Đêm đã khuya, nhưng Thanh Đài vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
Đào Đào đứng trên ban công, đưa mắt ngắm bờ biển trong sắc đêm. Đó là điểm bắn pháo hoa năm nay của Thanh Đài, đêm nay, có rất nhiều người tụ tập ở đó, từng bó, từng chùm, từng cụm pháo hoa lớn được đốt trên bầu trời đêm, tuy ngắn ngủi, nhưng đẹp đến độ khiến người ta ngạt thở. Rất nhiều đôi tình nhân nô đùa bên bờ biển, trong tay cầm que pháo hoa cháy sáng xèo xèo, chiếu rọi từng gương mặt tươi cười ngọt ngào mà hạnh phúc.
Cô ngẩng đầu lên, ngắm nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, bất giác cũng mỉm cười.
Tình yêu luôn đẹp đẽ.
Cô gần như không có trải nghiệm như vậy trong ký ức. Nụ cười trở nên nhạt dần, cô hít thật sâu một hơi không khí lạnh lẽo, nghe thấy mẹ đang ở trong nhà gọi cô.
“Dạ?” Tiếng pháo hoa lớn quá, cô không nghe rõ.
“Mẹ chịu hết nổi rồi, đi nằm một lát trước đã. Hoa Diệp về thì con gọi mẹ dậy, chúng ta cùng nhau luộc sủi cảo ăn.” Mẹ Đào buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống. Lúc chiều, Đào Đào lên mạng tải về một bài nhảy tập thể dành cho người cao tuổi, động tác rất đơn giản, biên độ cũng không lớn, cô bảo mẹ học theo, như vậy sẽ không cần phải ra ngoài tản bộ trong những ngày giá rét nữa. Đến khi trời ấm lên, cũng có thể ra công viên nhảy cùng những ông bà cụ. Mẹ Đào cảm thấy mới mẻ. Lại thêm vào có Đào Đào tập cùng, nhảy hơn một tiếng đồng hồ, người ra đầy mồ hôi, tắm rửa xong thì đã bắt đầu la buồn ngủ. Vì đợi Hoa Diệp, bà kiên trì gắng gượng đến bây giờ.
Đào Đào bước lên khoác tay mẹ, hờn dỗi gật gật đầu, “Được! Ăn sủi cảo!” Giáng Sinh ăn sủi cảo, cũng chỉ có mẹ cô dám có sáng tạo như vậy mà thôi.
Mẹ Đào lại ngáp một cái nữa, buồn ngủ vươn cánh tay ra, cho Đào Đào cởi áo khoác ngoài. Đào Đào nhìn bà nằm xuống rồi tắt đèn, đóng cửa phòng ngủ, khẽ khàng đi ra ngoài.
Dì giúp việc ở trong phòng mình xem tivi, nghe thấy tiếng động, mở cửa ra, “Luật sư Hoa đến rồi?”
Đào Đào lắc lắc đầu, “Không có. Dì à, dì cũng ngủ đi! Anh ấy đến, cháu sẽ làm bữa khuya cho anh ấy.”
Thật ra, Đào Đào đã không chắc chắn được Hoa Diệp có đến hay không. Anh không gọi điện cho cô, cô cũng không gọi qua. Tiệc tùng xã giao trong công việc, thân bất do kỷ, cô không muốn càm ràm khiến anh càng thêm mệt. Thế nhưng, cô vẫn không muốn đi ngủ.
Hộp quà dưới cây thông Noel Đông một hộp Tây một hộp, dì giúp việc lại treo thêm vài viên kẹo trên nhánh cây. Trong truyền thuyết phương Tây, hơn nửa tiếng nữa, ông già Noel sẽ ngồi xe tuần lộc đi tới từ trong giá tuyết lạnh băng. Trên vai ông treo một cái túi vải màu đỏ, sau đó ông sẽ đi xuống từ ống khói và đặt từng món quà dưới gốc cây thông Noel. Ồ, trong nhà chắc còn có một cái lò sưởi, bên trong lửa cháy hừng hực, khiến căn nhà ấm áp như mùa xuân.
Biệt thự là kiểu địa nhiệt, cũng không lạnh, Đào Đào chỉ mặc một chiếc áo hở cổ nhung cừu màu đỏ, là áo mẹ Đào tặng cô, bảo màu đỏ rất may mắn. Cô cúi đầu cầm hộp quà Hoa Diệp tặng cô lên, mỉm cười. Anh còn làm bộ thần bí nữa chứ, thật là ngốc quá mà, món quà được gói trong tiệm, nhụy hoa hoa văn chìm trên giấy gói quà chính là nhãn hiệu của cửa hàng, là một nhãn hiệu quốc tế trong ngành trang sức. Đào Đào quan sát kỹ chiếc hộp một lúc, rồi chậm rãi đặt trở lại.
