Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 23: Hẹn hò (2)




Nhà hàng nhỏ Đào Đào chọn có hơi khiến người ta không dám lấy lòng.

Không có bảng chỉ đường, không có biển hiệu, xuống xe còn phải đi thêm một đoạn đường dài, đường không rộng, chỉ đủ cho hai người lướt vai nhau đi qua, hai bên là rừng thông dày đặc, giữa rừng, cỏ dại đã khô vàng. Đi được một lúc, trước mắt bỗng sáng, đằng trước là một vùng biển mênh mông, bãi cát trắng mịn hiếm thấy, nhìn mà khiến lòng người mềm mại ngứa ngáy. Mấy hòn đá ngầm to lớn sững sững bên bờ biển, gió biển thổi và sự bào mòn của sóng biển quanh năm để lại trên mặt đá không biết bao nhiêu dấu vết loang lổ.

Giáp ranh giữa đá ngầm và khu rừng, có vài gian nhà gạch, trước cửa là một khoảnh sân rộng được lát Amiăng, trong sân bày mấy cái bàn gỗ, ghế gỗ thô kệch, đi vào trong mấy bước, có thể chính là nhà hàng, trên tường giống như bị hun khói, đen sì, chiếc đèn chiếu sáng treo bên trên bị che bởi một tầng mạng nhện chằng chịt, mặt bàn ghế không biết vốn dĩ đã vậy, hay là chưa được lau sạch, sờ lên thì trơn bóng. Hai nhân viên phục vụ chạy ra chạy vào, tuổi không lớn, đầu tóc bù xù, eo quấn tạp dề nhìn như N năm chưa giặt, nhìn thấy khách vào, chỉ nhàn nhạt lướt qua, rồi lại xoay người làm việc của mình.

Chỉ có vài người khách, chiếm mấy cái bàn ở đối diện cửa, nhìn cách ăn mặc, cử chỉ cũng giống như những người chín chắn, dường như thức ăn rất ngon, người nào cũng cười nói râm ran.

“Thầy Tả, anh thật may mắn, hôm nay không phải đợi.” Đào Đào vui mừng chắp hai tay lại, mặt tươi như hoa.

Đào Đào hiển nhiên là khách quen ở đây, rút khăn giấy ra lau ghế, rồi lại lau mặt bàn trước mặt mình, Tả Tu Nhiên nhìn tờ khăn giấy đen thui, tim bỗng tắc nghẹn, anh không thấy anh có bao nhiêu may mắn cả.

“Vệ sinh thực phẩm ở đây có bảo đảm không vậy? Tôi rất ít khi ăn món lề đường.” Tả Tu Nhiên ngó khách ở bàn bên cạnh, âm lượng ép xuống rất thấp.

Đào Đào giống như chịu phải nỗi nhục nhã gì ghê gớm lắm, đôi mắt to mở thật tròn, “Trời, lần đầu tiên tôi nghe có người hỏi như vậy đấy. Bây giờ đang là mùa ít khách, mà cũng có khách từ phương xa lái xe đến đây. Nếu là mùa du lịch thì khách có thể xếp hàng từ chỗ bãi đậu xe đấy, phải đợi những hai tiếng đồng hồ, nhưng mà không có lấy một ai kêu ca.”

Tả Tu Nhiên bị cô nói đến độ mang cảm giác tội lỗi đầy mình, “Nhà hàng này rất nổi tiếng?” Trước khi đến Thanh Đài, anh đã xem lướt qua những trọng điểm du lịch của Thanh Đài, nhưng không nhìn thấy giới thiệu về nhà hàng này. Thật ra anh nghi ngờ nhà hàng này liệu có tồn tại trên bản đồ du lịch của Thanh Đài hay không.

“Đến Thanh Đài mà không tới quán này thì chẳng khác nào không đến. Đừng thấy những nhà hàng treo món chính cống này món đặc sắc nọ ở ngoài kia, hải sản và đồ ăn vặt Thanh Đài chính gốc, ngoài ở đây ra, không quán nào có cả.”

Tả Tu Nhiên rất biết điều giữ im lặng, thôi miên chính mình như đang ngồi nhà hàng năm sao thanh lịch sạch sẽ âm nhạc du dương, không để ý tới cái bàn đầy dầu mỡ và chén đũa xù xì trước mắt.

Nhà hàng gọi món cũng rất đặc biệt, không phải nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến, mà là khách phải chạy tới nhà bếp, đứng trước cái hồ nước to nuôi đủ các loại hải sản, lựa chọn thứ mình muốn.

