Cả một ngày nay, Hoa Diệp luôn bồn chồn bất an.
Lúc sáng khi chụp X-quang, bác sĩ thông qua micro cách một bức tường kính bảo anh xoay tới xoay lui trước một cái máy to tướng, mất gấp đôi thời gian của người khác mới cho anh xuống. Anh chạy qua hỏi phải chăng có điều gì khác thường không, bác sĩ liếc anh một cái, khẽ lắc đầu, lúc anh đi ra, áo lót đã ướt đẫm.
Hôm nay vụ án công ty kiến trúc Cửu Châu đâm đơn kiện Đại học Thanh Đài khất nợ khoản tiền công trình cuối sẽ ra tòa lần hai, trước khi anh vào tòa án, đã phá lệ cài điện thoại sang chế độ rung, chứ không phải tắt máy. Hôm nay Mộc Ca đến đoàn văn công trình diện, việc này, Quý Manh Nhân đã giúp đỡ rất nhiều, có thể cô đã gọi điện cảm ơn bà. Nhưng anh lo tắt máy sẽ khiến cô tưởng rằng anh cố tình vạch ra giới hạn với cô, nếu cô gọi đến, anh sẽ nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngữ khí phải bình tĩnh, dửng dưng.
Tối qua khối băng giữa anh và Đào Đào gần như đã được rã đông, nhưng ánh mắt Đào Đào nhìn anh đã thêm một phần xa cách, giống như đang phòng bị gì đó.
Anh vừa lắng nghe luật sư đối phương biện hộ, vừa không thể khống chế được mà thất thần. Cụ thể đang nghĩ gì ngay cả bản thân anh cũng không biết, tóm lại là đại não giống như một đống cỏ, rối loạn quấn vào nhau.
Phiên tái thẩm kết thúc, thẩm phán phán theo kiểu năm mươi năm mươi, Đại học Thanh Đài sẽ trả trước một nửa món nợ, đợi công ty kiến trúc Cửu Châu giải quyết xong vấn đề thi công, được sự khẳng định của Đại học Thanh Đài, sẽ trả nốt nửa còn lại. Đây coi như là một kết luận vô thưởng vô phạt, lúc bước ra, đại diện pháp nhân của hai bên đều có chút mất hứng.
Hoa Diệp móc điện thoại từ trong túi đựng công văn ra, Hứa Mộc Ca không gọi đến, cũng không gửi tin nhắn, anh ngây người, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Anh nhìn bầu trời xanh ngắt hít vào một hơi, thầm nghĩ, có lẽ như vậy sẽ rất tốt.
Cố tình tan làm sớm, muốn ăn cơm ở nhà cùng Đào Đào, sau đó đi dạo. Nhưng Đào Đào lại gọi điện, bảo phải cùng Diệp Thiếu Ninh và bạn gái cậu ta đi xem phim.
Hoa Diệp gập điện thoại lại, đáy lòng dâng lên một vòng gợn sóng, khóe môi hiện ra tia cười khổ.
Dường như những chuyện thử thách hôn nhân của anh và Đào Đào lặng lẽ kéo đến hết chuyện này tới chuyện khác trong cùng một lúc. Mộc Ca đột ngột về nước, khiến anh có cảm giác sức cùng lực kiệt. Cái người gần gũi với Đào Đào tên là thầy Tả đó, anh không biết tại sao lại ngửi thấy mùi bất thường. Còn Diệp Thiếu Ninh…
Không ai biết được, khi anh và Đào Đào xác định quan hệ yêu đương thì Diệp Thiếu Ninh từng đến tìm anh. Diệp Thiếu Ninh được Nhạc Tĩnh Phân cử đi quản lý công trường ở Thượng Hải, ba tháng không về nhà, bỗng nhiên vào một buổi chiều, xuất hiện ở phòng làm việc của anh, tóc dài đến mang tai, phong trần bụi bặm, người vừa đen vừa gầy.
“Anh với Đào Đào hẹn hò thật rồi sao?” Diệp Thiếu Ninh hỏi.
