Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 57: Tiểu biệt




Cũng không biết qua bao lâu, dường như trầm mặc đến thiên trường địa cửu thì anh đứng dậy, “Mộc Ca, nếu anh không thể thay đổi suy nghĩ của em, vậy thì anh chỉ có tôn trọng em thôi.” Câu nói này, hai năm trước, khi anh biết được cô âm thầm bỏ đi đứa con của hai người và quyết định đi Pháp, lúc anh đi ra khỏi căn hộ của cô, đã từng nói với cô như vậy.

Lặp lại lần nữa, trong lòng không tránh khỏi bi ai.

Từ trước đến giờ, chuyện mà cô đã nhận định, cho dù là con đường đen tối, cũng đều sẽ cố chấp đi đến cùng.

Cô không nhìn anh, nghiêng người qua nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, hình như tất cả tâm trí đều bị thu hút.

“Anh còn có việc, đi trước đây.” Anh cúi người cầm áo khoác vắt trên sofa lên.

“Được!” Cô không nhúc nhích, tấm lưng bé nhỏ yếu ớt thẳng tắp cứng đơ.

Anh cũng không cử động.

Nhân viên phục vụ tưởng anh cần gọi món, cầm thực đơn đi như chạy đến, anh lắc lắc đầu.

“Diệp, anh đi đi, em muốn ngồi thêm một lát nữa.” Cô chậm rãi ngoảnh đầu lại, cười cười với anh. Nụ cười ấy giống như một bông hoa điêu tàn trong làn mưa. “Anh mau về nhà đi, chắc Tiểu Đào đang đợi anh đấy. Em có gặp cô ấy trên đường, cô ấy đã không còn giận anh nữa…”

“Anh có về nhà hay không, không cần em sắp đặt.” Anh buồn chán cắt ngang lời cô, mặc áo khoác vào, xoay người đi ra khỏi cửa.

Cô hít vào một hơi, khẽ than thở sau lưng anh: “Nghe lời Diệp, em sẽ từ chối đại tá Bạch, em không làm chuyện ngốc nghếch, cũng không tùy ý. Thật ra, không thể ở bên người mình thích, lấy ai cũng đều giống như nhau.”

Người lắc lư một cái, anh nhắm mắt lại, hít thở sâu, nhưng anh không quay đầu lại.

Không biết đi ra bằng cách nào, đến nơi góc đường, những bông tuyết lạnh lẽo đập vào bên má, anh nhìn bốn phía, phát hiện đã đi đến chỗ đậu xe, lại quay đầu, mở cửa lên xe, bật điều hòa.

Trời đã tối hẳn, tuyết rơi không lớn lắm, gió nhè nhẹ, có vài cặp tình nhân tay trong tay, cũng không bật ô, mà cứ chầm chậm bước đi trong tuyết.

Anh dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền thấy cửa sổ mới ngồi uống cà phê, cô đang đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn xe của anh. Anh không bật đèn, từ góc độ đó của cô, sẽ không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cô cũng không biết là anh đang nhìn cô.

Bóng cô mỏng manh đến vậy, biểu cảm của cô thất vọng, thảm thương đến thế. Cô như vậy, đã chạm đến sợi dây đàn mềm mại nhất nơi đáy lòng anh.

Anh nắm chặt vô lăng, rất lo lắng mình sẽ không kiềm chế được mà mở cửa xuống xe, điên cuồng chạy lên lầu, ôm chặt cô vào lòng, vì lúc này, anh thật sự rất rất muốn.

Nhưng mà anh không thể. Một khi lên lầu, anh sẽ phải đưa ra lời hứa gì với cô, anh đã không còn quyền lợi như vậy nữa rồi.

Tầm mắt giống như sợi tơ dài, anh thu lại từng chút một, sau đó khởi động động cơ, nhấn cần gạt nước mưa lau sạch bông tuyết trên cửa kính, rời khỏi tầm nhìn của cô.

Tim. Giống như nhiệt độ không khí ngoài cửa sổ, lạnh giá như băng.

