Mỗi lần vào đại viện bộ đội, Đào Đào ngẩng đầu nhìn khung cửa trang nghiêm, còn có cậu lính nhỏ đứng thẳng lưng, không hề nói cười đứng gác, luôn không kìm chế được mà hít sâu một hơi. Thật ra trong này cũng là tiểu khu sinh hoạt bình thường, cũng có chuyện nhà chuyện cửa, khúc mắc trắc trở, nhưng cư dân ra vào phần lớn đều mặc quân phục, không khí dường như có chút khang khác.
Cô hạ cửa xe xuống, mỉm cười lịch sự với cậu lính nhỏ.
Xe dân dụng không có biển số xe quân dụng vào đại viện bộ đội thì cần phải đăng ký, số lần Đào Đào đến nhiều, cậu lính nhỏ đã quen rồi, vẫy vẫy tay, bảo cô trực tiếp đi vào.
Không đến năm mươi mét, rồi rẽ ngoặt, là đến dưới lầu nhà Quý Manh Nhân. Đào Đào rút chìa khóa, nhưng không vội xuống xe, giống như đang chuẩn bị ra chiến trường, trước khi lâm trận không tránh khỏi vài phần căng thẳng và hoảng loạn, tim đập rất nhanh, gấp như trống đánh, khẽ gập tay lại, lòng bàn tay ươn ướt.
Đào Đào cắn cắn môi, rồi lại hít thở sâu vài hơi, mở cửa xe, trong cửa sổ lầu hai có sáng đèn, Quý Manh Nhân đang ở nhà.
Nhấc chân lên lầu, chân giống như bị tưới chì, nặng vô cùng, buộc phải vịn lan can, mới có thể trèo lên từng bậc một.
Trước khi kết thúc quan hệ hôn nhân với Hoa Diệp, Đào Đào cảm thấy nên đến thông báo cho Quý Manh Nhân một tiếng. Quý Manh Nhân không được gọi là một bà mẹ chồng rất hòa nhã dễ gần, nhưng đối với cô cũng không tính là tệ. Mặt khác, Đào Đào cũng phải ngăn cản Quý Manh Nhân đến thăm mẹ. Về việc mẹ Đào ngã bệnh, tuy Quý Manh Nhân không có bất cứ lỗi lầm nào, tất cả đều là Đào Giang Hải một lòng đơn phương, nhưng trong lòng mẹ Đào vẫn có vướng mắc. Hai người gặp nhau, cảnh tượng chắc chắn sẽ khó xử. Nếu cô và Hoa Diệp không ly hôn, sau này hai nhà qua lại với nhau thật sự là một vấn đề.
Giờ thì, không cần phải lo lắng những điều này nữa rồi.
Đào Đào cay đắng nghĩ thầm: Mọi chuyện đúng là ý trời, duyên vợ chồng giữa cô và Hoa Diệp đã được định sẵn là ngắn ngủi.
Chỉ gõ cửa một cái, cửa đã mở ngay. “Tiểu Đào đến đấy à!” Giọng Quý Manh Nhân khàn khàn, nhìn thấy Đào Đào, trên mặt không hề có vẻ bất ngờ.
“Dạ!” Đào Đào cúi đầu thay dép, đặt túi xách lên cửa chính.
“Con ăn cơm chưa?” Quý Manh Nhân đột nhiên bắt đầu ho.
Đào Đào vội vỗ lưng cho bà, dìu bà ngồi xuống sofa, “Có cần uống nước không mẹ?”
“Trong bếp có đun ít cao sơn trà, con bưng qua đây giúp mẹ. Cổ họng mẹ thật sự vô dụng rồi, mấy hôm trước còn không nói ra tiếng. Hôm nay thì vừa ho vừa thở dốc.” Khó khăn lắm Quý Manh Nhân mới lấy lại sức, mặt sưng rất đỏ.
Đào Đào ngây người, chạy vào bếp, một tay bưng cao sơn trà, một tay bưng ly nước.