Anh nghiêm túc gật đầu.
“Buông Đào Đào ra, anh và cô ấy không hợp nhau.” Hoa Diệp nhìn thấy hai bàn tay của Diệp Thiếu Ninh từ từ nắm lại, biểu cảm căng thẳng, mặt đỏ bừng.
Tuy tuổi hai người chênh nhau vài năm nhưng cùng là đàn ông, từ trong ánh mắt của Diệp Thiếu Ninh anh phát hiện ra Diệp Thiếu Ninh thích Đào Đào, nhưng Đào Đào lại coi Diệp Thiếu Ninh là Đỗ Tinh phiên bản khác giới.
“Trong mắt người ngoài, Đào Đào giống như là trèo cao với anh. Thật ra không phải trèo cao, mà là Đào Đào quá ngây thơ, hoàn toàn không thể đạt được yêu cầu của anh.” Diệp Thiếu Ninh lại nói.
Anh cười, “Chúng tôi có yêu cầu gì?”
“Mẹ anh, bạn bè anh, nhân viên của anh, anh có thể khẳng định họ đều thừa nhận Đào Đào là người yêu lý tưởng của anh không? Anh nói cũng không phải cậu ấy kết hôn với họ, mà là kết hôn với anh. Thế nhưng, anh cũng thuộc về họ mà. Hoàn cảnh trưởng thành, sở thích, người quen, lời ăn tiếng nói của các người đều rất xa lạ với Đào Đào. Cô ấy ở cùng với các người, rõ ràng không hề hài hòa, anh cho rằng cô ấy sẽ vui vẻ? Huống hồ trong lòng anh vẫn còn yêu một người khác.”
“Đào Đào nói cho cậu biết?” Ánh mắt anh bỗng lạnh đi.
“Anh nói xem cô ấy sẽ nói với tôi hay không?” Diệp Thiếu Ninh hỏi ngược lại, “Tình yêu của anh với Hứa Mộc Ca ở quán bar Cầu Vồng giống như một câu chuyện cổ tích không trọn vẹn, ai mà không biết?”
“Trừ phi cậu đưa ra một đống chứng cứ, nếu không đừng hòng dùng suy đoán, giả thiết để thuyết phục một luật sư thay đổi chủ trương.” Anh lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Ninh, “Còn Đào Đào cũng không phải cô gái mà cậu cho rằng không có khả năng phân biệt đúng sai, cô ấy rất rõ mình đang làm gì.”
“Nếu tình yêu cũng giống như kiện cáo, có thể dùng pháp luật để phân định trắng đen thì tốt rồi. Nếu anh thật sự có một chút quan tâm và thương Đào Đào, thì đừng đùa giỡn cậu ấy.”
Diệp Thiếu Ninh thở dài, ánh mắt vừa đau khổ vừa bất lực.
Lúc anh và Đào Đào kết hôn, Diệp Thiếu Ninh cùng người nhà đến tham gia hôn lễ. Cậu ta nắm tay anh, chân thành nói: “Chúc mừng!”
Đào Đào đứng một bên cười đùa vô tư, “Diệp Thiếu Ninh, sang năm đến lượt cậu đấy nhé, lát nữa lúc mình ném cầu hoa, cậu phải giành cho được đó.”
Diệp Thiếu Ninh cười nhạt, “Hi vọng vậy!”
Cơm tối chỉ đối phó qua loa bằng một bát mì, rửa bát xong, Hoa Diệp vào thư phòng lên mạng kiểm tra mail, tiện tay mở MSN. Anh không thích những cách thức liên lạc như MSN và QQ, anh thích nói chuyện trực tiếp hoặc gọi điện hơn, nhưng đám Trương Hoằng lại hay dùng, nên anh cũng đăng ký một tài khoản.
Mộc Ca đang online, cô lấy nickname là “Tôi điên vì ca”, chữ ký phía dưới là: Em sẽ không nói cảm ơn với anh, như thế rất cứng nhắc, em sẽ chỉ cất giữ mọi thứ tại một góc trong đáy lòng, mãi sẽ không nhắc đến với bất cứ ai.
