Đào Đào đứng như chẳng có chuyện gì, Diệp Thiếu Ninh lạnh mặt, không nói lời nào, tiết mục nhỏ tình cờ gặp người xưa vừa rồi, đã hoàn toàn lọt vào đáy mắt hai người.
Đỗ Tinh đi tới ôm Đào Đào, “Đào, mình thật sự không biết nói gì mới phải, ông trời thật biết chơi khăm, mẹ kế của Chung Hyun lại là bạn gái hiện tại của chồng trước của cậu.”
“Cái gì? Đó là chồng trước của Đào Đào?” Park Chung Hyun chỉ Hoa Diệp, ngây người.
“Đừng có hoảng hốt như vậy, bỏ tay xuống đi.” Đỗ Tinh đá anh ta một cái, “Họ đang nhìn về bên này đó!”
Hoa Diệp nhăn mày, ánh mắt quét qua Đào Đào đang đứng bên cạnh Diệp Thiếu Ninh, rồi nhanh chóng lướt qua. Hứa Mộc Ca dán bên tai Hoa Diệp nói gì đó, anh gật gật đầu, rồi cùng cô ta ngồi xuống, đưa trà bánh và bỏng ngô mua được cho cô ta.
“Không có gì, cô ấy vốn dĩ cũng là tình đầu của anh ấy.” Đào Đào cười nhạt, lấy điện thoại ra xem giờ, “Mau ra ngoài thôi, ở nhà còn có một người khách đang đợi mình.”
Có gì đáng kinh ngạc đâu chứ? Hứa Mộc ca làm vợ hay là tình nhân của người khác, Hoa Diệp đều sẽ không để ý. Tình yêu là mù quáng, tình yêu là bao la, yêu tuổi trẻ cũng yêu luôn cả sự già nua của cô ta, tìm lấy hiện tại và tương lai của cô ta, tất nhiên cũng sẽ chấp nhận cả quá khứ của cô ta. Quá khứ thăng trầm của cô ta, nói không chừng càng khiến anh thương xót hơn.
Yêu thì yêu thôi, không có lý do, không kèm theo bất cứ điều kiện gì.
“Cô ấy là quá khứ của anh ta?” Park Chung Hyun mù tịt, miệng cứ lải nhải, “Vậy bố anh là gì của mẹ kế?”
“Là trước đây.” Đỗ Tinh nói một cách không thiện cảm.
Bước xuống bậc thềm, ngẩng đầu nhìn thấy những vì sao lạnh nơi chân trời, Đào Đào hít sâu một hơi, mới cảm thấy dễ thở hơn một chút. Cô xoay người muốn chào tạm biệt ba người, Park Chung Hyun nhìn cô đăm đăm, muốn nói nhưng lại thôi.
“Anh không cần hỏi đâu, tôi không thân quen với mẹ kế anh.” Cô cười khéo léo.
“Park Chung Hyun, hình như tình cảm của anh và mẹ kế rất tốt. Em hỏi anh, tốt như vậy, tại sao cô ta lại muốn ly hôn với bố anh?” Đỗ Tinh nổi nóng, khẩu khí rất nặng.
“Đây là chuyện giữa hai người họ, anh không tiện nói.”
“Anh bảo vệ họ quá nhỉ! Được, vậy anh đi tìm cô ta đi.” Người nước ngoài coi trọng chuyện đời tư của người khác, nhưng Đỗ Tinh không thích kiểu như vậy.
“Tinh Tinh, không phải… Anh chỉ là ngạc nhiên quá thôi. Anh tưởng Nốt Nhạc Nhỏ rất yêu bố anh, lúc họ ly hôn, Nốt Nhạc Nhỏ khóc rất dữ, nhờ rất nhiều người nói giúp, bao gồm cả anh, muốn tìm mọi cách níu kéo bố anh, nhưng bố anh rất tuyệt tình với cô ấy, xóa bỏ hợp đồng biểu diễn của cô ấy, ép cô ấy về nước, nên anh luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy. Nhưng hai người nói người đàn ông đó là quá khứ của cô ấy…”
Đào Đào nghe mà thấy mù tịt, không phải Hứa Mộc Ca về nước vì Hoa Diệp sao?
“Anh cũng nói bố anh yêu cô ta đến phát điên, tại sao đột nhiên lại tuyệt tình như vậy?”