Đồ vật quý giá, phải thận trọng nhẹ nhàng.
Lại một chùm pháo hoa nữa được bắn lên trên mặt biển, chùm sáng cực lớn chiếu sáng cả ban công. Đào Đào mím môi cười ngắm nhìn một lúc, quay đầu bật tivi lên. Đài Phượng Hoàng có ca nhạc hội đêm Giáng Sinh, ra sân khấu đều là những ngôi sao nổi tiếng Trung Quốc, Đài Loan và Hồng Kông. Nhóm Phượng Hoàng đang chào cảm ơn, Hứa Như Vân mặc chiếc váy voan màu trắng. Mỉm cười thanh nhã vẫy tay bước lên sân khấu.
Cô hát bài “Ngắm pháo hoa xong rồi về” nằm trong album mới.
Bầu trời đầy sao, bước chân dày đặc trên con đường nhỏ; nhớ những lúc bên anh, đêm đông giá lạnh, anh ôm em thật chặt; cùng nhau đếm ngược bầu trời đêm sang năm mới; anh nói ngắm xong pháo hoa rồi hẵng về; trong giây phút ngắn ngủi, em hạnh phúc tràn đầy; lòng đầy yêu thương ấm áp; rất mong thời gian dừng lại tại phút giây này… Giai điệu chậm rãi, lời ca đau buồn, đây không phải là bài hát thích hợp nghe một mình vào đêm Giáng Sinh. Đào Đào cầm điều khiển chuyển kênh, đổi sang bộ phim Hàn Quốc dài hơn trăm tập có tên “Xem rồi lại xem”.
Chưa xem được mấy phút, nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng phanh ô tô. Cô vội đứng dậy, chạy đến cửa sổ, kéo rèm, nhìn thấy Hoa Diệp bước từ trong xe xuống.
“Có lạnh không?” Cô vội vàng mở cổng chính, đột nhiên lại nhíu mày, trên người anh có mùi nước sát trùng của bệnh viện rất nồng.
Hoa Diệp không đi vào trong, chỉ đứng ở cổng chính, nhìn nhìn mấy cánh cửa đóng chặt, thấp giọng hỏi: “Mẹ và dì đều ngủ cả rồi?”
Đào Đào gật đầu, “Anh từ bệnh viện đến à?”
Hoa Diệp ngây người, chần chừ một lúc, “Ừm.”
“Có phải ai bị ngộ độc thực phẩm hoặc uống rượu lái xe gây tai nạn không?” Đào Đào sợ đến mặt trắng bệch, mời khách sợ nhất là gặp phải hai chuyện này, trời, tuyệt đối đừng…
“Không nghiêm trọng đến thế, chỉ là người không được khỏe, anh qua xem thử.”
“Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Đào Đào vỗ nhẹ lồng ngực, xót xa đánh giá khuôn mặt mệt mỏi của Hoa Diệp, “Vậy sao còn đến làm gì. Gọi điện là được rồi.”
“Đến gặp em rồi về.” Hoa Diệp ngưng vài giây, đưa tay nắm lấy vai Đào Đào. Cách lớp áo lông, Đào Đào cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay anh, tâm trạng cũng có hơi bất ổn, trong lòng không kìm được thắt chặt. “Em đi luộc sủi cảo cho anh nhé, dì gói lúc chiều, là sủi cảo ba nhân mà anh thích nhất.”
“Không ăn đâu, sáng mai còn phải ra tòa, anh phải về ngủ vài tiếng đã. Em cũng ngủ đi!”
Đào Đào đưa mắt ngó phòng dành cho khách, miệng há ra, nhưng lời nói ra lại là, “Vâng, sáng mai anh không cần đến đón em đi làm đâu, ngủ nhiều một chút.”
Anh mỉm cười sờ sờ đầu cô, “Không, anh đến. Khóa kỹ cửa vào.”
Anh ở lại trong nhà chưa đến mười phút, nói vài câu, cô trải phòng dành cho khách rất ấm, trước giường, đặt một bộ đồ ngủ Đào Giang Hải chưa mặc bao giờ, phòng tắm đã chuẩn bị một bộ vật dụng tắm gội mới, đợi từ lúc sáu giờ chiều đến nửa đêm.
Cũng không nói với cô câu “Merry Christmas”.
