Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 78: Tình nửa đêm (3)




Hoa Diệp kéo cơ thể mệt mỏi ra khỏi thang máy. Cầm chìa khóa mở cửa, vừa bước một chân vào, anh lại rụt về. Đứng ngây người ngoài cửa ba giây, rồi gọi điện cho công ty bất động sản. Công ty bất động sản của tiểu khu làm việc rất tận tụy, năm mới mà vẫn có người trực. Anh nói muốn mời một nhân viên làm theo giờ đến dọn nhà, tiếng cô gái nghe điện thoại trả lời rất nhanh, nói là sẽ đến ngay.

Hoa Diệp dựa vào khung cửa, thờ ơ đánh giá phòng khách bừa bộn, trưa hôm qua, anh về thay đồ, sợ Đào Đào đợi sốt ruột nên không kịp dọn dẹp, vội vàng đóng cửa đi ra ngoài. Không ngờ đám Trương Hoằng thật sự giỏi giày vò, khiến cho căn nhà sạch sẽ tinh tươm biến thành một bãi rác.

Không để anh đợi bao lâu, một người phụ nữ trung niên xách một cái túi lớn, bên ngoài mặc áo khoác ngược đến, đánh giá Hoa Diệp vài cái, hỏi: “Có phải nhà cậu muốn quét dọn không?”

Hoa Diệp gật gật đầu, móc chìa khóa trong túi áo đưa cho chị ta, “Tôi ra ngoài có việc, chị quét dọn xong thì để chìa khóa trên bàn.”

Người phụ nữ trung nên thò đầu vào trong, rồi lại ngẩng đầu nhìn nhìn số trên cánh cửa, “Ủa, vợ nhà cậu đâu?”

Hoa Diệp sững sốt nhìn chị ta.

“Ha ha, hồi mùa hè tôi đến tiểu khu của cậu tìm việc, gõ cửa từng nhà, cũng có đến nhà cậu, nhìn thấy một cô gái nhỏ đeo tạp dề đang hút bụi, tôi khen cô ấy thật hiểu chuyện, hỏi bố mẹ cô ấy có nhà không. Cô ấy cười, nói cô ấy chính là mẹ, bố đi công tác rồi, con thì đang ham chơi ở bên ngoài, không tìm được đường về nhà, lúc này tôi mới biết cô ấy đã kết hôn…”

“Ồ!” Người phụ nữ trung niên vừa mở đúng kênh liền thao thao bất tuyệt, Hoa Diệp nhíu nhíu mày, cắt lời chị ta, “Phiền chị nhé.” Mặt không biểu cảm đi về phía thang máy.

Tâm trạng anh bây giờ so với sự hỗn loạn của căn nhà này, chỉ có hơn chứ không kém, làm gì còn rảnh rang mà nghe một người xa lạ lải nhải. Xuống dưới lầu, theo thói quen nhìn về chỗ đậu chiếc BMW của Đào Đào một cái. Anh dừng bước, mấy ngày trước vẫn còn đậu ở đó, lái đi khi nào vậy nhỉ?

Lúc ngây người, thì điện thoại reo, cúi đầu nhìn là số của Trương Hoằng, biểu cảm trên mặt anh càng ngày càng lạnh lùng. “Cậu lại còn dám gọi điện cho tôi, cậu có nhìn xem nhà tôi bị cậu làm thành thế nào rồi không?”

Trương Hoằng ở đầu bên kia điện thoại cười khan. Sau đó chép chép miệng, áy náy nói: “Anh hai, thật sự xin lỗi, tối hôm đó uống high quá, không kiềm chế được, ở nhà anh… Haiz, em mua pháo hoa đến xông hỉ cho nhà anh.”

“Cái gì?” Hoa Diệp dán điện thoại lên bên tai, không hiểu lắm.

“Trong điện thoại không nói rõ được, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, em đến đón anh, vừa ăn vừa xin lỗi anh là được chứ gì.”

Trương Hoằng lái chiếc xe quân đội màu trắng, nhanh chóng đến nơi, thấy ánh mắt của Hoa Diệp thì né tránh. Hai người đến Triều Viên ăn món Triều Châu chính thống, điều hòa mở vừa phải, gọi cua ướp lạnh, ngỗng xắt lát, cải gói thịt vụn và một con cá lóc, kêu vài lon bia. Trương Hoằng rót bia, cung kính nâng lên, Hoa Diệp đẩy ra, “Đừng vội, cậu nói tôi biết chuyện là như thế nào?”

