Đồng hồ sinh học rất chuẩn, hơn sáu giờ rưỡi, Đào Đào mở mắt ra. Căn phòng quen thuộc, bài trí quen thuộc, đồ ngủ quen thuộc, vì bên cạnh không có người nên có vài phần xa lạ.
“Tuyển tập Trương Ái Linh” vẫn còn đặt trên tủ đầu giường, trang sách vẫn gấp, nội dung đọc lần trước cô đã quên lâu rồi. Từ từ chống tay ngồi dậy, mặc áo, xuống giường, trong phòng có điều hòa nên không cần mặc quá nhiều. Cô kéo rèm cửa sổ, độ cao này không nhìn thấy màu xanh, chỉ có bầu trời đầy mây và khung cửa sổ mơ hồ trong tòa nhà đối diện. Bầu trời lúc bình minh, luôn khiến cô nhớ lại những mảnh giấy gói kẹo sưu tầm lúc nhỏ. Trong suốt, đủ màu đủ sắc, cầm che lên mắt, sẽ nhìn thấy thế giới với một dáng vẻ khác.
Không dùng giấy gói kẹo để che, bây giờ, thế giới của cô cũng đã là một dáng vẻ khác rồi.
Dọn dẹp sơ qua căn phòng, ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng khách vẫn đóng. Hoa Diệp vẫn còn đang ngủ. Cô bước thật khẽ, không muốn đánh thức anh, không phải là chu đáo, mà là không muốn vì anh mà phá hỏng tâm trạng bình tĩnh lúc sáng sớm. Xắn tay áo lên, múc một vá gạo từ trong tủ gạo, rửa sạch nồi, đổ nước vào, cắm điện bắt đầu nấu, trong tủ lạnh vẫn còn vài quả trứng, lát nữa có thể luộc cho mỗi người một quả làm bữa sáng, có hai túi cải bẹ, lấy ra xắt sợi, nhúng dầu mè làm món ăn kèm. Làm xong những việc này, cô tìm một miếng giẻ lau và máy hút bụi bắt đầu dọn dẹp.
Không có trẻ con đùa nghịch, căn nhà chỉ lộn xộn thôi chứ không bẩn lắm, một lúc đã khôi phục lại dáng vẻ sáng sủa sạch sẽ bình thường. Có lẽ tối nay cô sẽ không ở lại đây, nhưng cô đang ở đây, cô vẫn muốn nhìn thấy nơi này giống như một cái nhà.
Điện thoại trên cửa chính kêu ting ting như một cái cối xay không ngừng quay, cô lau sạch tay rồi chạy qua nghe. Sớm thế này, chỉ là điện thoại của Đào Giang Hải thôi.
“Người đẹp bé nhỏ, tối qua con không về nhà?” Vừa mở miệng đã rống lên.
Đào Đào nhíu mày, dịch điện thoại ra xa tai, “Về nhà rồi, là nhà ở Thính Hải Các. Khuya quá nên không gọi điện về làm ồn bố mẹ.”
“Hoa Diệp về rồi à?” Đào Giang Hải vui mừng hỏi.
Đào Đào cụp mắt, “Vâng, về tối hôm qua.”
“Con bé này. Chuyện tốt như vậy cũng không nói một tiếng. Bố biết rồi, hôm nay không phải ngày nghỉ sao, không cần đi làm, bố bảo dì giúp việc đi chợ mua thức ăn, con và Hoa Diệp qua ăn cơm. Chỉ cho chúng ta ăn, không cho mẹ con nhìn thấy, ai bảo bà ấy dinh dưỡng tốt quá làm chi.”
“Bố, hôm nay…” Một bàn tay từ đằng sau thò tới, giành lấy điện thoại của cô, “Được ạ, bố, con cũng đang định đến thăm mẹ, con và Tiểu Đào sẽ qua sớm ạ.” Dáng vẻ Hoa Diệp rất thoải mái, ngoài quầng mắt hơi thâm đen, hoàn toàn không nhìn ra cảm giác mệt mỏi sau chuyến đi dài.
“Được, được, đừng mua gì hết, bây giờ mẹ con đang trong thời kỳ điều dưỡng, không thể ăn đồ ngon, bố cũng là người học cao đấy chứ.”
Hoa Diệp cúp điện thoại, mũi hơi nhăn lại. Anh đã tắm rồi. Mặc chiếc áo sơ mi cổ dệt màu đen, đó cũng là Đào Đào mua cho anh, anh nói mặc vào giống như ông già, Đào Đào nói rõ ràng trông giống học giả nho nhã, rất lịch sự.
Anh nhìn xung quanh, rồi lại ngửi ngửi, sờ đầu Đào Đào, “Tiểu Đào, em về nên nhà cửa khác hẳn.”
“Việc kiểu này, một nhân viên làm theo giờ đạt chuẩn sẽ làm tốt hơn.” Đào Đào quay đầu đi vào bếp.
“Tiểu Đào,” anh níu cánh tay cô, “Vẫn chưa hết giận sao?”
Cô quay đầu nhìn anh cao hơn cô cả một cái đầu, ánh nắng từ sau lưng anh chiếu đến, đường nét ở cổ và vai đều giống như được tô một lớp viền sắc nhọn và sáng rực.
Cô tuần tự trải qua hai mươi lăm năm, việc hạnh phúc nhất từ khi sinh ra đến giờ chính là làm vợ anh. Khi ý thức được anh bắt đầu theo đuổi cô, không ai biết được trong lòng cô hoang mang và hân hoan đến nhường nào. Người đàn ông như vậy, đối với cô mà nói, là xa không với tới, thậm chí cô cảm thấy ngay cả việc thích thầm cũng không được. Không phải dòng dõi, không phải tuổi tác, mà là cô cảm thấy bản thân mình quá bình thường, còn anh lại quá xuất sắc. Cô hết lần này tới lần khác bỏ qua sự manh động nơi đáy lòng, hết lần này tới lần khác hét lên với chính mình: Không được nằm mơ giữa ban ngày, hết lần này tới lần khác tỉnh khỏi giấc mộng, chạy đến phòng mẹ và hỏi: Con thật sự sắp kết hôn với Hoa Diệp sao mẹ?