“Nghe Hoa Diệp nói, mẹ con tỉnh rồi. Tinh thần có tốt không?” Quý Manh Nhân vừa uống vừa hỏi.
“Rất tốt ạ, hai ngày nữa sẽ xuất viện.”
“Ừm, thật may mắn.” Quý Manh Nhân gật gật đầu, “Nếu chưa ăn cơm thì trong nồi có cơm có thức ăn đấy, tự hâm nóng lại đi.”
“Không cần đâu mẹ, con đến lấy ít đồ, sẽ đi ngay.”
“Được!” Quý Manh Nhân cúi đầu, nhìn nhìn cao sơn trà đen thui, cau cau mày.
Đào Đào yên lặng đứng một lúc, vào phòng Hoa Diệp ở trước đây. Cô có mấy bộ đồ dùng để tắm rửa ở đây, cô lấy từ trong tủ đồ ra, tìm một cái túi đựng, xếp xong cho vào. Lúc xếp đồ, cô ngoái đầu nhìn nhìn vào phòng khách. Quý Manh Nhân nhìn chằm chằm cao sơn trà, giống như bị xuất thần.
Đào Đào cầm túi đồ ra ngoài, đi đến trước mặt Quý Manh Nhân, “Mẹ, con về đây ạ. Sau này…” Giọng cô run run, vội quay đầu sang một bên, cắn chặt môi, mắt đã đỏ lên.
“Đã quyết định rồi à?” Quý Manh Nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi.
“Vâng thưa mẹ. Con…”
“Không cần nói đâu, mẹ hiểu. Đổi lại là người khác, hành vi sợ là sẽ càng quá khích hơn con, con đối với Hoa Diệp là đã rất tốt rồi.” Quý Manh Nhân bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ sofa, “Ngồi một lát đi!”
Đào Đào chần chừ giây lát, ngồi xuống.
“Tiểu Đào, con còn nhớ lần đầu tiên đến đây ăn cơm ko?” Quý Manh Nhân cầm tay Đào Đào, vỗ nhẹ.
Đào Đào ngây người.
“Hình như mẹ vừa dẫn đoàn biểu diễn từ quân khu Nam Hải về, nhận được điện thoại của Hoa Diệp, nói sẽ dẫn bạn về nhà ăn cơm. Mấy đứa bạn của nó mẹ đều biết hết, toàn ở trong cái khu này. Mẹ hỏi thêm một câu, là bạn trai hay bạn gái? Nó nói có chút không tự nhiên, mẹ cũng biết, là con gái của giám đốc Đào. Lúc đó mẹ rất ngạc nhiên, không biết hai đứa quen nhau như thế nào? Mẹ có làm mấy món, còn mua một chai rượu vang nữa. Con và Hoa Diệp đến trước giờ cơm trưa, vừa vào nhà, Hoa Diệp liền bị Trương Hoằng gọi đi, con rất thận trọng nhưng luôn cố gắng tìm đề tài nói chuyện, cuối cùng ngay cả chuyện con tìm việc cũng nói với mẹ luôn. Hoa Diệp trở về, con bất ngờ chạy tới, mở cửa, lấy dép cho nó, mẹ nhìn thấy con nũng nịu kéo tay nó, tinh nghịch lè lưỡi, giống như thở phào nhẹ nhõm, Hoa Diệp sờ sờ đầu con, con cười. Mẹ và Hoa Diệp khi ăn cơm thường không nói chuyện, có thể là con không biết. Con vừa khen thức ăn ngon, vừa kể những chuyện thú vị trong cuộc sống của bố mẹ con, cả phòng ăn đều là tiếng cười của con. Hôm ấy, Hoa Diệp rất vui, nó gắp rau cho con, còn thêm canh giúp con. Tuy mẹ không nói gì nhưng nhìn con, mẹ có hơi muốn rơi nước mắt.