Hoa Diệp gần như tắt MSN ngay giây sau đó, cảm thấy ngạt thở khó kìm nén, anh đứng dậy, ra sân thượng hút một điếu thuốc, mới hơi bình tĩnh trở lại.
Hơn chín rưỡi, Đào Đào xách hai túi giấy to mở cửa đi vào. Anh nghe thấy động tĩnh bèn đi ra, giúp cô nhét đồ trong túi giấy vào tủ lạnh.
“Phim thế nào?” Anh hỏi.
Đào Đào ngáp một cái, trông có vẻ rất mệt mỏi, mi mắt rũ xuống, “Phim lãng xẹt, tình tiết rời rạc, bất ngờ, cảnh phim cũng khá hoành tráng, không biết quay ở đâu, mà người nào cũng bị bụi thổi đầy mặt, giống như đồ cổ mới được khai quật vậy. Biểu cảm của Triệu Vy từ đầu đến cuối đều một màu, nghiêm túc mà lại thâm trầm, Hồ Quân thì hệt như một tên thổ phỉ, Trần Khôn đẹp thì có đẹp, nhưng cuối cùng lại lòi ra thân phận hoàng tử gì đó, đúng là quá bất ngờ luôn. Ca sĩ giọng cá heo nước Nga đó, hình như đạo diễn vì anh ta mà nhét nhân vật này vào, chả ăn nhập gì với tình tiết phim cả. Điều khiến em bất lực nhất là em gắng gượng hai tiếng đồng hồ coi đến cuối cùng, nhưng kết phim vẫn là bi kịch. Em còn không hơi sức nói chuyện với Diệp Thiếu Ninh nữa.”
Hoa Diệp cười, “Diệp Thiếu Ninh thấy hay không?”
“Cậu ta ném bạn gái cho em, em lúc thì đưa coca cho cô ấy, lúc thì cầm bỏng ngô, cậu ta ngồi ở hàng ghế khác, ngủ liền hai tiếng.” Đào Đào lắc đầu lia lịa, “Thật chịu không nổi cái tính không nóng không lạnh đó của cậu ta, bị bác Diệp ép đi xem mắt, con gái người ta thì vừa ý, còn cậu ta không có cảm giác nhưng lại không nói ra được, lại sợ quá gần gũi với cô gái, sẽ khiến người ta chìm đắm thì sẽ mang cảm giác tội lỗi, nhìn thấy em liền kéo em đi làm bóng đèn, anh không thấy mặt cô gái đó dài như thế nào đâu.”
“Vậy thì đêm nay cậu ta đã đạt được mục tiêu rồi.”
“Có thể! Ưm… buồn ngủ quá! Ớ, mẹ ghé nhà à?” Lúc Đào Đào đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn thấy thịt viên được gói trong túi giữ tươi.
“Bố đến, ngồi một lúc rồi đi.”
“Nhất định lại nói xấu em rồi, hèn gì lúc xem phim tai cứ ngưa ngứa.” Đào Đào làu bàu.
“Làm gì có? Chuyện lần này… là lỗi của anh.” Hoa Diệp hơi bối rối.
“Anh là con đẻ của bố mẹ, em là con họ bao nuôi, sao nỡ trách anh được chứ!” Đào Đào khẽ nhắm mắt, lại ngáp thêm cái nữa.
“Tắm sớm lên giường ngủ đi, anh cũng tắt máy tính đây.”
Đào Đào ừm một tiếng, cúi đầu đi vào phòng lấy đồ ngủ. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc áo vest đàn ông treo trên giá đồ. Cô ngây người, đây là áo Tả Tu Nhiên đưa cô che mưa hôm thứ Bảy, cô đã giặt ủi xong xuôi, thứ Hai đi vội quá nên quên mang cho anh ta.
Tả Tu Nhiên hôm ấy, vui tươi dí dỏm, ôn hòa thân thiết, chủ nhật còn nhắn tin hỏi thăm, chỉ cách có một ngày mà trở nên nghiêm khắc như biến thành người khác.