Đào Đào nhặt từng chiếc sủi cảo trong nhà bếp, cho vào trong khay. Rồi đặt ở ngăn đông nhanh trong tủ lạnh, ngẫm nghĩ rồi bật cười thành tiếng, nhưng dâng lên trong lòng lại không phải là nỗi oán hận, mà là thương tiếc.
Đàn ông, không dễ làm.
“Tại sao không gọi mẹ dậy?” Sáng ra mẹ Đào biết Hoa Diệp có đến, nhưng bà lại không biết, không nhịn được trách Đào Đào.
“Mẹ ngủ say như thế, ai gọi được chứ?” Đào Đào cười.
Mẹ Đào trừng cô, “Hôm nay mẹ phải ngủ trưa thật đã, như vậy tối đến sẽ không buồn ngủ nữa. Tối nay Hoa Diệp không phải tiệc tùng, nhà chúng ta phải ăn một bữa cơm đàng hoàng. Hôm nay mẹ cũng không ăn chay, có được không?”
“Chỉ lần này thôi đấy.” Đào Đào giơ một ngón tay lên.
Mẹ Đào quay đầu nhìn khoảnh sân ngập tràn ánh nắng, “Lại là một ngày nắng đẹp. Dì, hôm nay giúp tôi giặt chăn mền nhé, tôi ngửi thấy hình như chăn có mùi đấy.”
“Tôi nghĩ cũng nên giặt rồi, đợi tôi đi chợ về đã nha!” Dì giúp việc ở trong bếp cao giọng đáp lời.
“Mẹ, mẹ phải kiên trì điệu nhảy đó, không được bữa đực bữa cái đâu đấy. Việc nhà để dì làm, con sẽ tăng lương cho dì ấy!”
“Rốt cuộc ai là mẹ ai đây?” Mẹ Đào hờn trách nhìn Đào Đào.
Đào Đào cười khanh khách, làm mặt quỷ.
“Điện thoại anh để ở đâu?” Trên đường đến công ty, Đào Đào nghiêng người qua, đưa tay sờ sờ túi áo Hoa Diệp.
Hoa Diệp dành ra một tay, lấy điện thoại từ trong túi áo đưa cho Đào Đào, “Điện thoại em hết pin à?”
Đào Đào cúi đầu bấm số, không nhìn thấy biểu cảm lặng lẽ cứng ngắc trên mặt anh. “Chắc chắn anh chưa nói ‘Merry Christmas’ với mẹ, dùng điện thoại của anh, để em nói, mẹ sẽ cho rằng đây là kiến nghị của anh, trong lòng sẽ vui vẻ. Mẹ em cũng mời mẹ tối nay đến cùng ăn cơm.”
Biểu cảm của Hoa Diệp thả lỏng, “Em suy nghĩ chu đáo quá.”
“Ơ, trong nhà không có ai?”
“Chắc là trong đoàn cũng có hoạt động! Mẹ lại không thích dùng điện thoại, tới giờ cơm trưa em gọi lại thử xem.”
Đào Đào cong cong miệng, trả điện thoại lại cho anh.
“Hôm nay không được đến trễ đâu đấy!” Lúc Đào Đào xuống xe, quay đầu nói với Hoa Diệp.
Hoa Diệp nhắm mắt, “Không đâu.”
Hôm nay Tả Tu Nhiên không đến phân xưởng, phải viết một bản báo cáo về tiến triển của công trình cho tổng công ty. Đào Đào đúng lúc tĩnh tâm lại, chỉnh sửa sắp xếp một chồng bản vẽ và tư liệu. Mười giờ rưỡi sáng, là thời điểm bận rộn. Một cô gái ở tiệm hoa, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo lông dày, trong tay cầm một bó hoa margaret trắng. “Vị nào là Đào Đào tiểu thư ạ?” Cô gái đứng trên hành lang, ngại ngùng hỏi.
Giọng nói cũng thu hút sự chú ý người cuẩ bộ phận Kỹ thuật, “Là tôi!” Đào Đào đi ra, ngạc nhiên nhìn nhìn cô gái, cũng nhìn nhìn bó hoa.
Cô gái mỉm cười đưa bó hoa cho cô, bảo cô ký tên. “Cái này cũng của chị ạ.” Một hộp quà xinh xắn tinh tế màu xanh dương.
“Ai tặng vậy?” Đào Đào không nhìn thấy giấy trong bó hoa.
“Chúng tôi có nghĩa vụ bảo mật giúp khách hàng.”
“Là chồng cậu chứ gì! Nhưng sao lại tặng margaret, mà không phải là hoa hồng?” Phi Phi khó hiểu đẩy đẩy Đào Đào đang ngơ ngẩn.
Đào Đào chớp chớp mắt, Hoa Diệp có tế bào lãng mạn như vậy sao?