Lần đầu hôn môi, lần đầu nắm tay, lần đầu ôm nhau. Lần đầu ân ái… cô đều âm thầm khắc sâu vào đáy lòng, sau đó hồi tưởng lại, cười như một con ngốc.
Nhưng người đàn ông đã mang đến cho cô quá nhiều niềm vui này, lại cũng đem tới cho cô tổn thương không thể phòng bị.
Cô không muốn cãi nhau, thật ra cũng không có gì để cãi, chỉ là cô rất buồn mà thôi, “Hoa Diệp, em không có giận. Chúng ta ăn sáng trước đã, sau đó rồi nói.” Cô phải bình tĩnh, phải lý trí, không được mở miệng là khóc, như thế anh lại sẽ tưởng rằng cô tùy hứng, giận dỗi.
Biểu cảm trên mặt Hoa Diệp thoáng chốc giảm xuống mấy độ, “Tiểu Đào, trưa nay chúng ta sẽ về chỗ bố mẹ ăn cơm, anh không muốn bố mẹ lo lắng cho chúng ta.”
“Đây không phải là cái cớ, nếu sự việc đã xảy ra, em thà để bố mẹ biết sớm, chứ không phải bị bưng bít. Dư vị bị lừa gạt rất dễ chịu sao?” Cô hỏi ngược lại.
Không khí tĩnh lặng trong phút chốc, mùi bụi bặm, mùi cháo thoang thoảng trong căn phòng.
“Được,” Hoa Diệp khẽ nhắm mắt, “Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện.”
Anh kéo ghế ra, ngồi xuống, đồng thời, cũng kéo cho cô một cái.
Da thịt bị bỏng trong miệng vẫn còn hơi đau, Đào Đào nuốt nước bọt, chậm rãi ngồi xuống. Tuyết rơi xong trời lại nắng, ánh mặt trời hơi chói mắt, cô xoay người qua, đối diện với cửa sổ, trong lòng cảm thấy rất bất lực. Cuộc hôn nhân đã từng cho rằng sẽ đi đến cuối đời, có lẽ sau vài phút nữa, ở bên bàn ăn này, bên cạnh cửa sổ này, sẽ tan thành mây khói.
“Em muốn nói chuyện gì? Nói về cái bạt tay đó hay là sổ tiết kiệm, bố của Mộc Ca? Hay là chuyện khác?” Anh ngồi thẳng lưng, hai chân hơi mở ra, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt trong suốt.
“Em đã không còn quan tâm những chuyện đó nữa rồi. Chỉ là anh cho em một đáp án, Hoa Diệp, em cũng không thể nào thuyết phục được bản thân mình tin nó. Nói không chừng, qua mấy ngày nữa, lại sẽ lòi thêm một số chuyện, nặng nề đốn ngã em. Tiểu cường đánh không chết ở trên mạng, còn em chỉ là một người rất bình thường. Không phải em chưa từng nỗ lực, cũng không phải rất cam tâm muốn từ bỏ như thế, Hoa Diệp, dù có một tia khả năng thôi, em cũng không muốn chia tay với anh. Sự thực chính là sự thực, em không muốn chỉ trích anh làm sai chuyện gì, chỉ là một người rút lui còn hơn là ba người cùng vướng víu. Em cho rằng chúng ta đều cần thời gian để tĩnh tâm lại mà suy nghĩ, bây giờ nếu còn sống chung một mái nhà hình như không thích hợp, chúng ta ly thân trước đi! Sau đó sẽ như thế nào, em nghĩ em có thể thản nhiên đón nhận. Không thể rộng lượng chúc phúc cho anh, chí ít có thể cho anh được bình tĩnh.” Cô nhàn nhạt nói, nói vừa nhẹ nhàng vừa rõ ràng, dường như đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Hoa Diệp nặng nề thở ra, lồng ngực dồn dập nhấp nhô lên xuống, đầu ngón tay cong lên trắng bệch dưới ánh nắng. Anh cố gắng khống chế cảm xúc, nói: “Tiểu Đào, có một số chuyện anh giấu em, không phải cố ý lừa dối, mà là liên quan đến đời tư của người khác nên anh không tiện nói. Nhưng bất kể em có tin hay không, có vài chuyện anh vẫn phải nói cho em nghe, về anh, về Mộc Ca. Bắt đầu nói từ đâu đây, ừm, nói về sổ tiết kiệm trước đi, thật ra không phải anh tài trợ cho Mộc Ca, mà là anh được người khác ủy thác, rồi lấy danh nghĩa bố Mộc Ca chuyển khoản cho cô ấy. Mộc Ca là một người kiêu ngạo, nếu biết người tài trợ cho cô ấy là ai thì cô ấy sẽ từ chối.”
“Ồ!” Đào Đào đột nhiên đứng dậy, đầu cũng không quay lại đạp cửa bỏ đi. Chuyện của Hứa Mộc Ca, cô không có hứng thú cũng không muốn nghe. Nghe càng nhiều, chỉ sợ càng bị tổn thương. Vì có Hứa Mộc Ca, tất nhiên không thể thiếu Hoa Diệp. Chuyện xưa nồng nhiệt của họ, cô không muốn tham dự vào việc nhớ lại.
Hoa Diệp bắt lấy tay cô, “Người đó là mẹ của Mộc Ca.”