Con người quả thật rất giỏi thay đổi.
Cô trề môi, lấy áo vest xuống cho vào bọc, đặt chỗ cửa chính, đề phòng ngày mai lại quên mất.
Hoa Diệp tắm trong nhà tắm ngoài phòng dành cho khách, hai người lên giường gần như cùng lúc. Đã qua giờ ngủ hàng ngày, cả người mệt mỏi, nhưng thần kinh lại rất hưng phấn. Hoa Diệp bật tivi xem tin tức, cô lại lấy cuốn “Tuyển tập Trương Ái Linh” trên tủ đầu giường ra xem.
Hoa Diệp quay đầu ngó Đào Đào một cái, từ khi vào phòng đến giờ, cô không hề trao đổi ánh mắt với anh, thậm chí nhìn còn không nhìn thẳng, cũng không gọi “chồng ơi” nhão nhoẹt như mọi ngày. Tình huống này có hơi khiến anh không mấy thích ứng, nhưng lại không nhìn ra một chút khác thường nào trên mặt cô.
“Tiểu Đào, thứ Sáu này chúng ta đi xem kịch đi, “Mẫu đơn đình” bản của Bạch Tiên Dũng.
Mắt cô không dời khỏi quyển sách, “Côn khúc à, chắc em xem không hiểu đâu.
“Cũng đâu bắt em đi bình luận, trang phục trong vở kịch rất đẹp, coi như đi thưởng thức thời trang được rồi.”
“Ừ, mua vé chưa?”
“Mai anh bảo thư ký Trâu lên mạng đặt.” Anh đưa tay ôm eo cô, để mặt cô đối diện với mắt mình.
Đào Đào nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu.
“Đừng đọc sách nữa, chúng ta ngủ sớm đi.” Anh lấy quyển sách trong tay cô ra đặt lên tủ bên mình, tắt tivi. Ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch rơi trên người cô, khẽ di chuyển.
Anh cảm thấy cơ thể trong cánh tay bỗng cứng đờ.
Thật không biết phải làm sao mới tốt. Thật ra vợ chồng lên giường không nhất định đêm nào cũng phải làm chuyện thân mật, nhưng trước đó, cô bỏ nhà đi ba ngày, anh ngủ trong xe hai đêm, tối qua lại ngủ nhà mẹ chồng, họ đã gần một tuần không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi, trong đêm khuya thanh vắng, băng tan ngói vỡ này, dường như nên làm gì đó.
Nhưng mà… Đào Đào nín thở, nếu lại xuất hiện tình huống lửa biến thành băng như hôm sau khi hai người tắm chung, vậy thì sự khó xử của Hoa Diệp há chẳng phải là bi ai của cô hay sao.
“Ngủ ngon!” Cô hoảng hốt vội chui người vào chăn, quay lưng lại với anh, quấn mình thành một cái kén.
Khóe miệng Hoa Diệp giật giật, ánh mắt như mang tâm sự, nhưng thần sắc lại hơi kỳ quái.
Anh tắt đèn, chậm rãi nằm xuống, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, kéo cô vào ngủ trong vòng tay anh, “Ngủ ngon, Tiểu Đào.”
Đào Đào khép mắt lại, lén thở ra, bắt mình chìm vào trạng thái ngủ say.
Ngày hôm sau, Đào Đào còn đang mơ màng, trở mình, đưa tay sờ thì thấy trống không, giật mình mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng tỏ, Hoa Diệp không còn trên giường. Cô vội vàng ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem, trời, cô ngủ say quá, không nghe thấy chuông báo thức luôn.
Mặc đồ chạy ra khỏi phòng, không khí thoang thoảng mùi cháy khét.
“Tưởng đâu đơn giản, không ngờ khi làm lại rất khó.” Hoa Diệp nhún nhún vai, bất lực nhìn dĩa trứng chiên đen sì trên bàn.