Thuận theo dòng xe giờ tan tầm, vòng hai vòng trên trên phố mông lung, mới hơi bình tĩnh trở lại. Anh gọi điện cho Đào Đào, chiều nay lúc gọi qua, cô nghe máy, nói mấy hôm trước có chuyên gia người Đức đến, giám sát cô tăng ca, rất vất vả, bây giờ lắp ráp thuận lợi, mọi người nói muốn thả lỏng, tối nay liên hoan, đi ăn món nướng Hàn Quốc. Anh nói với cô, liên hoan xong gọi cho anh, anh đến đón cô. Cô không nói được cũng không nói không được, bây giờ mới bảy giờ tối, tiệc liên hoan có thể chỉ mới vừa bắt đầu, anh lại không muốn đi đâu, chi bằng trực tiếp qua đó cho rồi.

Trong lòng vụt qua một tia cay đắng, không biết lát nữa chào đón anh sẽ là điều gì. Hiện trạng của anh, thật sự có thể dùng từ “sứt đầu mẻ trán” để hình dung.

Vào cửa liền là một mùi khói cay nồng, thịt ba chỉ đang được nướng trên vỉ kêu xèo xèo, trên chiếc bàn dài bày đầy nguyên liệu và gia vị, rượu trắng chai này kề sát chai kia, người ngồi vây quanh hai bên, từng khuôn mặt tỏa ra một lớp bóng loáng dưới ánh đèn.

Anh có một nỗi sợ hãi kỳ lạ đối với đồ nướng, trong những ngày sa sút chán chường nhất, anh từng coi tay mình là đồ ăn trong khay mà đặt lên vỉ nướng.

Người trong công ty của Đào Đào anh không biết được mấy người, nhưng nhìn lướt qua liền có thể nhận ra một cách chính xác. Liên hoan hẳn sẽ đông người, mấy cái bàn dài ghép lại với nhau, nam nam nữ nữ, vừa nói vừa cười, cô bạn đồng nghiệp tên Phi Phi có hơi nhiệt tình quá mức cũng ở trong đó. Hoa Diệp cau mày, lạ quá, Đào Đào đâu?

“Luật sư Hoa!” Phi Phi cũng nhìn thấy anh, lập tức nhảy lên, “Trời, anh thật là chu đáo quá đi thôi, đến đón Đào Đào đúng không? Này này, giới thiệu một chút, vị này là luật sư Hoa ông xã yêu dấu của Đào Đào.”

Hoa Diệp lịch sự cúi đầu chào mọi người, Long Tiếu kéo một cái ghế qua, bảo anh ngồi xuống, vẫy tay kêu nhân viên phục vụ mang lên một cái chén một đôi đũa nữa.

“Đào Đào được các vị quan tâm chăm sóc, vẫn luôn muốn mời mọi người ăn một bữa để bày tỏ lòng biết ơn, ha, mà cứ bận mãi, không thể thực hiện được. Hôm nay coi như cho tôi một cơ hội đi, bữa này tôi mời. Mọi người cứ ăn thỏa thích.” Hoa Diệp bưng ly rượu trắng lên, một hơi uống sạch.

“Oa, thì ra Đào Đào bảo anh đến thanh toán, vậy thì ngại quá.” Long Tiếu vỗ vỗ vai anh, “Chúng tôi nào có chăm sóc Đào Đào gì đâu, cô ấy làm việc rất tận trách, ngược lại là thầy Tả, lát nữa anh nên mời một ly.”

Hoa Diệp nhướng nhướng mày.

“Mọi người gọi một bình Hoa Điêu, vừa mới sôi xong, mang lên bàn. Có thể Đào Đào đang thất thần, không nghe rõ, tưởng là bình trà, rót một ly, cũng không thèm nhìn thử, liền bưng lên uống, làm cho môi bị bỏng rách da, thầy Tả đưa cô ấy đến phòng khám đối diện rồi. Ồ, về rồi kìa.” Long Tiếu chỉ cửa lớn.

Lại là thầy Tả!

Đây là lần thứ ba nhìn thấy thầy Tả, lần đầu tiên là trong điện thoại Đào Đào, lần thứ hai là ở cổng công ty, hai lần đó đều không thấy rõ, lần này coi như đã nhìn rõ được thầy Tả rồi.

