Trong lòng phiền muộn, đến ông trời cũng không phối hợp. Tuyết rơi lớn từ sáng đến tối, nghe nói là chưa từng có trong lịch sử khí tượng Thanh Đài ba mươi năm qua, khiến cả thành phố một lần nữa mịt mờ trong một vùng trắng xóa. Từ trên lầu cao nhìn ra, cả thành phố Thanh Đài tựa như một thế giới pha lê được chất thành từ bột bạc. Tin tức cho biết, đường cao tốc đóng kín, nhiều chuyến bay bị hủy, trên đường tỉnh nhiều nơi xảy ra tai nạn xe cộ.
Chuyến bay của Tả Tu Nhiên là vào sáng sớm, Đào Đào gọi điện cho anh, điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng, có lẽ đã đến Bắc Kinh rồi. Ngây ngốc cả một ngày, cũng không biết đã làm gì. Hơi hoàn hồn lại thì đã đến giờ tan làm.
Thời tiết giá rét, taxi làm ăn rất tốt. Đứng ở cổng công ty một lúc lâu, cũng không bắt được xe. Gió thổi xuyên qua khăn choàng vào trong cổ, cảm thấy ngực lạnh buốt, cúi đầu nhìn thấy bóng lông mi của mình trên mặt, không kìm được thở dài.
Rất muốn rất muốn về nhà!
Nhưng khi một chiếc taxi dựng bảng “xe trống” đi ngang qua, cô vẫn giơ tay lên, nói với tài xế địa chỉ quán bar.
Ngoài cửa sổ đèn neon lấp lánh, cô nhìn từng chiếc xe vụt qua trước mắt với tốc độ ốc sên, tim cũng lên xuống theo. Rất giống như đến một nơi xa lạ, sẽ gặp ai, xảy ra chuyện gì, không dám suy đoán, chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Trương Hoằng là một gã cực đồi bại. Quán bar này giống bar Cầu Vồng, ở Thanh Đài cũng thuộc hàng cao cấp nhất. Bên trong có sân tennis trong nhà, bể bơi nước nóng, phòng tắm hơi, còn có phòng karaoke với hiệu quả âm thanh tốt nhất, ở đó, có thể ăn được đại tiệc kiểu Pháp chính cống nhất, cũng có thể thưởng thức cà phê Brazil chính gốc, nếu bạn là một người truyền thống, bạn cũng sẽ không thất vọng, món Tứ Xuyên và món Hoài Dương ở đây cũng rất có tiếng. Điều khiến hội viên tự hào nhất, không phải là bạn có tiền thì sẽ được ra vào quán bar, mà cần phải là nhân vật nổi tiếng của xã hội thượng cấp ở Thanh Đài mới có thể sở hữu tư cách hội viên.
Sau khi kết hôn, Hoa Diệp có đưa Đào Đào đến hai lần, sự tinh tế và xa hoa của quán bar khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Cuối tuần về nhà ăn cơm, lén hỏi Đào Giang Hải có đến bao giờ chưa. Đào Giang Hải chớp chớp mắt, hỏi, Thanh Đài có nơi này sao?
Đám bạn của Hoa Diệp, là khách quen của quán bar. Có lần Hoa Diệp vọt ra một câu, hình như Trương Hoằng và Kinh Nghệ có cổ phần ở quán bar. Chuyện liên quan đến bạn bè, trước giờ anh rất kiệm lời.
Ánh sáng trên hành lang có hơi tối, ngọn đèn đỏ chói trên tường, chiếu sáng gạch nền bằng kính tinh tế càng thêm lung linh trong suốt. Bồi bàn mặc âu phục đen dẫn cô đến một phòng bao lớn, đẩy cửa ra giúp cô. Sau đó mỉm cười rời đi.
Hoa Diệp và mấy người đàn ông trong đó có Trương Hoằng đang vây quanh bàn đánh bài, hai người đàn ông còn lại đang hát với ba người phụ nữ, Kinh Nghệ ngồi một mình trong góc ngẩn ngơ, nghe thấy cửa vang lên, mọi người đều ngẩng đầu, nhìn thấy là cô thì lại phần ai người nấy đánh bài và hát, chỉ có Hoa Diệp hỏi một câu: “Đường đi dễ không?”
