Siêu thị thứ Bảy, trước giờ vẫn luôn náo nhiệt.
Đào Đào nhìn một đống đồ trên xe đẩy, trề môi N lần. Điều kiện để nấu một bữa cơm và nấu một trăm bữa cơm thật ra là giống nhau, từ nồi niêu xoong chảo đến dầu muối tương dấm, cái gì cũng phải mua. Tiền lương của Tả Tu Nhiên chắc chắn rất cao, cái gì cũng chọn loại cao nhất, hoặc nói anh căn bản không chọn, cho rằng thứ đắt nhất chính là tốt nhất.
“Thầy Tả, hay là mai tôi lại mang cơm đến cho anh!” Đào Đào cụp vai, thương lượng cách thứ hai.
“Sao cô có thể nuốt lời vậy chứ?” Tả Tu Nhiên trừng mắt, lấy ra một cái tạp dề in hình hoa trên giá hàng, “Thích không?”
Đào Đào giành lại, ném lên giá hàng, không phải anh ta tưởng đã tìm được nhân viên làm theo giờ dài hạn đấy chứ!
Tả Tu Nhiên lại lấy lại, nhét vào trong xe đẩy, cúi đầu nhìn nhìn, “Ừm, dụng cụ đều đủ rồi, bây giờ chúng ta nên đi mua nguyên liệu thôi. Cô định nấu món gì cho tôi? Tôi không kén chọn, khẩu vị miền Nam, khẩu vị miền Bắc đều được.”
Đào Đào đầu đầy vạch đen, bất đắc dĩ đẩy xe đến khu nguyên liệu nấu ăn.
Tả Tu Nhiên nhếch khóe môi, đẩy đẩy mắt kính, vui mừng khấp khởi đi theo sau. “Trong nhà cũng không có hoa quả. Mua ít trái cây đi!” Đi ngang qua khu trái cây, anh kéo xe đẩy lại.
Đào Đào có một điểm tốt, bất cứ chuyện gì đã thỏa hiệp rồi thì thái độ sẽ rất nghiêm chỉnh.
“Loại táo phần đầu có nếp nhăn này vừa ngọt vừa giòn, tuy trông không được đẹp.” Cô nhặt lấy một quả cho anh xem. “Được, cô xem rồi mua là được.” Anh khoát khoát tay, ngẩng đầu lên. Khu hàng thịt cách hai giá hàng có một chàng trai dáng người thanh tú đang đứng, mắt trừng to nhìn về phía bên này. Khi bắt gặp ánh mắt của Tả Tu Nhiên, anh ta liền dời tầm mắt đi. Tả Tu Nhiên chớp chớp mắt, nghiêng đầu nghiêng, chàng trai đó lại nhìn qua.
Anh lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, đụng đụng Đào Đào.
“Làm gì vậy?” Đào Đào ngẩng đầu lên.
Anh đưa miệng về phía khu hàng thịt, ơ, chàng trai đó đâu mất rồi.
“Thời gian hơi muộn rồi, chỉ có thể mua ít thịt thái sợi về xào, làm món khác phiền lắm.”
Anh nhìn bốn phía, có nhìn thấy chàng trai thanh tú.
Mua nguyên liệu xong, cũng coi như có thể tính tiền rồi. Trước mỗi quầy thu ngân đều xếp một hàng dài, Đào Đào dùng mắt đếm số người, thở dài, nhẫn nại đợi vậy!
“Hai vợ chồng son chuẩn bị kết hôn đấy à?” Một bà dì xếp phía sau nhìn nhìn xe đẩy của hai người, cười hỏi.
“Không phải.” Đào Đào lắc đầu.
“Vậy thì là kết hôn rồi chuẩn bị dọn sang nhà mới?” Bà dì cười híp mắt, “Hai vợ chồng son trông thật xứng đôi, rất có tướng phu thê.”
“Chúng cháu không phải.” Đào Đào yếu ớt phân bua, “Cháu và anh ấy chỉ là đồng nghiệp.”
“Cô gái xấu hổ rồi, đồng nghiệp làm gì có chuyện nhiệt tình giúp mua này mua kia như vậy?”