“Hả?” Đào Đào khó hiểu.
“Nhà mẹ đã rất nhiều năm không có tiếng cười như vậy và không khí của ‘nhà’. Cảm giác Hoa Diệp mang lại cho người khác rất chín chắn, vững vàng, giống như là cây đại thụ có thể dựa dẫm, đó chỉ là vẻ ngoài của nó, là để mẹ không cần phải lo lắng, không khiến người khác thương hại. Thật ra nội tâm của nó rất yếu đuối, rất khao khát được yêu, rất khao khát sự ấm cúng của gia đình. Nửa năm nay, nó không nói gì trước mặt mẹ, nhưng mẹ biết nó sống rất hạnh phúc. Con người nó, giống như mặt trăng vậy, bản thân không tự phát sáng, sự thật người trên trái đất nhìn thấy ánh trăng đẹp đẽ là do mặt trời chiếu lên trái đất mà thành. Nếu mặt trời và mặt trăng không quay cùng quỹ đạo một ngày thì chúng ta còn có thể nhìn thấy gì? Tiểu Đào, con biết không, con là mặt trời của Hoa Diệp.”
“Mẹ, mẹ quá khen rồi, con không phải là mặt trời của anh ấy… Mẹ không nhìn thấy lúc họ ở cùng nhau ăn ý và hài hòa thế nào sao?” Đào Đào nghẹn ngào.
“Mẹ chỉ thấy bi ai. Hoa Diệp ngốc, nhưng mẹ không ngốc… Tiểu Đào, mẹ ích kỷ yêu cầu con đừng bỏ Hoa Diệp, được không? Bây giờ nó không nhận ra được ý nghĩa của con đối với nó, đợi nó nhận ra được rồi, nó sẽ trân trọng.”
Đào Đào lắc đầu, “Mẹ, con không muốn đợi nữa, con rất mệt mỏi… Thế này, mẹ vẫn nên tác thành cho họ đi! Con và Hoa Diệp cũng không có con, ngoài nhiều hơn một thủ tục ly hôn ra, không khác gì yêu nhau rồi chia tay, chúng con ở bên nhau chỉ có nửa năm. Sau này, xin mẹ đừng đến tìm bố mẹ con nữa, mẹ con sức khỏe vẫn chưa hồi phục… Con sẽ tìm cơ hội thích hợp nói chuyện này với họ… Nửa năm nay, con cảm ơn mẹ!”
Cô đứng dậy, trịnh trọng cúi người với Quý Manh Nhân, sau đó cầm túi giấy lên, kéo cửa, chạy một hơi đến bên xe, nằm mọp trên xe, thở hổn hển.
Còn tiếp tục nghe nữa, cô sẽ không mềm lòng, nhưng những lời khẩn cầu được nói ra từ miệng Quý Manh Nhân đó, cô sẽ áy náy.
Đột nhiên, gió đêm mang đến mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô nghiêng người nhìn qua, đèn đường lọt ra từ trong tán lá cây tuyết tùng, ánh đèn thưa thớt loang lổ, cô lờ mờ nhìn thấy dưới cây có một người đang đứng, sắc đỏ sẫm vụt qua, cô nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Hoa Diệp.
Cô bất giác đứng dậy, giống như một chú mèo bị hoảng sợ, lông toàn thân đều dựng đứng.
Hai người đều không nói gì, mà cứ nhìn nhau như vậy. Rất lâu sau, Hoa Diệp ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, sau đó, đi về phía cô.
“Đến bao lâu rồi?” Anh bình tĩnh hỏi.
“Một lúc rồi. Anh lên đi. Mẹ có nhà đấy.” Cô cụp mắt, đặt túi đồ ra ghế sau, thò người vào trong xe, “Em phải đến bệnh viện rồi.”
Hoa Diệp bỗng kéo cửa xe sắp đóng lại.