Cô cười cười, “Rất thuận lợi.” Đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, gật đầu với Trương Hoằng, “Sinh nhật vui vẻ!”
Trương Hoằng nhếch mép, “Cảm ơn quà của chị dâu, thật là tốn kém quá đi.”
“Đây gọi là thả dây dài câu cá lớn, sinh nhật Hoa Diệp năm sau, cậu phải trả lễ lớn đấy.” Một người đàn ông ngồi cạnh Hoa Diệp liếc nhìn Đào Đào.
“Điều đó là đương nhiên, tất nhiên phải vậy rồi.” Trương Hoằng biếng nhác nhướng mày.
Hoa Diệp không được hên cho lắm, cửa bài rất xấu, thẻ bạc trước mặt không còn bao nhiêu.
Trương Hoằng thắng không ít, cười híp mắt, anh ta ngẩng đầu lên nói với Đào Đào, “Chị đến chơi thay em vài ván đi, em còn có vài cuộc điện thoại phải gọi.”
Cô chơi bài rất giỏi, hơn nữa đều là người quen, nên cũng không từ chối, đổi chỗ với Trương Hoằng.
“Tử Hoàn, đến đâu rồi? Mọi người đều tới đủ cả rồi, chỉ còn thiếu mấy anh em trong ban nhạc của anh nữa thôi, làm gì, làm gì hả, vờ vịt gì chứ, nể mặt anh em đi, nhanh lên!” Trương Hoằng gập điện thoại chặc lưỡi, “Thật chịu không nổi mấy người đã có vợ các người, bảo các người đến ăn bữa cơm giống như là trèo núi cao vậy, khó đến thế sao? Ồ, chị dâu, chị đừng để ý, em không nói bóng gió gì chị đâu, về phương diện này, chị dâu làm tốt nhất.”
Đào Đào cụp mắt, cười cười, ngược lại Hoa Diệp trừng Trương Hoằng một cái.
Trương Hoằng nháy nháy mắt, đứng dậy, kéo cửa ra. Đúng lúc nhân viên phục vụ vào rót trà, cửa vừa đóng lại bị mở ra, giọng của Trương Hoằng vọng từ hành lang vào rõ mồn một.
“Tại sao không đến? Đây là sinh nhật của anh, liên quan gì đến người khác? Buổi diễn đầu tiên của em hôm qua, bạn bè đều gác lại mọi công việc, cổ vũ, tặng hoa cho em, vậy mà em cũng chẳng mời bọn anh uống một tách trà. Sinh nhật anh, em không đến có phải là quá đáng không? Bạn bè rất nhiều, cũng đâu phải chỉ có một hai người, có gì mà không tiện? Ừm, bên ngoài tuyết đang rơi, không sao, anh tìm người đi đón em, giờ thì được rồi chứ? Không được nói không, lát gặp.”
Nhân viên phục vụ rót trà xong đi ra, Trương Hoằng kéo lại, “Thông báo cho phòng ăn, bây giờ chúng tôi qua đó.” Sau đó đi vào, giục cả đám ra khỏi phòng bao, chuyển sang phòng ăn.
Phụ nữ ít, đàn ông nhiều, thế là chia thành hai bàn. Đám đàn ông ngồi một chiếc bàn tròn lớn, còn phụ nữ ngồi quanh một chiếc bàn ăn dài. Phòng ăn đặc biệt làm mỳ trường thọ và bánh kem, Trung Tây kết hợp.
Không biết tại sao, Kinh Nghệ được xếp ngồi bên bàn tròn lớn.
Lúc nhân viên phục vụ châm nến thì bốn thành viên ban nhạc Tiêu Tử Hoàn đã đến. Nhìn thấy Đào Đào, anh ta nhếch miệng, coi như chào hỏi. Đào Đào cười vẫy tay. Phát hiện ra Tiêu Tử Hoàn vẫn luôn phong lưu đào hoa bây giờ vô cùng tiều tụy, chắc là chiến tranh với Đào Yên Nhiên vẫn chưa kết thúc, nụ cười cũng rất cay đắng.
