Không khí bữa tối rất vui vẻ. Cơm xong, Hoa Diệp cùng Đào Giang Hải đến phòng khách uống trà trước mưa của ông, nghe ông miêu tả tiền đồ rộng lớn của quảng trường đồ gia dụng. Ông không cần kiến nghị của Hoa Diệp, chỉ là khao khát có một người lắng nghe. Hoa Diệp đã trải qua nhiều vụ kiện kinh tế, nên vẫn luôn khách quan nhắc nhở ông nên chú ý những gì trong chi tiết hợp đồng.
“Hoa Diệp, tiền sao lại để người ngoài kiếm chứ? Quảng trường đồ gia dụng tuyển con làm luật sư được rồi. Có con, bố sẽ có thể không lo lắng những điều khoản đó nữa. Haiz, bố là người cộc cằn, sợ nhất là nói chuyện vòng vo tam quốc.”
Hoa Diệp cười khéo léo, “Con thì không tiện lắm. Nếu thật sự kiện cáo thì với quan hệ giữa con và bố, con bắt buộc phải tránh né.”
“Kiện cáo thì tìm người khác, con chỉ làm cố vấn thôi được rồi.”
“Bố, bố ở nhà hỏi con cũng vậy à.” Ngữ khí của Hoa Diệp rất nhẹ, nhưng không có cơ hội thương lượng.
“Hoa Diệp à, con khách sáo quá rồi. Do dự cái gì chứ, tiền của bố sau này còn không phải hoàn toàn là của con và Tiểu Đào hay sao. Có điều, bố thích điểm này ở con. Vẻ thanh cao từ trong cốt cách này, người khác có giả vờ cũng không được.”
Hoa Diệp nhàn nhạt cười, giống như không để ý nâng cổ tay lên, ngó coi giờ.
Mẹ Đào ở trong phòng thu dọn hành lý cho Đào Giang Hải. Đào Đào ở một bên giúp đỡ, nghe Đào Giang Hải nói tràng giang đại hải ở bên ngoài, cô trề môi, “Mẹ, mấy năm nay sao mẹ nhẫn nhịn được vậy?”
“Nếu có một ngày không nghe thấy cái giọng to ồm ấy, mẹ còn không quen đấy!” Mẹ Đào xếp quần áo, ngẩng đầu lên nhìn Đào Đào vẻ cưng chiều.
“Mẹ, sao mẹ có thể tìm thấy người phụ nữ khác trong lòng bố vậy?” Đào Đào có chút hiếu kỳ, cô cảm thấy tình cảm của bố mẹ rất tốt, bố yêu thương mẹ xuất phát từ nội tâm, trong lòng mẹ cũng giống như không có chút khúc mắc gì.
“Suỵt!” Mẹ Đào giơ ngón tay lên với Đào Đào, thấp giọng nói, “Đàn ông giống như trẻ nhỏ vậy, tính hay quên. Những việc này nếu con cứ nhắc mãi bên tai, họ càng nghe sẽ càng để bụng. Con giả vờ hồ đồ, từ từ, thì họ cũng sẽ nhạt đi.”
“Lừa mình dối người.” Đào Đào làm mặt quỷ.
Cô cũng muốn giả hồ đồ, giả ngốc, nhưng sự thật ép cô không thể không tỉnh táo.
Thu dọn hành lý xong, mẹ Đào đi ra, nói muốn dọn dẹp phòng khách cho Hoa Diệp, tối đừng về nữa, mà hãy ngủ lại đây. Đào Giang Hải nói dọn dẹp phòng khách gì chứ, giường của Tiểu Đào lớn mà, hai người có thể ngủ được, sau này có con rồi, ba người cũng có thể chen chúc.
Đào Đào trợn bố một cái. “Tối anh ấy về nhà còn phải làm việc nữa!”
Không có cơ hội cho Hoa Diệp lên tiếng, cô trực tiếp từ chối luôn. Hoa Diệp cười khổ, đứng dậy chào tạm biệt.
Đào Đào tiễn Hoa Diệp đến bên xe. Trên xe rơi một lớp lá bị gió thổi rụng, còn có những bông tuyết rơi xuống từ trên thân cây. Cô nhặt một phiến lá lên, nghênh đón gió thổi. Lá cây lảo đảo, bay đến giữa đường thì rơi xuống.
