứ
năm, Sue, cô sẽ phụ trách hai bộ phận dịch vụ. Trước mắt, chúng ta sẽ
tiến hành phân tích khối lượng công việc của tất cả các hợp đồng, sự
phối hợp này là hợp lý nhất, đương nhiên nếu sau này có gì thay đổi,
chúng ta có thể điều chỉnh lại.”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ, đã biết mình phải làm những gì vậy thì cứ làm
thôi, theo hiểu biết trước đây và những gì tiếp thu được từ lớp bồi
dưỡng nghiệp vụ vừa qua, cô biết SAP là hệ thống quản lý số một trên thế giới, bởi vậy có thể học được một phần nhỏ của SAP cũng sẽ rất có lợi
cho sự phát triển trong tương lai của cô. Tô Duyệt Duyệt nghĩ, nếu mình
thực sự không thích JSCT, hoặc làm việc không thoải mái, tương lai cũng
có thể dựa vào kinh nghiệm ở JSCT và kiến thức học hỏi được từ SAP để
tìm được một công việc tốt hơn.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Shelly tiếp tục nói với hai người về công việc cụ thể, Tô Duyệt Duyệt rất chăm chỉ ghi chép còn Như An Tâm có vẻ không tập trung, Shelly bực
bội chau mày, nói: “Chris, trí nhớ tốt chẳng bằng chăm ghi chép.”
“Vâng.”
Mặc dù đã thừa nhận như vậy nhưng ánh mắt của Như An Tâm vẫn rất lơ
đễnh, Shelly nhìn thấy rõ ánh mắt đó, đang định khiển trách cô ta thì có người gõ cửa, người này cũng chẳng đợi Shelly lên tiếng đã đẩy cửa bước vào.
“Bịch…”
Một chiếc cặp tài liệu nhỏ bay vèo, hạ xuống mặt bàn, Tô Duyệt Duyệt
vẫn chưa ghi xong chữ cuối cùng, bỗng giật nảy mình bởi tiếng động đó,
có điều lời trách mắng chưa kịp thốt lên thì đã thấy người đàn ông vừa
bước vào lớn giọng chất vấn Shelly: “Hợp đồng này có vấn đề gì không hả? Chết mất, bộ phận Quản lý hợp đồng của mấy người làm ăn kiểu gì vậy?
Một hợp đồng mà làm đến hai tuần rồi mà vẫn chưa phê chuẩn. Cô nói xem,
hợp đồng này có vấn đề gì?!”
“Vậy sao, Edward, đã hai tuần rồi à?”
Shelly thủng thẳng trả lời, dường như sự tức giận của đối phương
không thể gây áp lực tới tâm lý của cô ta, ngược lại, người đàn ông được gọi là Edward kia thấy Shelly vẫn thản nhiên như không thì máu nóng lại càng dồn lên mặt: “Shelly, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, vị khách này là khách hàng tiềm năng lớn của chúng ta, là khách hàng lớn của bộ phận Dịch vụ chúng tôi trong tương lai, cô mà phá hỏng, để xem cô ăn nói thế nào với sếp.”
Bộ phận Dịch vụ?
Tô Duyệt Duyệt chợt cảm thấy lo lắng, đây chính là bộ phận mà sau này mình sẽ phải thường xuyên qua lại, không ngờ còn chưa kịp bắt tay vào
làm việc, đã gặp ngay một người đàn ông hung dữ như thế. Shelly thấy
Edward lôi “sếp” ra để dọa, bèn ho khẽ một tiếng, nói: “JSCT của chúng
ta có rất nhiều khách hàng tiềm năng lớn, vị khách hàng này của ông
không đặt cọc trước, chúng ta dựa vào cái gì để đáp ứng hợp đồng của ông ta. Ngoài ra, Kevin của chúng tôi trong cuộc họp điều phối dự án đã nói với giám đốc bộ phận Nghiệp vụ và bộ phận Dịch vụ, xuất phát từ nguyên
nhân kiểm soát dòng tiền mặt của công ty, tất cả những hợp đồng không có tiền đặt cọc, bộ phận Quản lý hợp đồng của chúng tôi tuyệt đối không
phê chuẩn.”
“Đó là chuyện của năm tài khóa trước, sổ sách của năm tài khóa trước
đều đã được chốt rồi, bây giờ là năm tài khóa mới, năm tài khóa mới có
thể ký!”
“Ai nói vậy? Anh có chỉ thị của công ty không?”