“Tinh Tinh…” Park Chung Hyun rất khó xử.
“Chung Hyun, em không có nói lý lẽ gì hết, nói thật là em thấy chướng mắt người mẹ kế đó của anh, vì bạn trai hiện tại của cô ta là chồng trước của Đào Đào. Nếu anh yêu em thì hãy thành thật khai báo, nếu như không yêu thì anh cứ giữ im lặng, tự mình bắt xe đến sân bay, hoặc là nhào vào lòng mẹ kế của anh đi.”
“Tinh Tinh,” Park Chung Hyun khổ sở, nắm chặt tay Đỗ Tinh, “Em biết rõ anh yêu em đến nhường nào, tối qua bố em bảo anh uống rượu nặng như vậy, mà anh cứ thế uống không chớp mắt, em không biết rượu đó khó uống thế nào đâu.”
“Ha ha, anh yêu à, em cũng yêu anh. Vậy anh nói nhỏ thôi, chỉ có ba người chúng ta nghe, không truyền cho người thứ tư đâu.” Đỗ Tinh cười mờ ám.
Park Chung Hyun bất đắc dĩ thở dài.
Bốn người cùng nhau chui vào xe của Diệp Thiếu Ninh, Park Chung Hyun nhắm mắt, rồi lại mở ra, “Bố tôi cũng là giáo sư thỉnh giảng của Học viện Âm nhạc, lần đầu tiên nhìn thấy Nốt Nhạc Nhỏ ông đã vô cùng xúc động. Ông ấy là một người kiêu ngạo, không những đối với học sinh, mà cho dù đối với nhạc công trong ban nhạc, cũng vô cùng lạnh nhạt. Nhưng ông lại đối xử với Nốt Nhạc Nhỏ cực kỳ tốt, ông đích thân hướng dẫn cô ấy luyện tập, tìm giáo viên giỏi cho cô ấy, cật lực giới thiệu cô ấy cho ban nhạc, cho cô ấy cơ hội biểu diễn. Hình như chưa được bao lâu, chuyện này đã truyền đến tai mẹ tôi, mẹ tôi nhắc ông ấy bớt bớt lại một chút. Chưa từng nghĩ đến ngày lễ Tình Nhân bố tôi lại ngang nhiên mang hoa hồng đến phòng học tặng Nốt Nhạc Nhỏ, cũng vào ngày hôm đó, ông đề nghị ly hôn với mẹ tôi. Chỉ cần mẹ ký tên là ông sẽ từ bỏ tất cả tài sản. Mẹ tôi khuyên ông bình tĩnh lại, ông nói ông rất lý trí, đã cân nhắc rất cẩn thận rồi. Sau khi ly hôn, ông lập tức cưới Nốt Nhạc Nhỏ, hai người đi Provence hưởng tuần trăng mật. Nốt Nhạc Nhỏ thuận lợi lấy được thẻ xanh, cũng ký được hợp đồng biểu diễn với dàn nhạc giao hưởng Paris. Không lâu sau, Nốt Nhạc Nhỏ mang thai.”
“Cái gì, cô ấy mang thai?” Đào Đào la lên thất thanh.
Hoa Diệp nói hai năm trước Hứa Mộc Ca phá thai làm tổn thương tử cung, không thể mang thai được nữa. Cho nên họ yêu nhau cũng không thể đến được với nhau.
“Đúng!” Park Chung Hyun gật gật đầu, “Nhưng chưa được hai tháng thì đột nhiên sảy thai. Bố tôi rất buồn, tưởng cô ấy diễn nhiều quá, cơ thể suy nhược, liền giảm bớt phần diễn lại, bảo cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe. Không lâu sau nữa, Nốt Nhạc Nhỏ lại mang thai, nhưng vẫn bị xảy thai. Bố đưa Nốt Nhạc Nhỏ đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cô ấy bị xảy thai thành quen, dù chú ý thế nào cũng rất khó bảo đảm có thể kiên trì đến đủ tháng, bởi vì trước đây khi cô ấy phá thai đã tổn thương đến tử cung. Bố tôi rất kinh ngạc, hỏi cô ấy tại sao lại làm phẫu thuật phá thai, cô ấy nói đó là kết quả của một sai lầm, không thể giữ đứa bé lại. Bố tôi là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, ông cho rằng đứa nhỏ vô tội, phá thai rất tàn khốc, Nốt Nhạc Nhỏ không còn là thiên sứ thuần khiết trong lòng ông nữa, thế là, ông yêu cầu ly hôn. Đây chính là toàn bộ chuyện đã xảy ra, tôi đã nói xong rồi.”