“Cô ấy học theo Lôi Phong đấy ạ, ha ha. Dì à, chúng cháu thật sự là đồng nghiệp, không có quan hệ gì khác cả.” Tả Tu Nhiên nhướng đôi mày đẹp, nhìn Đào Đào sốt ruột tới mức mặt mày nhăn thành một đống, không nhịn được cười.
“Cậu phải cố gắng lên, bây giờ cô gái chịu làm việc nhà như vậy không nhiều đâu.” Bà dì không bỏ cuộc nhìn nhìn hai người, hận không thể làm bà mai ngay tại chỗ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên thành công cứu Đào Đào ra khỏi cảnh khó xử, “Anh thanh toán, tôi đi nghe điện thoại.” Cô ném Tả Tu Nhiên lại, vượt qua đám đông, chạy ra ngoài.
“Hi, Diệp Thiếu Ninh, đang ở đâu vậy?” Bên ngoài rất lạnh, Đào Đào không nhịn được rùng mình một cái.
“Đang ở ngoài. Còn cậu?” Giọng Diệp Thiếu Ninh nghe có vẻ buồn buồn.
“Mình đang ở siêu thị mua đồ. Cậu đang có tiệc à? Cuối tuần còn phải làm việc này, rất bức bối đúng không!”
“Không phải tiệc xã giao, mình đang định về nhà. Tiểu Đào, cậu nói mời mình ăn cơm, hôm nay mình rảnh.”
“Hôm nay mình có chút chuyện khác. Mai được không? Cậu đến nhà mình ăn cơm đi, bây giờ mình dọn về nhà ở rồi, cơm trưa, cơm tối đều được.”
Diệp Thiếu Ninh giống như bị kinh ngạc, nhất thời không tiếp lời.
“Mẹ sắp làm phẫu thuật, ở nhà tiện chăm sóc hơn.” Đào Đào sợ Diệp Thiếu Ninh nghi ngờ, vội chặn miệng cậu ta lại.
“Vậy à, được, mình đang định đến thăm dì, trưa mai mình đến ăn cơm.”
“Ừm ừm, mình ở nhà đợi cậu.”
“Tiểu Đào…”
“Hả?”
“Đừng ở ngoài lâu quá, chú Đào và dì sẽ lo lắng.”
“Mình biết, mình biết, mình về nhà ngay đây.”
Hai người nói tạm biệt, bấy giờ mới cúp điện thoại. Đào Đào vừa muốn quay lại siêu thị, quay đầu lại, Tả Tu Nhiên đã đẩy xe đứng ở đằng sau, mặt dài ra một khúc.
“Lén lén lút lút nói chuyện điện thoại với ai đó?”
“Không thể báo cáo. Đồ đều ở đây cả rồi sao?” Cô giúp đẩy xe đẩy đến chỗ đậu xe.
“Mời người này người kia, tại sao không mời tôi đến nhà cô làm khách?” Anh nhỏ tiếng làu bàu.
Đào Đào trợn anh một cái, “Anh đúng là được voi đòi tiên.”
Chuyển túi lớn túi nhỏ vào chung cư, rửa sạch sẽ, lúc chuẩn bị nấu cơm đã hơn sáu giờ. Nguyên liệu Đào Đào mua không phức tạp, ngải cứu xào thịt, cá chim hấp, còn có cà chua xào trứng, nấu nhiều hơn một chút, lúc cho vào lò vi sóng hâm nóng cũng sẽ không bị đổi vị.
Đào Đào vo gạo trước, cho vào nồi cơm nấu, mặt khác rửa sạch cá, cho gừng thái sợi, hành lá, ớt đỏ vào, rót chút rượu, rắc muối lên, cho vào nồi hấp hấp. Tả Tu Nhiên xung phong đi rửa ngải cứu, xắt cà chua.
“À, quên mất cái này.” Hình như anh rất vui, bên khóe miệng luôn nở nụ cười, anh lấy từ trong túi đồ ra chiếc tạp dề cột cho Đào Đào, “Bây giờ thì cái này phát huy tác dụng rồi đấy!”
Đào Đào cúi đầu nhìn nhìn, cười, “Thầy Tả suy nghĩ thật chu đáo. Anh từng làm việc nhà rồi à?”
Tả Tu Nhiên tì cằm trầm tư hồi lâu, “Không phải cô tưởng tôi sinh ra là đã ăn ngon uống ngon rồi đấy chứ?”