Đào Đào đã mời khách thì ăn gì đương nhiên là Đào Đào làm chủ, cô cũng không cho anh cơ hội phát ngôn, một mình chạy vào nhà bếp.

“Cua hôm nay vừa to vừa tươi.” Cô khua khoắng hai tay, khóe mắt cong như trăng lưỡi liềm.

“Hôm nay chúng ta… uống chút rượu trắng đi!” Tả Tu Nhiên dùng giọng điệu thương lượng nói với Đào Đào. Rượu trắng tuy có hại cho dạ dày nhưng uống một chút có thể giết vi khuẩn.

“Ăn hải sản, uống rượu trắng đương nhiên là ngon rồi, nhưng mà ai sẽ lái xe đây?” Đào Đào nhướng đôi mày thanh tú.

Tả Tu Nhiên sờ sờ mũi, có một sự bất lực như lên phải tàu hải tặc.

Thật sự không phải đợi lâu, món ăn được mang lên rất nhanh. Mực nướng, nghêu biển xào, cua, cá vược nguyên con mổ bụng, cắt bỏ đầu, quấn với hành lá đem chiên, thịt cá non mềm, canh nghêu với nấm rừng và đậu hũ, trong vắt, rất vừa miệng, món chính là một dĩa bánh rán thật lớn, tôm chiên bột, cắn vào vừa thơm vừa rít cả răng.

Tả Tu Nhiên thật sự đã bị khuất phục.

Lúc tính tiền, chủ nhà hàng chủ động trừ đi số lẻ, tặng hai cái khăn ướt, nhàn nhạt nói tiếng “Về nhé”, chứ không phải “Hẹn gặp quý khách lần sau”.

“Những nhà hàng khác đều tập trung chăm chút cho hình ảnh và bộ đồ ăn, còn ở đây chỉ chú trọng vào thức ăn, nên đồ ăn mới ngon như vậy.” Đào Đào nói.

Tả Tu Nhiên hoàn toàn tán thành, “Chúng ta xuống dưới đi dạo nhé!” Anh thật sự là ăn quá no, bây giờ lên xe lại, căn bản không thể nào ngồi xuống.

“Anh ổn chứ?” Đào Đào kéo mũ áo khoác đội lên, nhìn áo vest gài một nửa cúc của anh, hỏi.

Tả Tu Nhiên gật đầu tỏ lẽ đương nhiên.

Hai người đi xuống men theo dốc núi, cát rất mềm, sóng biển rất lớn, nhưng đá ngầm đã che chắn sự bào mòn của nước biển, bọt sóng khi đến gần bờ thì chậm dần, chỉ lưu lại tiếng va đập vỡ vụn.

“Ở đây cách xa nội thành, không phải bãi tắm mở, nhưng mùa hè vẫn đầy ắp người, vừa có thể bơi lội, vừa có thể ăn hải sản, nhất cử lưỡng tiện, còn có rất nhiều gia đình đến đây cắm trại vào buổi tối, tôi và bạn học từng đến một lần, ngồi trên bãi cát lắng nghe tiếng sóng, ngắm sao trời, có vẻ rất lãng mạn, nhưng mà muỗi nhiều lắm, cả đêm chẳng ngủ được, trở về thì bị cảm, truyền nước biển đúng một tuần.”

Đào Đào khom lưng, vốc một nắm nước biển, “Oa, nước lạnh quá.”

“Bạn nam hay bạn nữ?” Mùa này mà dạo bước trên bãi cát thật sự không phải hưởng thụ, anh dựng cao cổ áo, gài nút áo lại, nhưng vẫn cảm thấy gió biển giống như mọc chân, chui vào trong kẽ áo, lồng ngực lạnh căm căm.

“Là bạn nam hay bạn nữ, liên quan đến anh sao?” Cô hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là có rồi! Bạn nữ thì tất nhiên là không cần phải hỏi nhiều, nếu là bạn nam, hừ hừ, bố mẹ cô không nói cho cô biết là nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Nghe một cô nhóc nói những chuyện như đi cắm trại, đếm sao, dường như là chuyện cách đây rất nhiều năm rồi vậy. Một người đàn ông giống như anh, đã quen ở quán bar hoặc quán cà phê, chậm rãi lắc lư chất lỏng trong ly, chơi trò bốn mắt nhìn nhau với phụ nữ, một loại tình cảm nào đó chỉ cần hiểu ngầm không cần nói ra.

Đào Đào bật cười, “Anh là bố hay là mẹ tôi?”