Park Chung Hyun xòe hai tay ra, nhìn nhìn mọi người.
“Đào, hình như Hoa Diệp là con mồ côi cha.” Đỗ Tinh hỏi.
Đào Đào có hơi muốn cười, nhưng lại cảm thấy đáng thương thay cho Hoa Diệp. Nếu anh biết Hứa Mộc Ca nói đứa bé đó là kết quả của một sai lầm, không biết anh sẽ có phản ứng gì?
Có lẽ sẽ không có phản ứng gì. Hứa Mộc Ca làm tổn thương anh sâu đến thế mà anh vẫn cố chấp đứng trong hồi ức đợi cô ta. Hứa Mộc Ca sẽ nói rằng phiêu bạt nơi đất khách, có một số chuyện là bất đắc dĩ, quá khứ không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai, cô ta sẽ ở bên cạnh anh, không phải sao?
Cô không cần luyến tiếc ai, thương hại ai, chuyện tình cảm, giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh một người tình nguyện bị đánh.
“Đều là chuyện của người khác cả, liên quan gì đến chúng ta.” Cô cụp mắt, bình tĩnh không chút dao động.
Đỗ Tinh ừ một tiếng, nháy nháy mắt với Diệp Thiếu Ninh.
Diệp Thiếu Ninh âm thầm thở dài, đưa Đỗ Tinh và Park Chung Hyun về nhà trước, sau đó đưa Đào Đào đến đường Quế Lâm. Trên đường, cô nhận một cuộc điện thoại, trong xe đen ngòm, tưởng là điện thoại của Tả Tu Nhiên, nói là ra ngoài hai tiếng, bị Đỗ Tinh lôi đi uống cà phê, ăn lẩu, rồi xem phim, sợ là đã bảy tám tiếng rồi cũng nên, cô không nhìn số, chột dạ mở điện thoại lên.
“Tiểu Đào, là tôi!” Bên tai vang lên tiếng thở dốc gấp gáp của Hứa Mộc Ca.
“Ồ, có chuyện gì không?”
“Chung Hyun vẫn còn đang ở cùng cô chứ? Hai người làm sao quen nhau vậy, có nói chuyện gì không?”
Mộc Ca vừa tao nhã lại cao quý thật sự hoảng rồi, câu hỏi bất lịch sự như vậy mà cũng hỏi ra được. Cô ta đang hoảng sợ điều gì đây?
“Tiểu Đào, cô có đang nghe không vậy?” Không nghe thấy câu trả lời, Hứa Mộc Ca càng sốt ruột hơn.
“Có phải chị lén chạy ra ngoài gọi điện cho tôi không?” Cô cười khẽ.
“Tiểu Đào, cô đừng có quá đáng. Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô rồi, là cô tìm Chung Hyun đến đúng không? Có điều chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi và Diệp, Diệp sẽ không để ý đến những chuyện đó đâu. Tôi biết cô hận Diệp quay về bên cạnh tôi, cô không thể đối mặt với sự thất bại của bản thân, cô muốn trả thù tôi. Nhưng cô có từng nghĩ đến, khi cô và Diệp chưa ly hôn, tôi với tư cách là người yêu cũ cũng có những lời chúc phúc chân thành đến hai người, việc gì cũng nghĩ cho hai người. Hai người ly hôn là vì giữa hai người có sự khác biệt, có khoảng cách, không liên quan gì đến người khác. Cô có quỷ kế gì cứ việc giở hết ra đi, Diệp sẽ không mắc bẫy đâu, vì anh ấy yêu tôi.”
“Nếu sẽ không mắc bẫy thì chị đang sợ điều gì?”
“Đào Đào, tôi cho cô biết, cô sẽ không bao giờ thắng được đâu, vì giữa cô và Diệp không có hồi ức. Nếu cô nói ra vào gì với Diệp thì sẽ chỉ khiến Diệp càng cảm thấy cô ngu dốt và vô liêm sỉ hơn thôi.”
“Tôi chưa từng nói tôi là thiên sứ thuần khiết.”