Trương Hoằng đặt ly bia xuống, vỗ đùi đánh đét, thở dài một tiếng, “Tối đó không phải mấy anh em đến nhà anh giúp anh khuây khỏa sao, có vài người có việc về trước, anh tiễn họ xuống lầu xong gọi cho em, nói dì Quý không khỏe, anh qua xem thử, bảo em lúc về khóa cửa giúp anh. Mộc Ca lo lắng anh không thể lái xe nên cô ấy đưa anh qua đó. Bọn em ở lại tiếp tục uống, uống đến cuối cùng em bị ói, lúc ở trong toilet thì nhận được điện thoại của… con ghẹ, không, bạn gái em, nói nghe Mộc Ca nói nhà anh rất đẹp, cô ấy muốn đến tham quan, nên em nói địa chỉ cho cô ấy. Những người khác nói để cho bọn em ở lại thế giới hai người, nên đều về hết. Em bèn đưa cô ấy đi dạo một vòng, cô ấy muốn khi bọn em kết hôn cũng mua một căn nhà như vậy, anh biết mà, em đã cầu hôn cô ấy nhiều lần rồi nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý, em vừa nghe thì mừng quýnh, ôm chầm lấy cô ấy, kích tình ập đến… Vốn định ở phòng khách, nhưng cô ấy nói cô ấy đang trong thời kỳ nguy hiểm, bảo em dùng biện pháp, em nghĩ trong phòng ngủ của anh nhất định có công cụ, liền qua đó tìm, cô ấy đi theo sau. Giường phòng ngủ lớn như vậy, ấm như vậy… Anh hai…”

Hoa Diệp không nói một lời. Đột nhiên vơ lấy ly bia trên bàn, nhắm chính xác hắt về phía Trương Hoằng.

Không khí nhất thời chết lặng, chỉ nghe thấy tiếng nước bia chảy tí tách.

Thật lâu sau, Trương Hoằng nhếch nhác lau đi nước bia trên mặt, khẽ nhắm mắt lại, “Xin lỗi, Hoa Diệp! Em biết em làm chuyện này đúng là… không còn mặt mũi để gặp anh…”

“Cậu biết sáng hôm qua Đào Đào quay về, cô ấy nghĩ rằng…” Mặt Hoa Diệp giống như màu đất, đập nắm tay xuống bàn, ly bia lạch cạch lắc lư, bia bắn ra vài giọt.

“Chuyện này em có thể giải thích với cô ấy, yên tâm, em nhất định… sẽ trả lại sự trong sạch cho anh…”

Hoa Diệp chán nản lắc đầu, “Vô dụng thôi, bây giờ có nói gì cô ấy cũng đều sẽ không tin.” Anh nhớ lại lúc Đào Đào chỉ trích anh, ánh mắt khinh thường, tim, bỗng quặn thắt.

“Cô ta dựa vào cái gì mà không tin, lẽ nào anh là người như thế nào, cô ta không biết? Phụ nữ chỉ được cái đầu óc đơn giản, nếu đàn ông muốn làm chuyện xấu, thì sẽ mạo hiểm dẫn về nhà như vậy sao? Thứ mà mấy khách sạn ở bên ngoài có chính là không gian thích hợp. Nếu anh không phải quân tử thì sớm đã cùng Mộc Ca…” Trương Hoằng bĩu môi. Nhìn nhìn sắc mặt của Hoa Diệp, không nói tiếp nữa.

“Trương Hoằng, chúng ta thật sự chơi với nhau như những người anh em rất tốt sao?” Hoa Diệp cười khổ, bất lực đứng dậy, đi ra ngoài.

“Đương nhiên phải. Hoa Diệp… anh hai…” Trương Hoằng đuổi theo.

Hoa Diệp đứng ở cửa phòng bao, khoác khoác tay, “Đừng qua đây, nếu không tôi sợ tôi sẽ không kiềm chế được mà muốn đánh cậu. Tôi đã đủ rối rồi, bây giờ cậu mà đến, đồng nghĩa với việc tiễn tôi một đoạn…”

“Không nghiêm trọng đến vậy chứ!” Trương Hoằng ngẩn người nhìn Hoa Diệp rời đi, đột nhiên nhớ ra, kêu, “Đợi chút, em đưa anh…”

“Không cần đâu.”