“Margaret có ý nghĩa đặc biệt gì?” Long Tiếu trề trề môi, không chịu nổi vẻ ngưỡng mộ lộ liễu không hề che đậy trong mắt Phi Phi, không phải chỉ một bó hoa nhỏ màu trắng thôi sao, có gì đáng kích động đâu chứ.
“Margaret còn được gọi là hoa cúc dại, ngôn ngữ loài hoa là yêu thầm. Biết yêu thầm là gì không, chính là tình yêu không cần tiêu tiền.” Phi Phi dùng ánh mắt nhìn một thằng ngu ngó Long Tiếu.
“Hoa này lẽ nào là tự trồng ở nhà? Tới tiệm cướp? Không cần bỏ tiền ra mua?” Long Tiếu mờ mịt.
“Sao anh lại tầm thường như vậy chứ, mở miệng khép miệng đều là tiền.” Phi Phi xoay eo lại, không thèm để ý Long Tiếu nữa, “Đào Đào, ai lại thiểu năng mà đi yêu thầm gái đã có chồng là cậu như vậy?”
“Ha, mình nghĩ có thể là chồng mình không hiểu ngôn ngữ loài hoa là gì, mua đại một bó hoa thôi!” Trong lòng Đào Đào thoáng qua bóng dáng Diệp Thiếu Ninh, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu phủ quyết, Diệp Thiếu Ninh không có dũng khí như vậy. Vậy thì là ai nhỉ? Đương nhiên sẽ không phải là Hoa Diệp, cô qua loa như vậy, là sợ Phi Phi truy hỏi tới cùng, có một vài lời nói nhiều thì trắng sẽ thành đen.
Phi Phi liếc xéo cô, “Vậy thì cậu phải lên lớp phổ cập cho chồng cậu, loại thường thức phổ thông này phải biết chứ. Xem thử, tặng bảo bối gì đấy?” Cô ta cũng không đợi Đào Đào đồng ý, giành lấy hộp quà, hai ba cái đã bóc sạch giấy gói, bên trong là một túi giấy bằng lụa màu xanh dương, cô khẽ thở ra, ổn định hô hấp, vươn hai ngón tay, nhón lấy một sợi dây đeo điện thoại hình giọt nước màu xanh dương.
“Điên rồi, đây là sợi dây nằm trong bộ sưu tập đá Swarovski “Đại Dương Xanh” số lượng có hạn của năm nay đấy, mình có thấy rồi, siêu đắt luôn.”
(Swarovski là tên gọi của một loại pha lê/đá có xuất xứ từ Áo, là các loại đá lấp lánh đính trên đồng hồ của thương hiệu có tên tuổi.)
Đào Đào thò đầu qua nhìn nhìn giọt nước xanh biếc trong suốt lấp lánh ấy, có đắt đến thế không, trông không khác hàng mười tệ mua ở chợ đêm là mấy mà, có điều độ sáng bóng thì tốt hơn.
“Luật sư kiếm được nhiều tiền thật, món quà nhỏ mà đã đắt như vậy. Có điều, tâm ý càng quý giá hơn.” Phi Phi lưu luyến trả túi giấy lại cho Đào Đào, cụp mi quay về phòng làm việc. Không thể nhìn tiếp được nữa, càng nhìn càng đau lòng.
Long Tiếu nhìn chằm chằm bóng lưng suy sụp của cô ta, càng thêm mờ mịt.
Người xem náo nhiệt lục tục tản đi, Đào Đào ôm hoa và túi giấy cũng quay về phòng làm việc.
Vừa rồi ở hành làng tiếng động lớn như vậy, cũng không ảnh hưởng đến Tả Tu Nhiên, anh vẫn luôn đối diện với máy tính, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím. Đào Đào đi vào, anh khẽ ngước mắt, lướt nhìn hoa trong lòng cô. “Phụ nữ nhận được hoa đều rất vui sao?” Tầm mắt lại chuyển sang màn hình.
Đào Đào tìm một cái cốc miệng rộng, cho hoa vào trong, để cạnh máy tính, tay tì cằm thưởng thức, margaret là cô gái thanh tú, không khoe sắc, nhưng rất đẹp. “Có người quan tâm đến mình, đương nhiên là vui rồi.” Tuy không biết người đó là ai.
Tả Tu Nhiên mỉm cười vẻ lười nhác, “Đúng là hư vinh!’ Nhưng ngữ khí lại vô cùng cưng chiều, có điều, sự chú ý của Đào Đào hoàn toàn tập trung vào sợi dây đeo điện thoại kia, nên nghe không ra.