Hứa Mộc Ca hít vào một hơi không khí lạnh, giống như bị nghẹn, rất lâu sau cũng không lên tiếng, một lúc lâu, mới nghe thấy cô ta nói, “Đào Đào, cô đừng có ép tôi…”
“Không đâu. Chúc ngủ ngon!” Khóe môi Đào Đào hiện lên một tia châm biếm, cúp điện thoại thì phát hiện xe đã dừng.
“Diệp Thiếu Ninh, cảm ơn cậu!” Cô đẩy cửa xuống xe, cửa xe bị khóa, cô quay đầu lại.
Diệp Thiếu Ninh nhìn cô với vẻ thương yêu, khẽ thở dài, “Tiểu Đào, những lời mẹ mình nói hôm đó cậu đã nghe thấy, đúng không?”
Cô giả vờ không hiểu, “Hôm nào?”
“Mẹ mình là mẹ mình, mình là mình, trong mắt mình, cậu vẫn là Đào Đào của thời cấp ba có thể chi phối ánh mắt mình. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, những lời Park Chung Hyun nói tuy mình không hiểu lắm, nhưng có thể chắp vá lại và hiểu đại khái. Tiểu Đào, quá khứ đã qua rồi, không đáng để nhìn lại hết lần này tới lần khác. Mình vẫn đứng tại chỗ cũ, chỉ cần cậu xoay người lại là có thể nhìn thấy.”
“Mình sẽ không quay người đâu, Diệp Thiếu Ninh, vậy nên đừng đợi nhé.” Cô nhìn cậu ta, ánh mắt kiên định.
Cậu lạnh nhạt tự giễu, “Mình hiểu, cậu vẫn muốn đi giành lấy anh ta!”
“Không phải là đi giành lấy ai. Mình từng yêu Hoa Diệp, cũng từng lấy anh ấy, nhưng kết quả lại như thế này. Giành về rồi, chẳng qua chỉ lại thêm một vòng tuần hoàn nữa mà thôi. Mình không muốn nói mình không dám yêu nữa, nhưng ít nhất mấy năm tới đây, mình chỉ muốn yên tĩnh ở bên bố mẹ, không muốn đụng đến chuyện tình cảm. Ở cùng cậu, rất thoải mái tự nhiên, cậu nhất định sẽ rất thương mình, che chở mình, cậu có thể không màng đến sự hi sinh của mình, nhưng mình không thể để cậu sống cuộc sống giống mình trước đây, vì trong lòng mình vẫn còn quá nhiều dấu vết và hình bóng. Diệp Thiếu Ninh, mình nghĩ một cuộc hôn nhân hạnh phúc phải là những người yêu nhau ở bên nhau, chứ không phải chỉ là hi sinh và hưởng thụ từ một phía. Hãy tìm một người cậu yêu và yêu cậu, mình sẽ rất ngưỡng mộ cũng sẽ thật lòng chúc phúc. Tạm biệt!”
Cô cầm lấy tay nắm cửa, đẩy nhẹ, bước xuống xe.
Cô không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được hai ánh mắt đang đuổi theo bóng dáng cô, cô đưa tay che miệng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi dọc theo đôi gò má.
Hôm nay, lần đầu tiên cô ý thức được một cách mạnh mẽ sự chân thực và tàn khốc mà hôn nhân đem đến cho cô. Hoa Diệp đã đi đôi về cặp với Hứa Mộc Ca, cô cũng có người theo đuổi, họ sẽ không cần phải để ý đến cảm nhận của đối phương, không cần phải trói buộc hành vi của chính mình, không cần phải thận trọng lời ăn tiếng nói của bản thân nữa.
Trong nhà một mảng đen kịt, vô cùng yên tĩnh, có lẽ bố mẹ đã ngủ rồi, thầy Tả cũng đã về từ lâu, ngày mai gọi điện xin lỗi vậy! Cô dựa vào cửa chính, mệt mỏi nhắm mắt lại, đợi nỗi chua xót trong lòng qua đi, mới nhấc chân đi lên lầu. Đột nhiên cửa phòng bên cạnh mở ra cái cạch, một cái bóng màu đen xông ra ngoài, tiến lên một tay ôm lấy eo cô, một tay chặn đi tiếng kêu sắp sửa vọt ra của cô, lạnh lùng hỏi: “Chơi vui không?”…