Vẻ mặt Kinh Nghệ vừa rồi vẫn còn vô hồn bỗng nhiên phấn chấn tinh thần, đôi con ngươi lạnh lùng đã tỏa ra ánh nước.
Vừa ổn định chỗ ngồi xong, nhân viên phục vụ lại từ bên ngoài dẫn vào một người, trong phòng ăn lác đác vang lên tiếng vỗ tay.
Hứa Mộc Ca ôm một bó hoa, mỉm cười cúi đầu chào mọi người. Trương Hoằng đi tới, treo áo khoác giúp cô ta. Bên trong là một chiếc áo lông cao cổ màu trắng tuyết, làm nổi bật mái tóc dài đen nhánh, cả người tỏa ra khí chất cao quý lạnh lùng.
“Đột ngột quá nên em chưa chuẩn bị được gì. Đành phải vội vàng đến đây thế này. Chúc anh sinh nhật vui vẻ!” Hứa Mộc Ca đưa bó hoa cho Trương Hoằng.
Trương Hoằng không chịu nổi nhún nhún vai, tùy ý ném bó hoa xuống ghế sofa, “Lại đi tặng hoa cho một người đàn ông, em không nhầm đấy chứ! Người đến muộn, phạt ba ly rượu.” Anh ta kéo Hứa Mộc Ca đi về phía chiếc bàn tròn lớn. Bên cạnh Kinh Nghệ vừa khéo có một chỗ trống, vị trí đó ở giữa Hoa Diệp và Tiêu Tử Hoàn.
Hứa Mộc Ca cũng là người sảng khoái, một hơi uống cạn ba ly rượu trắng Trương Hoằng rót. Uống xong mới được phép ngồi xuống, những người có mặt nhao nhao khen buổi biểu diễn tối qua của cô rất đặc sắc, cô khiêm tốn nói: “Đã một thời gian không lên sân khấu, thật ra tối qua rất căng thẳng, hiệu quả không gọi là tốt. Haiz, vì buổi diễn này mà em luyện đàn đến ngón tay bị rách da luôn.”
Cô ta xòe mười ngón tay, đầu ngón tay rất nhỏ, thon dài, phần giữa ngón tay, quả thật có vài miếng da bị bong ra.
Từ đầu chí cuối, Hoa Diệp đều nhỏ giọng trò chuyện với người bạn bên cạnh, ai đi vào, ai ngồi xuống, anh cũng không chú ý. Hứa Mộc Ca thì thì thầm không ngớt với Kinh Nghệ, không biết Kinh Nghệ nói gì mà cô ta xoay người qua, cười cười với người phụ nữ ở chiếc bàn dài, khi ánh mắt rơi xuống người Đào Đào, ý cười của cô ta càng thêm khuếch đại.
Thức ăn lần lượt được mang lên, rất nhiều, sắc hương vị đủ cả. Đào Đào không muốn ăn, bưng một dĩa bánh kem, và cứ ngồi như vậy. Mấy người phụ nữ bên cạnh, cô chưa từng gặp bao giờ, nên rất ít nói chuyện. Phòng ăn cũng không gọi là rất lớn, đảo mắt tới lui, liền nhìn về phía chiếc bàn tròn đối diện.
Lúc này, cô đã rất bình tĩnh rồi, không có một chút kích động. Giống như nhìn thấy sóng thần điên cuồng ập đến, quay đầu nhìn, đằng sau là bãi cát mờ mịt. Bất kể cô dùng sức đến thế nào cũng không tránh được kiếp nạn này, chi bằng cứ thản nhiên ứng phó.
Thọ tinh Trương Hoằng tối nay rất vui, ai mời cũng không từ chối, không lâu sau, đã uống đến mặt đỏ như Quan Công, lúc đứng dậy, gần như ngay cả ly rượu cũng cầm không vững.