Cô chớp chớp mắt, hô hấp chậm dần. Cô không nhìn lầm, Hoa Diệp đang làm bữa sáng?
“Bỏ đi, chúng ta ra ngoài ăn! Hôm nay trời mát, gió rất to, có thể sắp mưa, em đừng lái xe, anh đưa em đi.”
Đưa cô đi làm? Không phải vì có chuyện bất ngờ xảy ra hay vì cô ngủ quên, mà chỉ là đưa cô đi làm thôi.
Cô hít thở sâu, cẩn thận dùng tay đặt lên trán, nhiệt độ hình như rất bình thường.
“Mau đi lấy áo khoác, anh xuống khởi động xe.”
“Không cần.” Cô kéo anh lại, “Trứng cháy rất thơm, em thích ăn.” Cô rót hai ly sữa, nhanh chóng nướng bánh mì, cho trứng cháy vào trong, cắn từng miếng thật to, mặt mày rạng rỡ, giống như đang ăn món ngon đệ nhất thiên hạ vậy.
Anh đưa cô thẳng đến trước cổng chính công ty, chứ không phải ở đường đối diện. Cô đẩy cửa xuống xe, đột nhiên quay người lại, vòng tay ôm cổ anh, đôi môi anh đào mềm mại dán lên môi anh, “Chồng ơi, em yêu anh!”
Anh vuốt tóc cô, “Tối anh đến đón em.”
“Ừm!” Kết hôn đã nửa năm, hôm nay, đối diện với ánh mắt khẽ cười của anh, cô lại cảm thấy xấu hổ.
Đứng trên bậc thềm, cho đến khi xe anh biến mất khỏi tầm mắt, mới xoay người lên lầu, bước chân nhẹ nhàng như đang đi trên mây. Cô cho rằng Hứa Mộc Ca là cái hố đó, và cô đã vượt qua được rồi.
“Đào Đào, mau vào đi.” Phi Phi từ trong văn phòng xông ra, nắm lấy cô ra vẻ thần bí.
“Mình đang định tìm cậu đây, cho mình mượn điện thoại cậu một chút, mình vừa đổi điện thoại, mất hết số rồi.” Đào Đào đi đến trước bàn làm việc ban đầu của mình ngồi xuống.
Phi Phi ném điện thoại cho cô, âm thầm liếc nhìn đồng nghiệp, rồi sấn tới bên tai cô, nói khẽ: “Tối hôm qua, Tăng Kỳ và thầy Tả lên giường rồi.”
Đào Đào gật đầu thật mạnh, đụng phải cằm Phi Phi, Phi Phi đau tới mức chảy nước mắt. “Điên rồi, không phải anh ấy đùa giỡn với cô ta sao?” Tả Tu Nhiên và Tăng Kỳ trong nhà xưởng nói chuyện, cô và Phi Phi đứng ở ngoài tường, nghe không sót một chữ.
Cô nghĩ nếu thật sự có chuyện đó, nhất định sẽ là âm thầm trao đổi riêng với nhau, chứ không thể nào đàng hoàng như mời ăn cơm hay gì đó.
“Làm thật đó. Họ vốn dĩ cùng ăn cơm với bọn mình, giữa chừng, thầy Tả ra ngoài trước, sau đó Tăng Kỳ đi theo, lúc ăn xong, hai người đều không xuất hiện, dùng đầu gối để nghĩ, cũng biết là đi đâu, đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ.” Phi Phi bê cằm, nhắm mắt lại, giống như phụ nữ bắt gian thành công, mặt mày đen thui. “Đợi cô ta đi làm, cậu nhất định sẽ thấy cô ta mặt mày hớn hở quá độ cho xem.”
Đào Đào nuốt nước bọt, thầm nghĩ Tả Tu Nhiên hái bông hoa Tăng Kỳ này rồi, hôm nay nhất định sẽ hồi phục lại bình thường chứ nhỉ!
Cô khẽ cười thành tiếng, nhưng nụ cười vẫn chưa hoàn toàn nở hết, thì một ánh mắt lạnh lẽo như mũi tên đã bắn tới.