Tả Tu Nhiên liếc xéo cô, “Tôi quên mất một chuyện, đêm qua cô qua đêm ở đâu? Nhà cô ở Thính Hải Các, tại sao lại bắt xe từ bên ngoài đến?”

Đào Đào ngây người, ý cười cứng ngắt, “Tôi thích qua đêm ở đâu là tự do của tôi.”

“Con gái thì phải giữ mình trong sạch, nếu không sau này không tìm được nhà chồng tốt đâu.” Anh hừ lạnh một tiếng, mũi ngứa quá, giống như sắp hắt xì.

“Con gái?” Đào Đào phụt cười thành tiếng, “Tôi đã không còn là con gái từ lâu lắm rồi.”

“Hắt xì…” Hít mạnh một hơi gió biển, tai ong ong, anh hắt xì từng cái rõ to. “Cô vừa nói gì cơ?”

“Thầy Tả, anh lạnh lắm đúng không!” Đào Đào chú ý thấy môi miệng anh đã lạnh đến tím tái. “Hay là chúng ta về lại xe đi.”

Anh gật đầu, không dám ra vẻ nữa. Nếu biết đến bờ biển, anh đã mặc thêm áo rồi.

Lên xe, đóng chặt cửa lại, sắc mặt mới từ từ quay trở về. Đào Đào nhìn điện thoại, hai giờ chiều, còn hơi sớm, cô đảo mắt, “Thầy Tả, tiếp theo chúng ta đi dạo nội thành nhé, đường ở Thanh Đài rất dễ nhận biết, đi hai vòng, anh sẽ thuộc ngay.” Bỏ nhà đi hai ngày, hình như nên về nhà xem thử. Đấu võ mồm hay chiến tranh lạnh, mặt đối mặt vẫn tốt hơn.

“Cái đó để sau hẵng đi dạo, bây giờ tôi muốn đến một nơi ấm áp uống tách cà phê nóng.”

Đào Đào vò tóc sau gáy, “Trong khách sạn rất ấm cũng cung cấp cà phê nữa.

Tả Tu Nhiên chớp chớp mắt, “Có chủ nhà nào đãi khách giống như cô không? Một bữa cơm là đã đuổi tôi đi? Nợ trả hết rồi, sau này sẽ không phiền tôi nữa?”

Đào Đào âm thầm hít vào một hơi, cười một cách dè dặt, “Vậy thầy Tả, tiếp theo đây anh muốn làm gì?”

“Tôi vừa nói rồi đấy thôi.” Anh cụp mắt trừng cô.

Đào Đào mím chặt môi, im lặng hồi lâu, “Biết rồi, lái thẳng về trước, đến cuối đường rẽ trái.”

“Đồ gốm DIY!”

Tả Tu Nhiên đứng trong một phòng gốm nhỏ bốn mặt lát gạch đỏ, ngập tràn mùi đất, nhếch khóe miệng dào dạt hứng thú, đôi mắt đẹp sâu thẳm sáng rực. 

Đồ gốm DYI, bây giờ đã không còn là chuyện gì mới mẻ, phòng gốm ở Bắc Kinh lớn nhỏ cộng lại không dưới mười cái, làm đồ gốm chính là đặt tâm trạng và bản thân vào môi trường nhàn nhã trở lại nguyên trạng, giảm bớt áp lực công việc, rất nhiều phiền muộn sẽ dễ dàng bị gột đi. Địa điểm này đặc biệt được giới tiểu tư sản lãng mạn ưa chuộng, có thể là chịu ảnh hưởng bởi Demi Moore trong “Ghost”, chế tạo một tác phẩm độc nhất vô nhị trên thế giới làm quà cho người mình thích, cho dù là xấu xí, nhưng đó là cả tấm lòng.

Không ngờ Thanh Đài cũng có nơi như thế này.

Giai điệu của “Ghost” đang phiêu du trong không trung, dưới ánh đèn dịu nhẹ, mười mấy đôi trai gái đang vây quanh bàn gốm, hoàn toàn tập trung chế tạo tác phẩm, lúc thì họ thấp giọng thì thầm, lúc thì ôm bụng cười to. Cũng có vài người yên lặng ngồi trên sofa một bên, chậm rãi nhâm nhi cà phê, đọc sách tóm tắt các loại đồ gốm.

“Anh ở đây hay ở kia?” Đào Đào ngẩng đầu hỏi.

“Trình độ của cô thế nào?” Anh hỏi nhỏ.

“Tôi là gà mờ, đến giờ vẫn chưa thành công hoàn thành một thành phẩm nào.”