Đào Đào thấy mọi người đều đã mời rượu, bàn này chỉ còn cô là vẫn chưa qua đó. Ban đầu cô chỉ uống nước trái cây, sững người một lúc, rồi cũng cầm chai rượu vang lên rót cho mình một ly, vừa định qua đó thì bồi bàn đằng sau hoảng hốt nói: “Tiểu thư, phiền cô tránh ra giùm.”
Cô nghiêng người qua, chỉ thấy nhân viên phục vụ một tay bưng một cái dĩa to, trong dĩa xếp ngay ngắn đầy tôm he. Loại tôm này, vào mùa này mà to như vậy, là cực kỳ hiếm gặp, cũng chỉ có Trương Hoằng mới dám phô trương cỡ này.
Đám phụ nữ không lo cho hình tượng, giơ đôi tay ngọc ngà nhỏ xinh ra, mỗi người nhón lấy mấy con tôm bỏ vào dĩa mình rồi bóc vỏ. Đào Đào nhìn thấy Hoa Diệp không thích ăn tôm cũng gắp vài con, còn Hứa Mộc Ca thì nhìn nhìn tay mình, lắc lắc đầu với Kinh Nghệ với vẻ mặt dò hỏi, bưng ly sữa chua lên khẽ nhấm nháp, biểu cảm mang ý nghĩa sâu xa.
Đào Đào bỗng nhiên có chút căng thẳng, thậm chí cảm thấy hô hấp rất khó khăn.
Không có điều gì khiến cô thất vọng, gần như cùng lúc ấy, Hoa Diệp cầm tôm đã bóc vỏ xong ở trong dĩa, nhấc tay lên, anh vẫn đang nói chuyện với người bạn bên cạnh, đầu cũng không quay sang, thì Hứa Mộc Ca bên kia đã đưa tay đón lấy, tiếp theo, anh lại đưa chén giấm qua, cô nhận lấy, cầm đũa lên, gắp thịt tôm tươi ngon, chấm giấm, ăn một cách tao nhã.
Tất cả đều vô cùng hài hòa, tự nhiên đến vậy, không chỉ là Đào Đào nhìn thấy, mà Kinh Nghệ cũng nhìn thấy, Trương Hoằng cũng nhìn thấy, cả những người khác cũng đều ngẩng đầu lên, nhưng không một ai để lộ vẻ mặt khó hiểu, không có lấy một người thắc mắc gì đối với sự chăm sóc và chu đáo như vậy.
Giống như mùa đông, sông sẽ đóng băng, trời sẽ đổ tuyết, liệu bạn có ngạc nhiên hay không?
Có lẽ Hoa Diệp không phải cố ý, anh đã quen rồi. Bàn tay luyện đàn của Hứa Mộc Ca, cần phải giữ được sự nhạy cảm, trơn bóng của dấu vân tay, bất kể là ăn cá hay ăn tôm, ăn cua, trước giờ đều không động tay, đều là anh bóc xong đưa cho cô. Cô đón nhận cũng rất quen.
Chỉ là thói quen, không có hàm nghĩa gì khác.
Đào Đào định thần lại sau vài giây, nhìn thẳng về phía Hoa Diệp, lòng bỗng thắt lại, vô cớ rùng mình một cái, điểm tâm trên cái nĩa rơi thịch xuống bàn.
Điều hòa trong phòng ăn rất lớn, lòng bàn tay Đào Đào lại mơ hồ đổ một lớp mồ hôi mỏng. Cô cảm thấy ngột ngạt, không thở nổi, cô kéo ghế, ra khỏi phòng ăn.
Nếu còn ở lại, cô lo mình sẽ vì mấy con tôm đó mà gây ra thảm án gì mất.
Không khí trên hành lang vẫn rất ngột ngạt. Thật ra một nơi cao cấp như vậy, hẳn sẽ có điều hòa trung tâm, nhiệt độ ở bất cứ chỗ nào cũng đều ổn định, độ ẩm cũng được kiểm soát, không có lý nào lại ngột ngạt.
