Quản lý công ty Đằng Diệu trước giờ nghiêm khắc, còn gần nửa tiếng nữa tới giờ tan làm, nhưng từng người trong văn phòng bộ phận Kỹ thuật vẫn còn đang vùi đầu vào bàn làm việc, vô cùng nghiêm chỉnh.
Đào Đào ngước mắt quét qua một vòng, rồi vừa lặng lẽ bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn, vừa nhắn tin cho Hoa Diệp. Cô không phải người giỏi biểu đạt bằng chữ, câu cú ngắn gọn súc tích: “Tối nay về nhà ăn cơm?”
Hoa Diệp còn kiệm lời hơn cả cô, chỉ trả lời một chữ “Ừm”, ngoài ra còn kèm theo một dấu chấm than.
Đào Đào cong môi, tay cũng gia tăng tốc độ thu dọn, trộm ngó giờ trên máy tính, còn mười phút nữa mới tan làm. MSN góc phải bỗng phát ra ánh sáng màu cam, cô mở ra xem, là Tạ Phi Phi ngồi đối diện.
Cô nhìn qua dò hỏi, Phi Phi chu môi hướng về màn hình.
Cô lộ vẻ nghi hoặc.
Phi Phi cười hề hề, “Có phải nhớ nhà da diết rồi không?”
“Sao thế? Ngưỡng mộ à?” Cô cũng mím môi cười.
“Phải đó, ngưỡng mộ cậu muốn chết luôn, lấy được một ông chồng cực phẩm, không chỉ xuất thân danh môn, sự nghiệp thành công, hơn nữa còn có khuôn mặt điển hình khiến ai đã thấy là không thể nào quên, người La Mã cổ thường góc cạnh cứng nhắc, nói năng thận trọng. Coi chừng bị người ta cướp mất.” Phi Phi lẳng lơ dẹo tới dẹo lui trên ghế.
Mặt Đào Đào lộ vẻ mỉa mai, cô không thích người khác mang chuyện này ra cười mình, tuy cô vô cùng tự tin rằng Hoa Diệp không phải loại đàn ông mà người khác có thể cướp là cướp được. Chỉ là cô nghe thấy rất khó chịu.
Phi Phi nhíu mày, tiếp tục gõ bàn phím.
“Chị em à, hôn nhân cũng là một loại sự nghiệp, phải luôn luôn có cảm giác nguy cơ, cảm giác cấp bách, cậu đừng chỉ cứ tan làm là chạy thẳng về nhà, giống như có như thế mới có thể vĩnh viễn giữ được bình yên vậy. Cậu phải tu luyện.”
“Tu luyện thành yêu hay là thành tiên?” Đào Đào phụt cười thành tiếng, Phi Phi vào công ty sau cô một năm, là một người nhiều chuyện, hễ mở miệng là nói không có điểm dừng.
“Xí, thời đại bây giờ, cậu lấy một tiên nữ về hầu hạ, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào, ngu à! Đương nhiên là thành yêu rồi, xinh đẹp không ai bằng, nhưng lại giữ được vẻ thần bí, khiến anh ta vĩnh viễn nảy sinh một loại thèm muốn không bao giờ tận, ừm, giống như bị trúng cổ vậy.”
(Trúng cổ: là một trong những loại bệnh thường thấy ở khu vực người Dao cổ đại, Trung Quốc. Cổ được bào chế từ rất nhiều loại sâu độc)
Đào Đào cười đến nỗi hai vai run run.
“Mình nói thật đấy, phụ nữ nếu như quá trong suốt, đàn ông nhìn vài cái là chán ngay, tình yêu đều dùng ba mươi sáu kế, hôn nhân là cả một đời, đương nhiên phải dùng bảy mươi hai phép rồi. Cậu phải đọc nhiều sách vào, nghe nhạc nhiều vô, nâng cao tu dưỡng bản thân, phải giữ được tiếng nói chung với anh ta.”
“Có lẽ mình rất khó làm được.” Hoa Diệp chỉ đọc sách về lĩnh vực pháp luật, nghe nhạc thì chỉ nghe nhạc của Debussy, mà hai thứ này đều là điều mà cô cảm thấy vô cùng đáng sợ.
(Achille-Claude Debussy là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng)
“Nếu như dễ dàng, thì người phụ nữ nào cũng đều có thể lấy được chồng cực phẩm rồi.” Giọng điệu của Phi Phi có hơi chua xót.