Shelly cầm hợp đồng trong tay, đưa cho Edward, nhân lúc Edward còn
đang do dự, cô ta lạnh nhạt nói: “Nếu không có, bây giờ hoặc anh có thể
mang về để giám đốc phê chuẩn, hoặc tìm Kevin của chúng tôi nhờ giúp đỡ. Này, anh cầm đi!”
“Shelly, cô làm vậy rõ ràng là đang làm khó bộ phận Dịch vụ của chúng tôi.”
“Edward, câu này của anh nói khó nghe quá, tôi là quản lý phụ trách
bộ phận Quản lý hợp đồng, làm bất cứ việc gì cũng không được vượt qua
quy định của công ty. Hai con đường mà tôi nói đều có thể thông qua
được, đúng rồi, sau này khi Tiểu Ngô kiểm tra xong hợp đồng bên anh, sẽ
giao cho vị đồng nghiệp mới này, anh đã đến đây rồi thì làm quen luôn
đi, cô ấy tên Tô Duyệt Duyệt, tên tiếng Anh là Sue.”
Mặt Edward nóng bừng, hơi thở đã có phần gấp gáp còn Shelly lại tươi
cười gọi Tô Duyệt Duyệt lại, nói hai người làm quen với nhau, Shelly đưa mắt ra hiệu, Tô Duyệt Duyệt hiểu ý đưa tay ra bắt, Edward đùng đùng tức giận, mắng thẳng vào mặt Shelly: “Đúng là công ty đã nuôi những kẻ vô
dụng là mấy người đây!”
“Rầm…” một tiếng, cánh cửa đóng sập lại. Cánh tay vẫn còn đang duỗi
ra của Tô Duyệt Duyệt bị cú quay ngoắt người của Shelly va vào đau
điếng, vội rụt về.
“Công ty đã nuôi báo cô những kẻ bán hàng vô tích sự!”
Shelly lẩm bẩm chửi rủa một câu, sau đó tiếp tục nói: “Sue, đừng quan tâm đến hạng người này, chúng ta tiếp tục nói về công việc của chúng
ta.”
Tô Duyệt Duyệt nhanh chóng trở lại vị trí của mình, thầm nghĩ mình đã cứng đầu cứng cổ như vậy, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, hóa ra
đấu đá, cãi vã ở doanh nghiệp nước ngoài lại công khai như thế, hầm hầm
đi vào, ném bịch tài liệu, đóng rầm cửa, tất cả những điều này đều chưa
từng xảy ra ở công ty trước đây cô làm. Cùng lắm cũng chỉ có người hóng
hớt, bàn tán sau lưng, muốn cãi nhay cũng không dám cãi, dù gì dó cũng
là công ty tư nhân, nhân viên trong công ty đều có quan hệ họ hàng thân
thích, cãi nhausao được?
Đáng lẽ phải họp nửa tiếng nhưng không hiểu có phải do sự việc vừa
xảy ra hay vì nguyên nhân nào khác mà Shelly chỉ nói nhanh trong hai
mươi phút. Khi Tô Duyệt Duyệt trở về ghế ngồi của mình, trong lòng
vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Tiểu Ngô đã bước đến nói với cô: “Tôi
chỉnh sửa lại một chút các tài liệu quan trọng, chiều sẽ đưa cho cô.”
Tô Duyệt Duyệt gật đầu, công việc mới sẽ phải nỗ lực nhiều, nếu không nỗ lực, sao có thể trụ vững đây? Mặc dù Tô Duyệt Duyệt cũng không đồng
tình với thái độ ban nãy của Shelly, nhưng cô cũng tận mắt nhìn thấy bộ
phận Quản lý hợp đồng có vẻ rất có thế lực, ngay cả bộ phận Kinh danh
cũng không coi ra gì. Sau này làm việc tự khắc sẽ thoải mái hơn.
Tống Dật Tuấn đi họp rất lâu, tới trưa mà vẫn chưa thấy về, vì mấy
ngày trước ăn trưa đã tiêu mất khá nhiều tiền nên trưa nay Tô Duyệt
Duyệt quyết định ăn cơm ở nhà ăn của công ty. Khi bước vào cầu thang
máy, bên trong có ba người phụ nữ đang nói chuyện.
“Kevin mạnh thật!”