Cổ họng khô đắng, giống như đang bị thứ gì đó chặn lại, không lên được nữa, chỉ đi xuống, nhưng mà trái tim bỗng nhiên rơi xuống, lục phủ ngũ tạng đều bị va chạm đến đau âm ỉ.
Vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh ra ngoài mới cảm thấy dễ chịu hơn chút đỉnh, trên hành lang còn có một người đang đứng nữa. Tiêu Tử Hoàn bưng ly rượu, bước đi lảo đảo. Cô vội đi tới dìu anh ta, “Anh Tử Hoàn, anh lại uống say rồi.”
“Ai nói anh say chứ.” Anh ta cười ha ha với cô, “Yên Nhiên nói tửu lượng của anh rất lớn, là cô ấy yêu tửu lượng của anh trước, sau đó mới yêu anh. Anh thì thích đôi chân dài của cô ấy, sau đó mới thích cơ thể cô ấy.”
“Anh Tử Hoàn, đừng nói bậy.” Có hai cô nhân viên bưng thức ăn đi đến, cúi đầu cười khúc khích, Đào Đào vội bịt miệng Tiêu Tử Hoàn lại.
Tiêu Tử Hoàn đẩy tay cô ra, chỉ nghe một tiếng “rắc”, là tiếng kính vỡ, cô cúi đầu nhìn, chiếc ly đế cao kiểu Âu lấp lánh trong suốt bị Tiêu Tử Hoàn bóp nát, rượu rơi vãi dưới thảm, tức thì nhuộm đỏ một mảng. Có một vài mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào thịt, máu chảy ra từ vết thương, không nhiều, chắc bị thương không sâu, nhưng vẫn đỏ đến giật mình. Anh ta nhìn chằm chằm lòng bàn tay, giống như người bị thương là người khác, không chút liên quan gì tới anh ta.
“Anh Tử Hoàn, tay của anh…” Đào Đào hoảng hốt cầm lấy tay anh ta, vội tìm người giúp đỡ.
“Không đau, chỗ này… mới đau!” Tiêu Tử Hoàn đập vào lồng ngực thình thịch.
“Tử Hoàn, anh đi đâu rồi?” Kinh Nghệ từ phòng ăn chạy ra, đẩy Đào Đào, ôm lấy Tiêu Tử Hoàn, “Sao lại bất cẩn như vậy chứ, phục vụ đâu, mau lấy vải gạc, thuốc khử trùng. Không, em vẫn nên đưa anh đến bệnh viện băng bó.”
“Không cần cô lo… Cô là ai?” Tiêu Tử Hoàn vùng vẫy giật tay Kinh Nghệ ra, lùi về sau vài bước, mắt mơ màng.
Kinh Nghệ cười dịu dàng, lại đi tới trước, “Em không lo cho anh thì ai lo. Em thấy anh không uống bao nhiêu mà, sao mới đó mà đã say rồi. Đừng quấy, chúng ta đến bệnh viện nào.”
“Không đi bệnh viện.” Tiêu Tử Hoàn rất cố chấp giống như một đứa trẻ.
“Vậy thì đến căn hộ của em, em pha rượu cocktail mà anh thích nhé?” Kinh Nghệ khẽ dỗ dành, giống như cô vợ hiền lành đối với chồng vậy.
“Không cần đâu.” Người nói là Đào Đào, cô lạnh lùng tách Kinh Nghệ ra, giữ lấy cánh tay Tiêu Tử Hoàn.
“Đây là chuyện của tôi và Tử Hoàn, cô đừng có xen vào.” Kinh Nghệ bực mình trừng Đào Đào.
Đào Đào nhìn lại cô ta, “Chị là gì của anh Tử Hoàn?”
“Chúng tôi là bạn.”
Khóe miệng Đào Đào chậm rãi hiện lên một nụ cười lạnh, “Lĩnh vực bạn bè thật là rộng lớn. Giữa nam và nữ thật sự có thể làm bạn được sao? Không phải mượn danh bạn bè để tiện tằng tịu đấy chứ! Anh Tử Hoàn có vợ, có bố mẹ, còn có con nữa, anh ấy có chuyện gì, hình như không đến lượt chị quan tâm đâu!”