Trong lòng Hoa Diệp hồi hộp, vẻ điển trai và trẻ trung của Tả Tu Nhiên vượt ngoài dự liệu của anh. Tả Tu Nhiên ga lăng kéo cửa, đợi Đào Đào vào trước rồi bản thân mình mới theo vào sau. Vừa đi vừa hình như đang quở trách Đào Đào, trong mắt Đào Đào ngân ngấn nước, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, đầu cúi gằm, không chút tinh thần.

Nhìn thấy Hoa Diệp, Đào Đào sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn chiếu rọi trắng bệch như tuyết.

“Chào anh, tôi là Hoa Diệp. Tối nay cảm ơn anh nhiều.” Hoa Diệp đưa tay với Tả Tu Nhiên, đứng bên cạnh Đào Đào.

Tả Tu Nhiên ngước mắt lên, nơi sâu thẳm trong đáy mắt đen láy giống như có một đốm sáng, vụt qua dưới ánh đèn ấm áp sáng rỡ, anh cong khóe miệng cười, bắt tay với Hoa Diệp, “Không có gì, quan tâm cấp dưới là chuyện trong bổn phận của cấp trên.”

“Anh xem thử nào.” Anh xoay người qua, bảo Đào Đào há miệng.

Đào Đào mím chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy.

“Ngồi xuống đi, người ta đang nhìn kìa!” Cô có chút không thích ứng với sự dịu dàng như vậy của anh.

Hoa Diệp ngồi xuống, thật trùng hợp, chỗ ngồi vừa hay kề sát Tả Tu Nhiên.

“Có sao không?” Phi Phi đứng dậy, quan tâm hỏi.

Người trả lời là Tả Tu Nhiên. “Xịt bột thuốc rồi, tối nay không thể ăn gì hết, cũng phải ít nói lại, ngày mai chỉ có thể uống chút chất lỏng mềm, bác sĩ nói tình huống này trẻ con thường hay phạm phải, không sao.”

Mọi người cười phá lên.

Đào Đào xấu hổ trừng Tả Tu Nhiên, giận mà không biết trút đi đâu, đá ghế một cái, một mình ngồi trong góc. Trong miệng vừa tê vừa đau, uống nhiều nước một chút thì liền đụng đến chỗ da thịt bị bỏng, đau đến thấu xương, chỉ có thể ngậm miệng lại, dùng ánh mắt thay lời nói.

“Mãi vẫn không lớn nổi, tay chân lóng ngóng!” Hoa Diệp nhìn cô, trong ngữ khí có cảm giác nuông chiều yếu ớt.

Tả Tu Nhiên mỉm cười, lật lật con tôm he trên vỉ nướng, bỗng nhiên rất tùy ý quay đầu qua hỏi Hoa Diệp: “Người phụ nữ này ngốc đến như vậy, sao anh chịu được thế?” Câu hỏi này âm lượng không cao, vì Hoa Diệp ngồi gần, nên chỉ có anh nghe rõ.

Hoa Diệp sững người, sau đó là ánh mắt thâm trầm, hỏi ngược lại: “Vậy còn anh, sao có thể chịu được một cấp dưới ngốc nghếch như vậy?”

Tả Tu Nhiên tao nhã gắp con tôm he bỏ vào dĩa của Hoa Diệp, đưa nước tương qua, khẽ nhếch khóe môi, đáp lại bằng một nụ cười trầm thấp không rõ ý gì, “Tôi là một người thầy tốt, rất giỏi chỉ đạo!”

Hoa Diệp nhìn biểu cảm biếng nhác của anh bằng ánh mắt sáng quắc, bàn tay đặt trên đầu gối bất giác nắm lại thành đấm, “Vậy thì, hôm nay phải cảm ơn thầy tả thật đàng hoàng rồi.”

“Không dám, ngược lại tôi phải cảm ơn luật sư Hoa đã cho tôi cơ hội như vậy ấy chứ.” Tả Tu Nhiên bưng ly rượu lên.

“Loại rượu trắng nồng độ thấp này chả mạnh gì hết.” Sắc mặt Hoa Diệp đen thui, gân xanh trên trán run run.

“Luật sư Hoa có kiến nghị gì hay?”

“Phục vụ, cho hai chai Ngũ Lương Dịch.” Hoa Diệp giơ tay lên.

“Hai vị, hai anh đều lái xe đến đấy!” Long Tiếu nhìn nhìn hai người, nói.