Cô lạnh lùng trừng anh, cứng rắn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Anh nhìn cô không chớp mắt, hình đang ở trong túi anh, anh muốn móc ra chất vấn, nhưng anh sợ sau khi hỏi, mọi chuyện sẽ không còn cơ hội cứu vãn được nữa, anh sẽ thật sự mất cô, sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt cô nữa, không được ôm thân thể cô nữa, không được nghe cô cười, oán trách, nũng nịu nữa…
“Anh đến bệnh viện rồi, mẹ rất khỏe. Tiểu Đào…” Nhưng mà không hỏi, trong lòng lại bị tắc nghẽn. Sao cô có thể làm như không có chuyện gì trước mặt anh như vậy chứ? Lẽ nào cô không làm gì hết sao? Lẽ nào ly hôn là trò đùa sao?
Trong lúc vẫn chưa suy nghĩ kỹ, anh đã buột miệng hỏi ra: “Vào tối hôm ngày cuối cùng của năm, em đã ở cùng ai?”
Đào Đào khẽ chớp mắt, “Câu trả lời này rất quan trọng sao?”
Anh lạnh lùng móc tấm ảnh từ trong túi ra, “Là anh ta, có đúng không?”
Đào Đào nhìn lướt qua tấm ảnh, không hề do dự gật gật đầu, “Đúng!”
“Cả đêm em đều ở cùng anh ta?” Anh đau khổ gầm nhẹ.
“Đúng vậy.”
“Hai người đã làm gì?”
“Làm tất cả những chuyện nam nữ trưởng thành có thể làm!” Trong con ngươi đen láy của Đào Đào lóe lên vẻ khiêu khích nguy hiểm.
“Tại sao?” Trái tim anh đang chảy máu, đang quặn thắt…
“Bởi vì em muốn kết thúc cuộc hôn nhân đáng thương này, nhưng anh luôn kiên trì không làm chuyện có lỗi với em, vậy nên chỉ có em làm thôi. Bây giờ em ngoại tình rồi, chúng ta đương nhiên nên ly hôn.”
“Đào Đào…” Giọng Hoa Diệp khàn khàn gọi tên cô, hai tay đột nhiên dùng sức nắm hai vai cô, sức lực này mạnh đến độ hô hấp của cô có chút khó khăn. Cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh.
“Em với anh ta ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Cảm giác bị phản bội có đau không?” Đào Đào cười mỉa mai.
Ngón tay Hoa Diệp cứng đơ trên vai cô.
“Nỗi đau của anh hoàn toàn không thể so với nỗi đau anh mang lại cho em. Hoa Diệp, xuống xe chạy đến với tình yêu vĩ đại của anh đi, không còn bất cứ cản trở nào nữa, cũng không cần phải nói dối, lừa gạt nữa.” Cô đẩy anh ra, lúc đóng cửa, mới cảm thấy hai chân mình run cầm cập.
Vậy mà anh lại còn đến chỉ trích cô, tấm hình này là anh tìm người chụp lén sao? Trong lòng anh có phải luôn thầm mong cô ngoại tình? Như vậy thì anh không cần phải có chút bứt rứt nào mà quay người đi nữa.
Ha, cô mất kiểm soát đã tác thành cho sự lỗi lạc của anh.
Thật sự không lưu luyến, không còn lưu luyến một chút nào nữa…
Run rẩy khởi động xe, cửa xe bị Hoa Diệp gõ kêu rầm rầm, cô không thèm nhìn lấy, ép buộc quay đầu xe, lái ra cổng chính. Trong phút hoảng loạn, bất cẩn đụng đầu xe vào một thân cây, chỉ cảm thấy xe chấn động dữ dội, sau đó “ầm” một tiếng. Cô chạy thử, xe vẫn còn chuyển động được, chân đạp phanh xe, chiếc xe loạng choạng xông vào màn đêm.
Hoa Diệp vội đuổi theo vài bước, nhìn đèn xe rơi vỡ dưới đất, đau thương khom lưng nhặt lên…