“Vậy thì anh ăn gì uống gì?” Đào Đào vui vẻ.
“Tôi sang Đức lúc mười hai tuổi, vẫn luôn ở ký túc xá của trường, cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi mới có được căn hộ của riêng mình, cô nói xem, dưới sự giày vò của nhân viên quản lý trường học, tôi có gì mà không biết làm?”
Đào Đào ngây người, đưa ngải cứu cho anh, anh chen vào bên bồn nước, ngắt từng cọng lá và thân.
“Bố mẹ anh đúng là sốt ruột mong con thành rồng, nhỏ như vậy mà đã ra nước ngoài rồi!” Lúc cô mười hai tuổi vẫn còn suốt ngày cùng bạn chơi búng dây thun, điên cuồng giống như một cô nhóc con, đến giờ cơm tối, đều bắt mẹ Đào đi tìm khắp phố.
Tả Tu Nhiên thu lại ý cười, thở dài, “Lúc đó tôi ở lại trong nước sẽ rất khó xử, ra nước ngoài là lựa chọn tốt nhất.”
“Hả?” Đào Đào hơi sững người.
Anh lại nhanh chóng cười biếng nhác, nhanh tới mức khiến cô nghi ngờ vừa rồi cô không nhìn thấy vẻ tự giễu vụt qua trong mắt anh, “Thấy cô bình thường ngốc nghếch, không ngờ làm việc nhà cũng rất nhanh nhẹn. Ừm, làm vợ người ta, cô cũng coi như có một ưu điểm rồi.”
Cô chỉ có một ưu điểm này thôi!
Trong bếp ngập tràn hơi nước nóng hổi, mùi cá và mùi cơm xen lẫn bồng bềnh trong không khí, Đào Đào đứng thẳng lưng, nhìn ngải cứu xanh ngắt, cà chua đỏ tươi trong bồn nước, lặng lẽ cắn môi.
Tả Tu Nhiên liếc nhìn cô, phát hiện mắt cô ngơ ngẩn, mặc cho dòng nước từ vòi nước xối xào xào.
“Tổn thương lòng tự trọng của cô rồi?” Anh cười hỏi.
Anh khẽ lắc đầu. Nhanh nhẹn bật lửa, cho dầu vào, máy hút khói kêu ong ong, cô bắt đầu xào rau.
Anh đưa tay ra, tắt lửa, đồng thời tắt máy hút khói. Đến gần cô, chậm rãi choàng vai cô, để mắt mình nhìn thẳng vào mắt cô, giống như đối với cô gái nhỏ, vô cùng nghiêm túc nói: “Đào Đào, tôi chưa từng kết hôn, nhưng đứng ở góc độ của đàn ông, tôi có thể nói rõ ràng với cô rằng, lấy được cô làm vợ, là phúc phận lớn nhất của đàn ông. Cô có lý do để tự tin, cũng có lý do để tự hào.”
Đào Đào sững sờ, khó hiểu nhìn anh.
“Nếu phụ nữ quá thông minh, sao có thể tôn bật được sự lớn mạnh của đàn ông? Hi hi, cho nên phụ nữ ngốc một chút thì tốt hơn. Đồ ngốc, tôi đang khen cô đấy!” Anh nhún nhún vai, đứng thẳng dậy, vỗ vỗ vai cô.
“Bị bệnh!” Cô tưởng anh nói những lời triết lý gì chứ, trừng anh một cái, xoay người tiếp tục bận rộn.
Tả Tu Nhiên cười, dường như muốn nói gì đó, rồi lại thôi.
Nấu cơm xong, Đào Đào liền chào tạm biệt về nhà, Tả Tu Nhiên không níu kéo, muốn lái xe đưa cô về nhà, nhưng cô không chịu. Anh đưa cô đi đến đường lớn bắt taxi, lúc lên xe, anh bỗng nắm tay cô, “Nếu người nào đó không biết trân trọng, thì hãy sà vào lòng tôi nhé!”
Đào Đào rụt tay về, đóng cửa xe rầm một cái, nói địa chỉ với tài xế, đến nhìn cũng không thèm nhìn anh.
Tài xế cười khà khà, tưởng hai người đang liếc mắt đưa tình.