Tả Tu Nhiên cười, “Tài xế taxi trên đường cũng đâu có đình công.”

Đào Đào giật giật khóe miệng, muốn phản bác, nhưng thấy bộ dạng mặt đầy khí phách của hai người, đành phải trơ mắt nhìn.

Hai người cũng không chịu ly nhỏ, trực tiếp dùng chén sứ uống trà, tự ai người nấy rót đầy, không phải nhấp môi mà giống như hảo hán võ lâm, cụng ly thật mạnh, rồi mỗi người đều uống cạn, tốc độ đồng nhất, sau đó tiếp tục rót đầy.

“Hai người điên rồi, đừng vội, đừng vội, ăn chút đồ nhắm đã.” Long Tiếu bưng thịt đã nướng xong qua, gào lên.

“Họ đâu phải là uống rượu, rõ ràng giống như thi đấu, không, giống như đấu vật vậy.” Phi Phi đẩy đẩy Đào Đào.

Đào Đào cau mày, không nói gì. Cô cũng không biết hai người bị làm sao nữa, nếu cô bước lên ngăn lại, sợ là hai người sẽ liều mạng với cô. Dạ dày Hoa Diệp không tốt, Tả Tu Nhiên thì vừa nãy đã uống không ít, cứ tiếp tục như vậy, hai người có lẽ sẽ gục ngã rất nhanh thôi.

Hai chén rượu xuống bụng, sắc mặt đen thui của Hoa Diệp bắt đầu đổi sang trắng, Tả Tu Nhiên thì lại đỏ ngầu giống như tôm he trên vỉ nướng. Một chai rượu đã thấy đáy, hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy ánh mắt rã rời, nhưng thần trí đều vẫn còn.

“Thêm một chai nữa.” Hoa Diệp khó khăn giơ tay lên, giọng không rõ ràng.

“Được!” Tả Tu Nhiên gật đầu như gà mổ thóc.

“Đừng nghe anh ấy, ha ha, uống say rồi.” Long Tiếu cười cười xin lỗi nhân viên phục vụ, “Mọi người đều ăn no uống đủ rồi, giải tán thôi! Đào Đào, tôi giúp cô dìu luật sư Hoa lên xe.”

“Không vội, đi thanh toán đã.” Hoa Diệp sờ lấy ví tiền từ trong túi ra đưa cho Đào Đào.

Đào Đào trợn mắt một cái, rút ra hai tờ ông già đưa cho nhân viên phục vụ, “Long Đầu, thầy Tả làm sao đây?” Tả Tu Nhiên nheo mắt, cười đến híp mắt.

“Tôi sẽ không bỏ mặc anh ấy đâu. Hôm nay sao vậy nhỉ, hai người lại đấu rượu với nhau.” Anh ta bước qua dìu Tả Tu Nhiên.

“Tự tôi đi được.” Tả Tu Nhiên lảo đảo đứng dậy, vẫy tay liên tục. Luật sư Hoa, hôm khác chúng ta… chiến tiếp.”

“Được!” Mắt Hoa Diệp đã nhắm lại, lúc này lại vừa mở ra, tiếng trả lời rất lớn.

Tửu phẩm của Hoa Diệp vẫn gọi là tốt, rất phối hợp lên xe, nằm lên ghế sau, cũng không nôn hay kêu la, mắt lại nhắm nghiền. Đào Đào quay đầu nhìn nhìn anh, mặt hình như gầy hơn một chút so với mấy ngày trước, nước da có vẻ mệt mỏi lại trơn bóng lạnh lẽo, lòng bàn tay đặt trước ngực, hơi khum.

Chính bàn tay này đã tát cô một bạt tay sau khi dịu dàng bóc tôm cho Hứa Mộc Ca.

Cô thở dài, nỗi đau tưởng chừng như đã áp chế được lại từ từ trỗi dậy. Cô muốn tối nay sau tiệc liên hoan sẽ nói chuyện với anh ở bên ngoài, và vẫn về nhà bố mẹ ở. Bây giờ, xem ra, chỉ có thể quay về nhà ở Thính Hải Các mà thôi.