“Đào Đào!” Kinh Nghệ không ngờ Đào Đào trước giờ luôn dễ bảo sẽ nói ra những lời gai góc như vậy, tức giận trừng to mắt, “Vậy còn cô, bảo vệ anh ấy như vậy, không phải là đang nổi lòng đố kỵ hay sao?”
Đào Đào nhoẻn miệng cười, không tiếp lời, mà móc điện thoại trong túi Tiêu Tử Hoàn ra, lục tìm số của Đào Yên Nhiên bấm gọi.
“Chị Yên Nhiên sẽ đến đây ngay, anh Tử Hoàn, chúng ta ra đại sảnh đợi.” Cô nói với Tiêu Tử Hoàn đang gục đầu đã không còn tỉnh táo.
Vẻ mặt Kinh Nghệ méo mó chắn ngay trước mặt cô, “Cô đang chỉ trích tôi đấy hả?”
“Chị là một cô gái chưa kết hôn lại nhiệt tình với chồng người ta như vậy, chị không cảm thấy không được bình thường hay sao? Đúng vậy, yêu một người là không sai, nhưng mà người đàn ông chị yêu này là chồng, là cha của người khác, trong lòng chị không có một chút trở ngại gì sao? Chị rắp tâm giữ anh Tử Hoàn ở bên cạnh mình như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì? Nói cho chị biết, anh Tử Hoàn không thể nào thích chị đâu, vì chị căn bản không hiểu thế nào là yêu.”
Kinh Nghệ tức giận đến cực điểm, “Cô tưởng cô thì tốt hơn tôi ư? Cô cướp bạn trai của người khác làm chồng, mà không có một chút cảm giác tội lỗi nào sao? Tôi nói cho cô biết, trước đây Hoa Diệp yêu Mộc Ca sâu đậm, bây giờ yêu sâu đậm, sau này cũng yêu sâu đậm, chỉ là với cô nhiều hơn một tờ giấy chứng nhận nên cả đời này cũng không thể ở bên Mộc Ca mà thôi, có phải cô rất đắc ý không? Cô có quan tâm đến Hoa Diệp, có từng hỏi cậu ấy hạnh phúc hay không? Cô đi hỏi những người bạn khác, Hoa Diệp trước kia như thế nào, còn bây giờ đã thành như thế nào? Cả đời này thất bại lớn nhất của Hoa Diệp chính là cưới cô. Cô có thể dùng giấy chứng nhận để khóa con người cậu ấy, nhưng có thể khóa được trái tim cậu ấy không?”
Đào Đào cố gắng hít thở sâu, kiềm chế sự kích động gần như muốn mặc kệ tất cả mà phát tác. Tiếng động bên này đã khiến những nhân viên phục vụ đi ngang qua bắt đầu thì thầm to nhỏ, cô cụp mắt, không nhìn Kinh Nghệ nữa, dìu Tiêu Tử Hoàn đi về phía đại sảnh.
Chưa đợi được bao lâu thì Đào Yên Nhiên mình đầy gió tuyết từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tiêu Tử Hoàn lòng bàn tay máu đỏ tươi thì sững người.
Đào Đào ra sức giúp chị ta dìu Tiêu Tử Hoàn lên xe, gió lạnh thổi đến, Tiêu Tử Hoàn có chút tỉnh táo, mở mắt ra, nháy nháy, “Sao mình… hình như nhìn thấy vợ mình, không đúng, không đúng… Cô ấy đâu có thèm quan tâm đến mình!”
Đào Yên Nhiên mở cửa xe, để anh ta ngồi vào ghế sau, lòng bàn tay đầy máu của anh ta giữ lấy Đào Yên Nhiên, “Bà xã… bà xã… chúng ta đừng cãi nhau nữa… Cãi một lần, trái tim sẽ đau một lần… Anh thật sự sợ anh sẽ không trụ nổi…”
“Anh làm gì vậy hả, người khác đang nhìn đấy!” Đào Yên Nhiên mắt đỏ hoe, đẩy tay anh ta ra, đóng sầm cửa xe lại, xoay người cảm ơn Đào Đào.