Hoa Diệp ra khỏi Triều Viên, đi dọc theo con đường mà không có mục đích, ở đây có hơi vắng lặng, không ở trong nội thành, nhưng gần một công viên. Trời quang mây tạnh, lại là năm mới, trong công viên người đi dạo rất nhiều, tất cả các loại hình trò chơi đều được mở, tiểu thương bán đồ ăn vặt bày một loạt ngay cổng công viên. Trẻ con đều thích kẹo bông gòn trắng mịn và kẹo hồ lô, trước hai sạp này là đông trẻ con nhất.

Có một người đàn ông trạc tuổi Hoa Diệp cưỡi một cô bé trên vai, cưng chiều để mặc cho đứa bé coi anh ta như cây cột mà bò tới bò lui, Hoa Diệp nhìn, trong mắt bất giác lộ ra vẻ ngưỡng mộ. 

Tết xong là ba mươi tư tuổi rồi, làm bố mẹ dường như không gọi là trẻ nữa. Nhưng mà, anh vẫn còn cơ hội làm hay sao?

Anh có cảm giác, Đào Đào đang rời xa anh.

“Diệp, Diệp…”

Cánh tay bị một người kéo từ đằng sau, anh quay đầu lại, Hứa Mộc Ca đang thở hổn hển nhìn anh, “Vẫn còn may, tìm một chốc là thấy ngay. Anh làm gì vậy, em vừa đến anh liền đi. Có phải không muốn nhìn thấy em?”

Hoa Diệp vô thức chớp mắt, “Em tìm anh có chuyện gì không?”

Hứa Mộc Ca cười dịu dàng, chỉ chỉ một chiếc ghế đá trong công viên, “Chúng ta qua đó ngồi đi.”

“Nói ở đây luôn đi! À, là trả xe cho anh sao? Xe em sửa xong rồi?” Hoa Diệp nhìn thấy xe của mình đậu ở cách đó không xa. Tối hôm Hứa Mộc Ca đưa anh đến đại viện bộ đội, nói phanh xe cô ấy hơi lỏng, đưa đến cửa hàng 4S sửa, mượn xe anh đi vài ngày. Năm mới, biểu diễn nhiều, cô nào là đàn, nào là đồ biểu diễn, không có xe không tiện.

“Ừm, em cũng đang định trả xe cho anh. Còn nữa, định tuyệt giao với Trương Hoằng thật à?” Hứa Mộc Ca cười khẽ, thần thái nhu mì giống như cô gái nhỏ.

“Không phải, anh chỉ là có chút…” Trong lòng rối rắm, nói không ra cụ thể là vị gì, Hoa Diệp cười tự giễu.

“Thật hết cách với anh ấy mà, hễ uống rượu là trở thành một kẻ điên. Diệp, đừng để trong lòng, bảo anh ấy trợ cấp anh tiền vệ sinh, rồi tặng anh một bộ đồ ngủ nhập khẩu của Ý.”

“Không phải cái này, anh… muốn đi dạo một mình.” Anh không muốn nói chuyện cho lắm, ngay cả cười cũng rất miễn cưỡng. 

“Diệp, anh chưa ăn cơm đấy! Dạ dày anh không tốt, đừng tổn thương thêm nữa.” Hứa Mộc Ca quan tâm nắm tay anh.

“Anh ăn sáng nhiều, không sao, em đi ăn đi! Đưa chìa khóa cho anh.”

“Diệp, có phải anh lo Tiểu Đào sẽ nghĩ lung tung không?”

“Được rồi, anh đi đây.” Hoa Diệp cười cười, “Bảo Trương Hoằng đưa em về.”

“Vậy buổi biểu diễn tối nay, anh có đến không?”

“Anh sẽ cố gắng!” Hoa Diệp cho hai tay vào túi quần, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Anh đi rất chậm, khom lưng, mang lại cảm giác giống như đang gánh một tâm sự rất nặng.

Hứa Mộc Ca nhìn anh rất lâu, cho đến khi anh đã đi xa, mới xoay người lại, âm thầm cắn cắn môi, trên gương mặt xinh đẹp thoáng qua một tia bất đắc dĩ.

Đến chạng vạng Hoa Diệp mới về nhà, lúc đậu xe, lại nhìn vào chỗ đậu xe của Đào Đào, trống không, không có xe.