Lúc dìu anh xuống xe, lên thang máy, Hoa Diệp chỉ hừ vài tiếng, khi cô mở cửa ra, anh bỗng đẩy cô ra, chạy vào nhà vệ sinh. Cô nghe thấy tiếng nôn mửa từ bên trong vọng ra, giống như nôn cả mật ra ngoài. Cô cau mày, đứng ở cửa nhà vệ sinh, khom người kéo giỏ đồ giặt ở trong ra. Bên trong chất đầy một giỏ quần áo, có áo khoác, cũng có đồ lót. Cô tự động phân loại quần áo, áo khoác phải giặt khô, đồ lót phải giặt tay. Mỗi túi áo đều lục theo thói quen, đề phòng bên trong để quên đồ gì.

Ngón tay kẹp ra một mảnh giấy được gấp rất ngay ngắn từ trong túi quần của Hoa Diệp, mở ra xem, là một cuống vé xem nhạc hội của đoàn văn công quân khu, nói chính xác, là cuống vé buổi diễn đầu tiên của Hứa Mộc Ca.

Anh muốn giữ lại làm kỷ niệm sao?

Đào Đào cười tự giễu, tim, giống như mặt hồ sau trận gió lớn, sự yên tĩnh sau cơn sóng to gió lớn, đã đình trệ, tê dại, cho mảnh giấy vào lại túi quần, đứng dậy, mặc kệ phòng khách lộn xộn, đi vào bếp nấu nước.

Nước vẫn chưa sôi, Hoa Diệp đã tới, đầu tóc rối bời, ánh mắt vằn tia máu, mặt ươn ướt, hình như đã tắm rửa xong. “Uống trà rồi lên giường ngủ sớm đi.” Cô mở tủ bếp, lấy từ bên trong ra một cái ly.

“Tiểu Đào…” Anh nhìn cô, từng bước từng bước đi tới. Cô né đầu đi, không muốn đối mặt với anh.

Anh chầm chậm bước tới gần, ôm chặt lấy cô. Cách lớp áo khoác dày cộp, anh cũng có thể cảm nhận được thân hình gầy gò của cô.

Không đợi cô kinh ngạc kêu lên, anh đã cúi đầu hôn cô. Hơi thở của anh vẫn như trước đây, mang theo mùi thuốc lá cay nồng, hôm nay lại xen lẫn mùi rượu. Người cô theo thói quen tìm kiếm điểm thích hợp trong lòng anh, ngẩng mặt lên chuẩn bị đồng ý.

Nhưng một giây sau, cô đã vùng thoát khỏi vòng ôm của anh, lạnh nhạt nói: “Hoa Diệp, khuya lắm rồi, ngủ đi!”

Cô không gọi anh là “chồng” nữa, đã sửa thành gọi tên trực tiếp, anh sợ hãi giữ chặt lấy eo cô, anh dùng sức rất mạnh, khiến cô co rúm lại dưới ánh mắt và lòng bàn tay anh. Anh lại điên cuồng hôn cô, cô liều mạng đẩy, cắn, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, ngón tay xoa ngực cô từ dưới lớp áo, gấp rút và nóng bỏng đến thế, khiến cô nảy sinh một sự hoảng loạn.

“Tiểu Đào, tiểu biệt như…” Anh khàn giọng nỉ non, nụ hôn nóng bỏng đi từ trên xuống.

Cô thở dốc, tay chân lại không còn chút sức lực nào. Anh trừng mắt nhìn cô, trên mặt toàn là vẻ hoảng loạn, cúi người xuống, bế cô lên, đi vào phòng ngủ.

Đau đớn run rẩy một cái, tay buông lỏng, không dám tin nhìn một hàng dấu răng đều tắp trên cổ tay, cô vịn vách tường từ từ đứng dậy, thay anh đẩy cửa phòng khách, “Anh uống say thật rồi.” Cô nhìn anh, khẽ ngước mặt lên với vẻ chua xót.

“Tiểu Đào…” Anh muốn sờ mặt cô, cô nghiêng người né tránh, bàn tay anh nắm lấy một nắm không khí lạnh lẽo trong không trung.

“Ngủ ngon!” Cô đóng cửa phòng ngủ.

Anh ngây ngốc nhìn cánh cửa gỗ rắn chắc, cả người như hóa đá…