Tả Tu Nhiên thất vọng bĩu môi, “Cô ngốc nghếch, nhìn cũng không phải kiểu làm nghệ thuật. Làm ra một món đồ gốm cần phải trải qua một loạt quy trình rất phức tạp là chọn đất, lên màu, đổ bùn, tạo hình, tạo phôi, rất khó, nhưng nếu có chuyên gia hướng dẫn, thường thì nửa tiếng là có thể tạo ra được một tác phẩm.”

Đào Đào kinh ngạc chớp chớp mắt, “Ở Đức, trong chuyên ngành chế tạo ô tô cũng bao gồm cả môn này sao?” Oa, mắt hoa đào này nói cũng đâu ra đấy ghê…

Tả Tu Nhiên cốc trán cô một cái, “Là tôi không học mà tự biết.”

“Khoác lác. Chứ không phải là để lấy lòng cô gái nào đó nên mới theo học cái này sao?”

Tả Tu Nhiên không nói phải cũng không nói không, chỉ cười hi hi, “Có muốn tôi trổ tài cho cô xem không?”

“Không muốn!” Đào Đào không thèm ngó ngàng đến anh ta, tự mình đi mở tủ lấy tạp dề đeo vào, tìm một vị trí ngồi xuống, Tả Tu Nhiên kéo ghế ngồi phía sau cô.

Hai người ngồi rất gần nhau, hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ cô, ngưa ngứa. Cô không tự nhiên nghiêng người ra ngoài, anh cũng nghiêng theo. Mới nhào một cục bùn, anh đã chê cô dùng không đủ lực, từ đằng sau nắm lấy tay cô, “Nhào bùn, cũng cần phải có kỹ thuật, dùng lực quá mạnh, bùn sẽ bị nhão, quá nhẹ thì lại không có tác dụng.”

“Tiểu Đào…” Một bạn làm gốm từng gặp vài lần nháy mắt với Đào Đào với vẻ sâu xa, ánh mắt hờ hững ngó về phía Tả Tu Nhiên.

“Anh làm đi! Tôi ở bên cạnh xem.” Tư thế hiện giờ của họ, trong mắt người khác, giống như một đôi tình nhân thân mật, Đào Đào vội đứng dậy, cởi tạp dề ra, ném cho anh.

“Cái này phải tự mình trải nghiệm, xem sẽ không biết được đâu.”

Đào Đào ngoảnh mặt đi, không để anh phát hiện ra vẻ xấu hổ của cô, “Tôi không muốn trở thành đề tài để anh chế nhạo, hôm nay cho anh biểu hiện đó!”

Tả Tu Nhiên khẽ cau mày, “Không tự tin thế ư, vậy được thôi!”

Anh đeo tạp dề vào, đổi vị trí với cô, cầm một cục bùn qua.

Đào Đào rửa tay sạch sẽ ngồi một bên.

Bóng đèn màu cam treo trên cao chiếu xuống, ánh sáng từ chụp đèn tỏa ra xung quanh, có vẻ như cực kỳ ấm áp. Đôi chân dài của Tả Tu Nhiên tách ra, mở một cúc áo thun, vài cọng tóc rũ xuống trán, tâm tình dường như rất tốt, khóe mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, ngay cả đáy mắt sâu thẳm cũng đầy ánh sáng, nổi bật đến thế, cô bất giác thất thần.

Nói thật, Tả Tu Nhiên thật sự thuộc tuýp trai đẹp, bất kể nhìn từ mặt nào, bất kể đứng hay ngồi, đều tỏa ra khí chất biếng nhác tùy hứng. Nếu anh ta híp nửa mắt liếc nhìn bạn, ánh mắt mê người ấy không mấy cô gái có thể kháng cự.

Tăng Kỳ, Phi Phi đều rung động với anh ta, cũng không lạ một chút nào, huống hồ trong ngoài anh ta đều là vàng là ngọc.

Nếu yêu phải người đàn ông này, sợ rằng sẽ rất mệt lòng.

“Thế nào?” Tả Tu Nhiên đang đúc khuôn, cục bùn trong tay dần dần hiện ra hình thù.

“Ừm, rất đẹp!”

Cô là bị Phi Phi kéo đến đây học làm gốm, Phi Phi chỉ đến có hai lần, ngồi không nổi liền bỏ cuộc, ngược lại cô thích sự yên tĩnh này. Có lúc thấy chồng của bạn làm gốm chung theo đến đây ngồi, chủ nhật cô cũng lôi Hoa Diệp đến.

“Đó là chỗ dành cho đàn ông sao?” Hoa Diệp không thèm ngước cả mắt.