Trước đây, anh tan làm về, vừa ngước mắt, chiếc BMW lóa mắt đó luôn đậu ở đấy. Anh biết Đào Đào đã về đến nhà, trong lòng yên ổn lạ thường, ra khỏi thang máy, liền gõ cửa. Anh thích nghe tiếng cô lải nhải khi mở cửa, dường như rất vô vị, nhưng lại mang sự ấm áp của gia đình.

Sắc đêm giăng bốn phía, từ ngoài cửa sổ tràn vào trong nhà.

Người phụ nữ trung niên rất tận tụy, căn nhà được quét dọn rất sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi nước tẩy rửa, không phải mùi thức ăn, rất lạnh lẽo. Quần áo cũng đã giặt, phơi bừa bãi ngoài ban công, không giống Đào Đào thích phân loại rồi mới phơi.

Hoa Diệp từ từ ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, cảm nhận sự lạnh lẽo và hiu quạnh trong không khí. Đúng vậy, dù rằng anh đã kết hôn với Đào Đào được nửa năm, nhưng anh biết rõ, tình yêu của anh đối với Mộc Ca vẫn chưa phai nhạt. Tình yêu này giống như một vết sẹo tại một góc tối trên người anh, cho dù dùng cách gì, đều không thể xóa đi. Anh đã quen với vết sẹo này, vết sẹo này không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Chỉ những khi đêm khuya vắng vẻ, âm thầm vuốt ve, trải nghiệm nỗi đau, ngứa ngáy, đau đớn do nó mang lại cho anh, giống như một mình tận hưởng một bí mật vậy.

Thế nhưng, bây giờ có một nỗi đau kịch liệt khác đang bao phủ cả người anh, anh đau đến độ không thể chia sẻ sức lực đi nhớ đến vết sẹo đó nữa. Mà nỗi đau như vậy, anh không biết có thuốc gì chữa trị hay không! Không biết có thể chữa lành hay không.

Ngồi một cái liền đến nửa đêm, buổi biểu diễn của Hứa Mộc Ca đã hạ màn từ lâu, Hoa Diệp thở ra, uống chút nước, lên giường đi ngủ.

Mùng Hai, mùng Ba, Hoa Diệp đến bệnh viện hai chuyến, mẹ Đào ngày một chuyển biến tốt hơn, không biết sao, rất ít nói chuyện với anh, không hỏi trước hỏi sau giống như trước đây. Không chỉ là anh, bà đối với Đào Giang Hải cũng hờ hững. Cả hai lần anh đều không gặp Đào Đào, gọi điện, cô cũng không nghe. Anh cũng đến nhà Quý Manh Nhân một chuyến, cổ họng Quý Manh Nhân đã khỏe hơn một chút, nhưng bác sĩ kiến nghị vẫn nên ít nói chuyện mới được.

Anh nói chuyện mẹ Đào đã tỉnh, Quý Manh Nhân rất vui, nói đợi bà khỏi cảm hoàn toàn, sẽ đi thăm. Sức đề kháng của người bệnh rất yếu, bà không thể lây nhiễm bệnh khuẩn cho mẹ Đào.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, lại phải đi làm trở lại. Công việc đầu tiên chính là vụ án tranh chấp hợp đồng giữa tập đoàn dệt Phi Á và một công ty may mặc, ở trong phòng họp với khách hàng nửa ngày trời, hút rất nhiều thuốc, nói cũng rất nhiều, đầu óc mơ màng vì căng thẳng. Buổi chiều tiễn khách hàng về, Hoa Diệp muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc trong phòng làm việc thì thư ký Trâu đẩy cửa đi vào.

“Luật sư Hoa, có một cô gái họ Tăng muốn gặp anh.”

Hoa Diệp mở mắt ra, “Là vụ án về lĩnh vực gì?”

“Cô ấy nói muốn gặp anh rồi nói.”

“Gần đây tôi không rảnh, cậu đưa cô ta đi tìm luật sư khác.”

Thư ký Trâu cười cười, “Em cũng nói như vậy, nhưng cô ấy nói sau khi nói chuyện với anh, thì anh sẽ đổi ý.”

Hoa Diệp nhíu mày, ngón tay gõ vài cái lên bàn, khẽ nhắm mắt lại, “Được rồi, mời cô ta vào…”