Lúc đang yêu, cô cũng tiễn Hoa Diệp ra giống như vậy. Thỉnh thoảng Đào Giang Hải và mẹ Đào sẽ trốn đằng sau nhìn hai người, cô không nỡ chia tay Hoa Diệp, nhưng lại ngại nói những lời quá lưu luyến. Nghịch nút áo trên tay, cúi đầu, không nói gì, cũng không buông tay.
“Ngoan, về đi! Mai anh gọi cho em.” Hoa Diệp nhìn nhìn khoảnh sân nhỏ, kéo cô đến một góc khác của xe.
Cô ngước đầu lên, oán hận bĩu môi: “Còn những mười tiếng nữa mới đến ngày mai, lâu quá đi!”
“Vậy phải làm sao đây?” Hoa Diệp bị dáng vẻ xinh đẹp của cô gái nhỏ làm trái tim bất giác rung động, giọng nói cũng run rẩy.
“Hôn một cái là được.” Cô nhắm mắt lại, hai tay vịn lấy vai anh, kiễng chân, ngẩng đầu.
Khi cô còn chưa nói hết câu, môi anh đã dán lên môi cô. Mềm mại dịu dàng, mát lạnh.
Họ cũng từng trải qua khoảnh khắc ngọt ngào như vậy!
Đào Đào chua xót khẽ nhắm mắt, “Lái xe cẩn thận!” Cô nói với anh.
“Chúng ta đi dạo đi!” Hoa Diệp ngẩng đầu nhìn nhìn vầng trăng lưỡi liềm treo nơi chân trời, cho chìa khóa xe vào trong túi.
Đường Quế Lâm là một trong những con đường đẹp nhất Thanh Đài, đường có hơi dốc, hai bên là hàng ngô đồng trăm năm cao to, đi xuống chính là bờ biển, đi lên là một công viên. Trên con đường này, dù là mùa đông, buổi tối cũng có rất nhiều người đi tản bộ.
“Trời lạnh lắm.” Đào Đào cột chặt thắt lưng áo khoác, lắc lắc đầu.
“Đi một chút là ấm lên thôi.” Hoa Diệp kéo tay cô, cô khẽ vùng ra một chút rồi để mặc cho anh nắm.
Nhà Đào Đào ở đoạn giữa đường, hai người đi xuống, đi rất chậm, tiếng sóng biển vỗ bờ trong đêm tối cực kỳ hùng tránh mạnh mẽ.
Ai cũng không lên tiếng. Không biết chó nhà ai ở trong sân nhìn thấy gì đó, cứ sủa không ngừng.
Hoa Diệp nghiêng mặt qua nhìn Đào Đào ở bên cạnh, vẻ mặt cô rất chuyên chú, dường như tản bộ là một chuyện rất khó, cô cần phải hết sức chăm chú.
Đào Đào mà anh biết là người hoạt bát, hồn nhiên, đặc biệt thích làm nũng, hình như có hơi ngốc, nhưng ngốc một cách đáng yêu, ở cùng anh, cô nói rất nhiều, hơn nữa còn thích khoa trương. Những chuyện vụn vặt trong mắt cô đều to lớn bằng trời, cả ngày ríu ra ríu rít, cho nên anh cảm thấy cô bị vợ chồng Đào Giang Hải cưng chiều giống như một đứa trẻ không lớn nổi. Đào Đào trầm mặc như vậy khiến anh xa lạ, trên mặt cô có vẻ nghiêm túc không xứng với độ tuổi. Chỉ là đi dạo thôi mà chân mày cô cũng nhíu lại, giống như có tâm tư gì đó. Cô cũng cười ít đi nhiều.
Sự thay đổi này là anh mang lại cho cô sao?
Trong lòng anh không kìm được dâng lên nỗi hổ thẹn mãnh liệt, nắm chặt tay cô, cô cảm nhận được, xoay mặt qua.
“Tiểu Đào, anh nghĩ anh có tự tin có thể cho em mọi thứ em muốn.”
Đào Đào lại quay mặt đi, “Ừ!” Đây chỉ là trợ từ ngữ khí lịch sự, có nghĩa là cô đã nghe thấy, nhưng không chứng tỏ là cô tin.
“Anh biết bây giờ em vẫn chưa thể tin tưởng anh, nhưng anh sẽ khiến em tin tưởng.” Anh ôm eo cô, kéo cô vào lòng, mặt dán lên mặt cô, khoảnh khắc ấm áp ngập tràn toàn thân.