Đào Đào vẫy tay, “Chị Yên Nhiên, lái xe cẩn thận. Anh Tử Hoàn thật ra vẫn giống như đứa trẻ chưa lớn, chị đừng so đo với anh ấy làm gì.”
Đào Yên Nhiên bất đắc dĩ cười cười, lên xe rời đi.
Đào Đào ngây người đứng trên bậc thềm, những bông tuyết bay bay phút chốc liền nhuộm trắng đôi vai cô. “Chị ơi, mau vào đi!” Cậu bảo vệ chu đáo nhắc nhở.
Cô ngoảnh đầu lại, nhìn quán bar xinh đẹp xa hoa, dù có làm gì thì người cũng không thể nhúc nhích. Một dòng máu tanh ngọt chảy xuống đầu lưỡi, cô giật mình, nhả môi dưới đang cắn chặt không biết từ bao giờ ra, cười không thành tiếng, gật gật đầu với cậu bảo vệ đẹp trai.
Trong và ngoài cửa y hệt như hai mùa khác nhau, cô nhất thời không thể thích ứng.
“Đào Đào,” cánh tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, rất mạnh, mạnh đến độ cô có thể cảm nhận được một cơn đau nhói, thông qua mạch ở cổ tay chuyển đến tim. Cô không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thảm trải nền hình hoa, “Em muốn về rồi.”
“Đi xin lỗi Kinh Nghệ.” Giọng Hoa Diệp lạnh lùng giống như bông tuyết bay bên ngoài.
“Em đã làm gì sai?” Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng nói không chút sóng dậy.
“Cậu ấy là bạn từ bé đến lớn của anh, em có thể không thích cậu ấy, nhưng ít nhất cũng nên tôn trọng cậu ấy.” Hoa Diệp trước giờ luôn bình tĩnh lần đầu tiên xuất hiện tâm trạng nóng nảy.
Đào Đào nghiêng đầu, khóe môi lại hiện ra nụ cười lạnh ấy, “Em có không tôn trọng chị ta sao?”
“Vừa nãy em không có nói gì làm tổn thương cậu ấy? Cậu ấy thích ai là tự do của cậu ấy, ngay cả người nhà của cậu ấy cũng không có quyền chỉ trích, em thì dựa vào đâu mà khua chân múa tay?”
“Các người đúng là bạn tốt,” nụ cười lạnh ấy giống như đã cố định trên miệng cô, sự mỉa mai trong cô bỗng nhiên đến một cách mãnh liệt mà trực tiếp, “Ai nấy đều giống như một con điếm.”
Hoa Diệp không dám tin nhìn cô, lồng ngực phập phồng lên xuống, dường như đang cật lực kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được, giơ tay lên, “chát” một tiếng, trên mặt Đào Đào xuất hiện dấu tay ửng đỏ.
“Em quá đáng rồi đấy…”
Lời chưa nói xong, tiếp sau đó là một âm thanh giòn tan, Đào Đào trả lại cho mặt Hoa Diệp một cái bạt tai trời giáng. Cô dùng sức rất mạnh, cánh tay cũng chấn động tới mức có hơi tê dại. Cô thở rất nhỏ, tay chân không còn một chút sức lực.
Trên mặt Hoa Diệp càng là vẻ không dám tin.
“Anh thì đâu có quá đáng…” Cô nhắm mắt lại, đầu ngón tay vô cùng buốt lạnh, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng trên mặt anh, trong miệng, trong tim giống như nuốt một lát hoàng liên lớn.
“Chúng ta…” có hai chữ đã ra đến miệng, nhưng khi cô nhìn thấy Hứa Mộc Ca đang đứng ở cuối hành lang, thì lại nuốt trở lại xuống bụng từng chút một, yếu ớt nhắm mắt lại, xoay người, đẩy cửa, xông vào màn gió tuyết mờ mịt dưới cái nhìn trân trối của cậu bảo vệ.