Đào Đào thở dài. Quay đầu nhìn Tả Tu Nhiên đứng bên đường liên tục gửi những nụ hôn gió tới cô, cô biết anh không nghiêm túc, bật cười lắc đầu, từ từ xòe bàn tay ra, đây là thứ anh nhét cho khi nắm tay cô lúc nãy. Một túi kẹo sữa bò nguyên chất của Tân Cương, một túi kẹo trái cây nhập khẩu Hàn Quốc.
Cô xé túi kẹo trái cây, bốc một viên cho vào miệng, là vị quýt, hơi chua, hơi ngọt, thơm mát dìu dịu.
Ngày hôm sau, Đào Đào ngủ đến khi mặt trời lên rất cao mới thức dậy, giặt đồ của mình xong, giúp dì giúp việc dọn phòng, vừa nói chuyện cùng mẹ Đào.
“Tiểu Đào, hôm nay luật sư Hoa đến ăn cơm không?” Dì giúp việc hỏi.
“Không biết.” Đào Đào cúi đầu thay ga giường.
“Con gọi điện hỏi thử, nào, chúng ta đợi nó.” Mẹ Đào nói.
“Không gọi, tùy anh ấy!” Tối qua cũng không gọi điện, sáng sớm, cô không chỉ nhìn cổng ngoài sân rất nhiều lần, điện thoại cũng để ở trong túi, sợ bỏ lỡ cuộc gọi. Đến bây giờ, mọi thứ đều im ắng.
Tuy ly thân là do cô đề nghị, nhưng trong lòng vẫn thấp thoáng tồn tại sự mong đợi.
Không phải là không hụt hẫng.
Hoa Diệp không đến ăn cơm trưa, nhưng Diệp Thiếu Ninh thì lại đến đúng giờ. Mẹ Đào nhìn thấy cậu ta, mắt cũng cười híp lại. Cậu ta lại đặc biệt có thể đùa cho mẹ Đào vui, nói gì mẹ Đào cũng đều cười không khép được miệng. Mẹ Đào quan tâm nhất vẫn là chuyện chung thân đại sự của cậu ta, “Không vội, đàn ông càng già càng đẹp.”
Đào Đào buồn rầu không lên tiếng uống canh, nghe thấy tiếng cười của hai người, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Đào Giang Hải ăn cơm xong liền đến cửa hàng nội thất, mẹ Đào bền lòng vững dạ trở về phòng ngủ trưa, dì giúp việc thu dọn chén đũa, hẹn với bảo mẫu nhà bên cạnh cùng đi mua sắm. Đào Đào dẫn Diệp Thiếu Ninh đến phòng khách ăn trái cây, bật nhạc, âm lượng khe khẽ.
“Tiểu Đào, tối hôm qua… thật ra mình cũng đang ở siêu thị.” Diệp Thiếu Ninh cười nhàn nhạt, “Mình đã nhìn thấy cậu.”
“Vậy tại sao không chào?” Đào Đào khó hiểu nhìn cậu.
“Bên cạnh cậu còn có một người khác.”
“Xí,” Đào Đào trừng cậu ta một cái, “Đó là cấp trên của mình, cố vấn kỹ thuật tổng công ty cử đến Thanh Đài, là một con ‘rùa biển’, mình đưa anh ta đi mua ít đồ dùng hàng ngày. Có phải cậu nghĩ lung tung về mình không?”
“Mình biết Tiểu Đào là người thế nào, sẽ không nghĩ lung tung. Chỉ là… thế giới rất nhỏ, nếu như bị người khác nhìn thấy, truyền đến tai Hoa Diệp thì sẽ nảy sinh hiểu lầm.” Hai người đầu kề sát đầu, lại mua vật dụng nhà bếp, sao có thể không khiến người ta nghĩ xa xôi chứ?
“Cây ngay không sợ chết đứng, những chuyện vô căn cứ này, không cần phải để ý. Trước đây các dì còn nói cậu từng thích mình, buồn cười đúng không, thật là hoang đường.”
Ánh mắt Diệp Thiếu Ninh bỗng tối đi, khuôn mặt có hơi cứng nhắc, cậu ta cắn môi, “Mình không muốn gạt cậu, có chuyện này…”