“Hứa Mộc Ca thì làm thế nào?” Cô không có định lực như mẹ, không giả hồ đồ được, cô vẫn muốn nghe thấy từ miệng anh câu trả lời chắc chắn, làm ơn xin đừng nói những lời như họ chỉ là bạn bè.
“Cuộc sống hiện tại của cô ấy rất tốt, anh không cần bận tâm nữa.”
Cô không nghi ngờ thành ý của anh, cũng không nghi ngờ năng lực của anh, nhưng câu nói này không phải điều cô muốn nghe. Cô không phải là cô gái cay nghiệt, nhỏ nhen, chỉ là sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, khó tránh khỏi phân tích ngược lại theo bản năng, nếu Hứa Mộc Ca sống không tốt thì anh vẫn cần phải quan tâm cô ta.
Hoa Diệp không phải người đàn ông lăng nhăng. Ngược lại, anh rất chung thủy. Chung thủy đến độ có lúc cô không biết nên làm sao để khiển trách, oán giận.
Nếu cô là tình yêu đầu của anh, có thể cô sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Ai cũng đều có quá khứ. Có người quá khứ thật sự đã trôi qua, nhưng Hoa Diệp thì lại cố chấp đứng trong quá khứ quay đầu lại hết lần này tới lần khác.
Tuy anh là chồng cô nhưng cô rất ngưỡng mộ rất ngưỡng mộ Hứa Mộc Ca.
Đi đến cuối đường, hai người xoay người đi bộ trở về, đi mãi đến một quán cà phê nhỏ cạnh công viên, “Đợi chút.” Hoa Diệp buông tay cô ra, đi vào quán cà phê mua ly trà sữa. Trà sữa mật ong trà xanh hương hoa lài, vị ngọt hơi ngấy.
“Anh hỏi mẹ, mẹ nói em thích ăn ngọt.” Tối nay, số lần Hoa Diệp cười hình như rất nhiều.
Hai tay Đào Đào bao lấy ly trà sữa sưởi ấm, qua bảy giờ, bình thường cô không uống trà sữa, đề phòng hôm sau mặt sẽ sưng.
“Đợi sau khi mẹ phẫu thuật xong, chúng ta đi Phuket đón năm mới, ở đó, hãy để chúng ta làm lại từ đầu, được không em?”
Ngữ khí của anh gấp gáp, dường như nếu nói chậm sẽ bị cô ngắt lời. Mà anh như vậy, gần như lại cố ý lấy lòng cô.
“Hoa Diệp, đi Phuket hay là ở Thanh Đài, đều không quan trọng. Quan trọng là…” Điều cô muốn là cảm giác vợ chồng chân thành. Không phải treo câu “anh yêu em” trên miệng, cũng không phải là ông chú nắm giữ kinh tế, càng không phải mỗi dịp Tết đến nhận được bao nhiêu quà, mà là đôi tay giúp cô lau nước mắt những khi rơi lệ, là bờ vai để cô tựa vào những khi mệt mỏi, là vòng ôm có thể sà vào trong những đêm lạnh giá, là ánh mắt ăn ý mỗi khi ngẩng đầu hay quay đầu…
“Kia không phải là nhà Tử Hoàn sao?” Hoa Diệp bỗng nhiên kinh ngạc hỏi.
Đào Đào vẫn chưa ngẩng đầu, đã nghe thấy cổng sân đóng “rầm” rất mạnh. Đào Yên Nhiên ôm con trong lòng, giống như bỏ trốn từ trong nhà chạy đến chiếc xe đậu ở bên đường, cửa xe vừa mở, chị ta dường như đã mất hết sức lực, vịn cửa xe ngồi xuống, khóc ầm lên, đứa trẻ ở đằng sau khẽ vỗ vai chị, thút thít nói: “Mẹ, đừng khóc. Bố hung dữ, chúng ta không cần bố.”
“Đào Đào!” Đào Đào vội chạy qua, một tay bế đứa bé lên, đứa bé cũng mặt đầy nước mắt, bàn tay còn lại kéo Đào Yên Nhiên dậy, “Sao vậy, chị Yên Nhiên?”