Đào Đào thở dài, nếu Hoa Diệp nhìn thấy Tả Tu Nhiên làm gốm thành thạo như thế này, thì sẽ nói gì đây?

Tả Tu Nhiên tuy không phải người trong nghề, nhưng cũng chế tạo thành công một cái bình nước giống trong phác thảo tĩnh vật, “Tặng cô này, độc nhất vô nhị đó.” Anh cười tủm tỉm, chóp mũi sắp chạm tới chóp mũi cô, “Sau này nhìn thấy nó, thì phải nhớ đến tôi.”

“Được được, khắc cốt ghi tâm.” Đào Đào sợ anh ta rồi, cúi người xuống, vội vàng chạy đi thanh toán.

Ra khỏi phòng gốm, Tả Tu Nhiên đi lấy xe, Đào Đào đứng bên đường đợi, vừa nghiêng người, phát hiện trong tủ kính ở góc đường đối diện treo một chiếc áo sơ mi dường như đã từng nhìn thấy, đến gần, mới biết thì ra là một chi nhánh khác của nhãn hiệu đồ nam mà cô nhìn thấy lúc đi mua sắm tối hôm đó.

Đây cũng coi như một loại duyên phận nhỉ! Đào Đào cười tự giễu, do dự một lúc, vẫn đi vào, mua chiếc áo sơ mi này. Lúc quẹt thẻ, điện thoại reo vang, lấy ra nhìn thử, là Phi Phi.

“Đào Đào…” Phi Phi giống như vừa mới vận động kịch liệt, thở hổn hển, “Cậu đang ở đâu?”

“Ở nhà.” Cô buột miệng đáp, không muốn để Phi Phi biết mình đang ở cùng Tả Tu Nhiên, nếu không Phi Phi lại kêu thất thanh nữa.

“Chồng cậu cũng ở nhà à?”

Đào Đào sững sờ, nhân viên bán hàng bảo cô ký tên, tay cầm bút của cô run run, “Không có. Tìm anh ấy kiện cáo gì à?”

Phi Phi dừng lại hồi lâu, “Không phải, các cậu… gần đây tình cảm vẫn tốt chứ?”

“Tốt chứ!” Đào Đào cảm thấy hơi lạ, trái tim soạt một cái chạy lên tới cổ họng.

“Ừ, vậy có thể là mình nghĩ nhiều rồi. Mình vừa nhìn thấy chồng cậu cùng với một cô gái khí chất thanh cao mua bộ đồ ăn ở tiệm đồ sứ, họ mua một cặp ly tình nhân. Biết ly có ý nghĩa gì không?”

“Ly tách… bi kịch.”

(Từ “ly tách” và “bi kịch” phát âm tương tự nhau)

“Không phải, tặng ly cho đối phương có nghĩa là ở bên đối phương cả một đời. Ánh mắt chồng cậu nhìn cô ta…”

“Thế nào?”

Phi Phi nói nhỏ: “Rất dịu dàng rất đau buồn.”

Cũng không biết làm thế nào ra khỏi tiệm, thẫn thờ đi về phía đường đối diện. Tả Tu Nhiên mở cửa xe, nhìn chằm chằm túi giấy trong tay cô, huýt sáo một cái, “Chúa ơi, là quà đáp lễ tặng tôi?”

Mắt cô mở to, không có bất cứ tiêu cự nào, giống như đang nhìn anh, lại giống như đang nhìn chân trời.

Anh đón lấy túi giấy, xé ra, “Chất liệu không tệ, chỉ là màu sắc nghiêm túc quá, không thích hợp với tôi lắm… Này…”

Đào Đào bỗng giựt lại chiếc áo sơ mi trong tay anh, vội vàng đi tới thùng rác bên đường, ném vào, sau đó chẳng quay đầu mà đi thẳng về phía trước.

“Không hợp, cũng không có nghĩa là tôi không thích, người gì đâu mà…” Tả Tu Nhiên trân trối nhìn Đào Đào, con bé ngốc này đúng là nóng tính, cũng không thèm nói lấy một câu.

Anh ngây người hồi lâu, rồi thở dài đánh thượt, bước vội mấy bước, xắn tay áo lên, cẩn thận nhón lấy chiếc áo sơ mi từ bên trong ra, ủa, trên áo dính thứ gì đó nhơm nhớp.

“Haiz, bây giờ kiếm việc khó thật đấy!” Đối diện có một đôi vợ chồng già đi đến, nhìn qua một cái, “Ông xem đến lượm ve chai cũng đẹp trai như vậy!”

Chân Tả Tu Nhiên lảo đảo, suýt thì lọt vào trong thùng rác.