“Edward thật xui xẻo.”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Một người phụ nữ lớn tuổi nhất trong số ba người thấy Tô Duyệt Duyệt
bước vào thang máy, liền chau mày, liếc mắt tỏ ý nhắc nhở hai người còn
lại. Tô Duyệt Duyệt biết ý đứng sát vào một góc, đến khi thang máy đến
tầng nhà ăn, cô mới mỉm cười bước ra. Bụng réo ùng ục, mặc dù thức ăn
trong nhà ăn trình bày không đẹp mắt cho lắm nhưng mùi vị lại rất ngon.
Tô Duyệt Duyệt vội vàng đi vào trong, vừa bước qua cửa, bỗng trượt chân
ngã đánh “uỵch” một tiếng xuống sàn.
Nền gạch mùa đông chẳng hiểu sao lại trở nên cứng một cách khác
thường như vậy, “ái ui” Tô Duyệt Duyệt kêu toáng lên theo bản năng,
nhưng lại chẳng có ai đến giúp, ngược lại chỉ nhận được những ánh mắt
hiếu kỳ. Ở một nơi đông người như vậy, hấp ta hấp tấp bước vào, trượt
ngã một cú đau điếng mới nhìn thấy trên cửa treo lù lù một tấm biển báo
“Sàn trơn, cẩn thận trượt ngã”, thảo nào chẳng ai ra giúp là phải rồi.
Đã không được ai giúp, ngược lại còn giống như một anh hề, bị bao cặp mắt đổ dồn săm soi. Chiếc kính ngoắc vào một bên tai lủng lẳng, hai mắt nhìn mờ mờ, thấy hình như có người đang tiến lại phía mình, có điều còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã thấy mình được kéo lên, một giọng nói ấm
áp vang lên bên tai: “Ngã có đau không?”
“Ơ!”
Quay đầu nhìn sang, người đỡ cô dậy là Tống Dật Tuấn, thầm oán tại
sao mình lại đen đủi như vậy? Cơm còn chưa kịp ăn đã “vồ ếch” rồi, như
vậy cũng chẳng sao nhưng lại bị sếp nhìn thấy, mà nếu nhìn thấy mình tự
đứng lên được còn đỡ, đằng này lại để chính sếp dìu dậy. Tô Duyệt Duyệt
phủi phủi mông, ngượng ngùng nói: “Tôi, tôi không sao, cảm ơn!”
“Cô đi lại có vẻ khó khăn, để tôi dịu cô sang bên cạnh ngồi nghỉ một lát.”
Tống Dật Tuấn dìu Tô Duyệt Duyệt vào nhà ăn, tìm một góc và mang lại
một chiếc ghế tương đối mềm, Tô Duyệt Duyệt nhăn nhó ngồi xuống, có điều mông vừa chạm xuống mặt ghế, bỗng giật thót người lên vì đau.
“Muốn ăn cơm hay ăn mì, để tôi mua.”
“Không cần đâu, tôi mua được, tôi cũng mang theo thẻ.”
Tô Duyệt Duyệt muốn đứng dậy nhưng lập tức bị Tống Dật Tuấn ấn xuống, nụ cười ấm áp thân thiện khiến cô cảm thấy ngại ngùng, chưa kịp lựa
chọn thì đã nghe thấy Tống Dật Tuấn quyết định: “Hay là mua cơm nhé!”
Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy anh chàng vận com lê,
đi giày bóng loáng chen vào trong đám đông xếp hàng, bất chợt đưa mắt
nhìn về một góc nhà ăn, đã thấy Doanh Thiệu Kiệt ngồi ở đó từ bao giờ.
Anh ta cũng ăn cơm ở đây sao? Lúc nãy mình bị ngã, không biết anh ta có
định chạy lại đỡ không, chắc là không rồi, anh ta nhất định không có ý
chạy lại đỡ mình. Mình ngã một lúc lâu như vậy, nếu anh ta muốn đỡ thì
đã đến rồi. Một kẻ tham ăn như Doanh Thiệu Kiệt đâu thèm để ý đến việc
mình bị ngã chứ. Nhưng Tống Dật Tuấn thì khác, nụ cười ấm áp luôn thường trực trên môi, khiến cô cảm thấy rất gần gũi, không có vẻ hống hách,
cao ngạo thường thấy ở người lãnh đạo, chợt nhớ tới lời nói của Vu Tiểu
Giai, Tống Dật Tuấn là người đẹp trai số một trong JSCT, Tô Duyệt Duyệt
bất giác cảm thấy hơi bối rối trong lòng.