Đào Yên Nhiên nức nở quay đầu nhìn ngôi nhà, trong nhà truyền đến âm thanh loảng xoảng, hình như đồ đạc bị vỡ không ít.
“Bố mắng mẹ là đàn bà đanh đá.” Đào Đào mếu máo, “Còn bảo Đào Đào câm miệng.”
“Ông bà nội đâu?” Đào Đào hỏi.
“Đến nhà bác hai thăm Linh Linh rồi. Dì Đào, cháu sợ.” Đào Đào ôm cổ Đào Đào. Miệng há ra, cũng khóc to lên.
“Ngoan, Đào Đào đừng khóc, mẹ đưa con về nhà ngoại.” Đào Yên Nhiên nhấc tay lên, lau mắt qua loa, bế Đào Đào vào trong xe.
“Chị Yên Nhiên, trời tối như vậy rồi, tâm trạng chị lại đang không ổn định, như thế sao có thể lái xe?” Đào Đào giành lấy chìa khóa xe, nhìn nhìn Hoa Diệp.
Hoa Diệp gật đầu, đi vào sân nhỏ.
“Tiểu Đào, chị thật sự không nhịn được nữa rồi. Em biết anh ta nói gì với chị không, anh ta nói có lẽ anh ta thật sự không thích hợp với hôn nhân, kết hôn với chị là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh ta! Nực cười đúng không, chỉ là Đào Đào, cho dù người lạ có cầm món đồ chơi gì, cũng không lừa anh ta đi được. Tiêu Tử Hoàn là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, kết hôn là chị dùng súng ép anh ta sao?” Nước mắt nước mũi của Đào Yên Nhiên chảy đầy, chị ta không lau nữa, chỉ khóc thôi.
“Đó chỉ là những lời nói lúc tức giận của anh Tử Hoàn thôi, chị đừng để ở trong lòng. Anh ấy rất yêu chị, lúc uống say đều gọi tên chị.” Đào Đào lúng túng đứng bên cạnh xe, không biết nên an ủi chị ta thế nào. Trong sân không có động tĩnh gì, Tiêu Tử Hoàn chết tiệt tại sao lại không ra?
Bỗng Đào Yên Nhiên bình tĩnh trở lại, khóe môi hiện ra một tia cười khổ, “Tiểu Đào, nếu không phải có Đào Đào, thì chị sẽ không để mình ấm ức như vậy đâu. Tối hôm qua, anh ta cả đêm không về, chị gọi điện thì là người phụ nữ mở quán bar đó nghe máy, bảo chị đừng quấy rầy, họ phải ngủ. Ha ha, Tiểu Đào, đổi lại là em, liệu em có kìm lòng được không? Chị cả đêm không ngủ, đợi mãi đến chiều nay anh ta mới về, chị hỏi anh ta đi đâu? Anh ta nói cô là mẹ tôi, mọi việc đều phải báo cáo với cô sao? Sau đó thì bắt đầu đập đồ. Tại sao chị còn phải nhẫn nhịn chứ? Chị nỗ lực như vậy để duy trì cuộc hôn nhân này có ý nghĩa hay sao?”
“Chị Yên Nhiên, chị đừng tin, người phụ nữ đó là một kẻ biến thái.”
Đào Yên Nhiên ngán ngẩm lắc đầu, “Cô ta là biến thái, hay là bạch cốt tinh, hồ ly tinh, đó là tự do của người ta, chị không có quyền phán xét. Nhưng anh ta là người lớn có năng lực hành vi, anh ta là chồng chị, là bố Đào Đào, anh ta có tư cách dung túng bản thân như vậy sao? Cám dỗ bên ngoài quá nhiều, anh ta không ngăn được, đây là lý do có thể tha thứ sao? Nếu trong lòng anh ta thật sự có cái nhà này, có chị, thì cho dù là tiên cũng không cướp được anh ta.
Không nói nữa, đưa chìa khóa xe cho chị, chị phải đến ga, nếu không sẽ không kịp tàu mất.”
“Chị Yên Nhiên…” Đào Đào vươn thẳng cổ nhìn vào trong sân.
“Đừng mong chờ gì nữa, anh ta sẽ không ra đâu. Tiểu Đào, hãy trân trọng luật sư Hoa.” Đào Yên Nhiên cầm lấy chìa khóa xe trong tay cô, gương mặt sưng húp vì khóc cố nặn ra một nụ cười.