Hoa thì có thể nhận, còn nhận món quà quý giá như vậy, có được không? Nhưng không nhận thì phải trả cho ai đây?
Cả buổi chiều Đào Đào đều tâm sự chồng chất, có mấy lần phân loại sai bản vẽ, Tả Tu Nhiên cách xa tủ tư liệu như vậy, thấy cô hốt hoảng, bất đắc dĩ đứng dậy gõ gõ lên trán cô, “Không muốn làm thì đừng miễn cưỡng.”
Cô cười ha ha, vô cùng xấu hổ.
Giáng Sinh vừa khéo đúng cuối tuần, có thể tan làm sớm.
Lúc Đào Đào thu dọn túi xách, nhìn nhìn bó hoa margaret đó, hai ngày nữa, hoa này chắc sẽ không tàn đâu nhỉ! Hoa để lại phòng làm việc, túi giấy xanh dương thì cẩn thận cho vào túi xách. Trong lòng cô đã thầm thích sợi dây đeo điện thoại này rồi, nếu không phải không biết là ai tặng, thì cô đã muốn lập tức đeo vào điện thoại rồi. Điện thoại cô màu trắng bạc, phối với màu xanh dương rất đẹp. Hơn nữa là một giọt nước, trong tên cô có một chữ đào, cũng có thủy, hình như rất hợp.
Điện thoại cầm trong tay bỗng vang lên, cô cúi đầu nhìn, là số máy bàn ở nhà, nhất định là mẹ lại giục rồi, cô mỉm cười ấn phím nghe máy.
Giọng nói hoảng sợ của dì giúp việc truyền đến, “Tiểu Đào, mẹ cô không biết sao, đột nhiên té ngã ở trong phòng, sắc mặt bầm tím, miệng sùi bọt trắng, làm sao bây giờ?”
Đào Đào cả kinh, “Có phải bệnh cũ tái phát không, dì cho mẹ uống ba viên thuốc trị bệnh tim, trong ngăn trên nhất ở tủ đầu giường. Bây giờ cháu về nhà ngay.”
“Cho uống rồi, nhưng hình như không có hiệu quả gì hết, bà ấy cứ cứ che ngực mãi, nói đau.”
“Có phải nhảy lâu quá, hay là làm việc gì nặng không?”
“Bà ấy không có nhảy, chỉ dọn dẹp tủ đồ một lát thôi.”
“Vâng, vâng. Bây giờ dì gọi 120, bảo xe cấp cứu lập tức đến, cháu sẽ về ngay.” Cô cầm túi xách, nhanh chóng chạy ra cửa thang máy.
“Hừ, cô về sớm!” Tả Tu Nhiên từ trong thang máy bước ra đánh giá cô.
Cô không có thời gian trả lời, cửa thang máy đóng lại “ting” một tiếng. Trong thang máy, lập tức gọi cho Hoa Diệp. Điện thoại của Hoa Diệp mãi vẫn không gọi được, cô nghi ngờ trong thang máy tín hiệu không tốt. Ra khỏi thang máy lại bấm gọi, vẫn không được. Cô cứ gọi mãi, đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng có âm thanh truyền đến.
“Hoa Diệp, anh đang trên đường hả?” Cô sốt ruột đến mồ hôi đầy đầu, đứng ở bên đường bắt taxi.
“Tôi là thư ký Trâu, phu nhân.” Thư ký Trâu cười, “Luật sư Hoa vừa đi ra ngoài rồi, đi vội nên để quên điện thoại ở văn phòng.”
Đào Đào ra sức nhắm mắt, “Vậy lát nữa anh ấy quay lại văn phòng, cậu bảo anh ấy mau liên lạc với tôi. Tôi có việc gấp.”
“Vâng.”
Một chiếc taxi dừng trước mặt Đào Đào, Đào Đào vội vàng ngồi vào trong, nói địa chỉ. Lúc về đến nhà, xe cấp cứu đã tới, có hai y tá khiêng cán từ trong nhà đi ra, mẹ Đào miệng đeo ống thở oxi.
Đào Đào nhào qua, mẹ Đào tay nắm chặt, cô dùng hai tay bao lấy nắm tay ấy.
Mẹ Đào vẫn còn ý thức, nhưng sắc mặt lại trắng như tờ giấy, bà hơi mở miệng.
“Mẹ nói gì cơ?” Đào Đào cúi đầu xuống.
“… Mẹ chồng con…”
“Mẹ, mẹ muốn tìm mẹ chồng con? Được, con sẽ gọi cho bà ngay.” Đào Đào vội ngẩng đầu lên.
Mẹ Đào chớp mắt hai cái, miệng từ từ khép lại.