Đào Đào bất lực nhìn chị ta đóng cửa xe, lảo đảo lái xe đi vào màn đêm.
Cô không biết đã đứng bao lâu, chỉ cảm thấy chân bị đông cứng mất đi cảm giác, Hoa Diệp mới từ trong nhà đi ra, khẽ lắc đầu với cô, “Tử Hoàn cứ hút thuốc mãi, không nói gì hết.”
“Anh ấy và Kinh Nghệ lên giường với nhau rồi.” Đào Đào buồn rầu thu lại tầm mắt, cúi đầu đi về nhà. “Bây giờ có lẽ Kinh Nghệ đang rất đắc ý, có cần gọi điện chúc mừng chị ta không?”
“Tiểu Đào…”
“Các anh luôn nói tình yêu không sai, tình yêu rất vĩ đại, tình yêu rất thiêng liêng, người thế tục có tư cách gì mà khua chân múa tay? Nhưng anh có nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt chị Yên Nhiên, có nghe thấy tiếng khóc của Đào Đào không?”
Giọng cô nhẹ nhàng, không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm gì, tốc độ nói không nhanh không chậm, nhưng Hoa Diệp càng nghe càng cảm thấy vô vị.
“Tiểu Đào, đừng lấy chuyện người khác để khiến chúng ta có tật giật mình.” Anh kéo cô lại, “Anh không phải Tiêu Tử Hoàn, anh khao khát hôn nhân, anh khao khát có một gia đình, anh thích trẻ con.”
Cô nhắm mắt lại, “Ừm, anh là Hoa Diệp.” Hoa Diệp chung tình.
Hoa Diệp thở dài, “Trước khi gặp Tử Hoàn, Kinh Nghệ vẫn luôn không ý thức được bản thân mình là một người con gái. Cậu ấy và anh, Trương Hoằng đều ở trong một đại viện. Từ nhỏ cậu ấy đã không thích thắt bím, không thích mặc quần áo hoa hòe, cậu ấy còn lỗ mãng hơn cả bọn anh, nói chuyện còn thô lỗ hơn cả con trai, thậm chí cậu ấy còn không chịu vào nhà vệ sinh nữ. Bọn anh lén thảo luận riêng, liệu cậu ấy có phải bị đồng tính không. Nhưng cậu ấy không phải, bạn bè của cậu ấy chỉ có mấy người bọn anh, cậu ấy không có bạn gái nào thân thiết. Lần đầu tiên Tử Hoàn đến bar Cầu Vồng, trên mặt cậu ấy bỗng nhiên lộ vẻ thẹn thùng của con gái. Cậu ấy bắt đầu dùng mỹ phẩm, bắt đầu chú trọng phối đồ, còn đeo khuyên tai nữa, nói chuyện cũng dịu dàng hơn.”
“Anh muốn nói là anh Tử Hoàn đã mở được tâm hồn thiếu nữ của chị ta, nên các người đều thích thay chị ta, đều ra sức thúc đẩy việc này, nếu không, chị ta sẽ rơi vào bước đường tình yêu đồng tính?” Đào Đào bật cười khanh khách, cười đến nghiêng ngã, cười đến nước mắt lưng tròng.
Hoa Diệp nhìn Đào Đào với vẻ bất đắc dĩ, “Bọn anh chỉ là không nỡ đả kích cậu ấy, nhưng bọn anh đều cho rằng Tử Hoàn không thể nào thích cậu ấy.”
“Đàn ông mà tin được thì heo nái cũng biết leo cây.” Đào Đào hít sâu, đẩy tay anh ra, xoay đầu đi về nhà.
Tiêu Tử Hoàn đi qua rừng hoa lãng tử quay đầu, cũng không kháng cự được cám dỗ. Hoa Diệp khuôn phép thì có thể chống cự được bao lâu? Đó còn là Hứa Mộc Ca mà anh yêu sâu sắc nữa!
Bảo vệ cuộc hôn nhân lung lay sắp đổ như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa hay không?
Ánh trăng như bạc, tỏa chiếu vụn vỡ trên nền tuyết bên đường, cô nhìn đến hoa mắt, nhìn không rõ phương hướng phía trước.
Hoa Diệp đứng đằng sau nhìn bóng dáng cô bị ánh đèn và bóng cây kéo lúc ngắn lúc dài, uể oải từ từ nhíu mày…