Đào Đào cười, tắt máy tính, dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho Phi Phi tan làm rồi.
“Đào Đào, đừng quên ngày mai đến sân bay đón kỹ sư bộ phận Nghiên cứu và phát triển của tổng công ty đó.” Trưởng bộ phận Kỹ thuật Long Tiếu từ bên ngoài bước vào. Long Tiếu, lời lẽ dịu dàng ôn hòa, nhưng lại có một vóc dáng cao to lực lưỡng. Bình thường anh ta mở miệng, người nghe trước tiên sẽ há hốc mồm, sau đó là không nhịn được cười. Đồng nghiệp trong công ty đều gọi anh ta là Đại Long.
Đào Đào liếc nhìn máy tính, “Tôi biết rồi, chuyến bay mười giờ sáng mai. Sếp, kỹ sư là anh chàng đẹp trai hay một cô nàng đẹp gái thế? Tên họ là gì?”
Đại Long trừng mắt một cái, “Lại còn đẹp trai hay đẹp gái, không hói đầu cũng coi như được lắm rồi. Tôi nghe bên phía tổng công ty nói anh ta là tinh anh được khai thác từ bên Đức, bây giờ bộ phận Nghiên cứu và phát triển chọn người phụ trách, đến được vị trí này thì chưa đến năm mươi đâu, bốn mươi cũng già hơn mấy tuổi ấy chứ. Ừm, anh ta tên Tả Tu Nhiên, cô tôn trọng một chút, gọi anh ta là thầy Tả, khách sạn sẽ do phòng Hậu cần sắp xếp, anh ta sẽ ở đây ba tháng, cô vất vả thêm chút nhé.”
“Đồ đàn bà, thật chịu không nổi mà, nổi hết cả da gà da vịt rồi.” Phi Phi đợi Đại Long vừa đi ra, liền giả vờ chiến tranh lạnh, bĩu môi, sấn lại gần Đào Đào, “Cậu nói ra cũng là một thiếu phu nhân, sao lại đi làm cái việc hầu hạ người khác này chứ?”
“Vậy… chúng ta đổi nhé?” Đào Đào nửa đùa nửa thật hỏi.
Đầu Phi Phi lắc như trống bỏi, “Đừng, đừng, phụ nữ đã có chồng có cảm giác an toàn, trước mặt tinh anh, kiểu con gái nhỏ bé như mình có lẽ sẽ không trụ được, đến lúc đó sẽ phá hỏng hình tượng công ty mất.”
Đào Đào cười cười, cúi đầu ghi lại tên của Tả Tu Nhiên.
Bước ra khỏi công ty, Đào Đào không bắt xe mà một mình lười nhác đi bộ trên vỉa hè lá vàng rơi rụng khắp nơi. Xe của cô đã mang đi bảo dưỡng, hai ngày nay cô luôn cuốc bộ về nhà.
Ánh chiều tà ngả xuống núi, đèn đường chói mắt, hoàng hôn Thanh Đài phong tình bức người. Ráng chiều trải dài trên cây ngô đồng Pháp cao ngút hai bên đường, viền lá như được nạm vàng, ánh sáng dao động làm tầm nhìn của cô mờ nhạt.
Sau khi kết hôn, Hoa Diệp cũng bảo cô đừng đi làm nữa, nhưng cô không đồng ý, tuy chỉ làm một nhân viên quèn ở công ty, bị sếp sai tới sai lui, nhưng cô cảm thấy cuộc sống như vậy mới phong phú. Một ngày bận rộn sẽ qua đi, còn ở nhà đợi một người, một giây tựa như một năm.
Đi qua hai con đường, trước mắt là một vùng biển rộng lớn, biển dựa vào thành phố không quá xanh biếc, mà hơi vẩn đục, nhưng không ảnh hưởng đến việc tiểu khu gần nó trở thành cảnh biển rực rỡ nhất của Thanh Đài. Tiểu khu có một cái tên rất thơ: Thính Hải Các, là bất động sản mà Thanh Đài mới mở rộng gần đây, vô cùng xinh đẹp, khi phụ nữ sống ở đây ra khỏi nhà sẽ thích ngóng cổ thật dài, giống như hươu cao cổ vậy.
Đào Đào bước vào nhà, ném túi xách xuống, cột mái tóc dài uốn sóng lên thật cao, buộc tạp dề vào, vo gạo nấu cháo.
Chạn bát ngay ngắn kệ đỏ tủ xanh bằng nhựa cốt sợi thủy tinh FRP, bộ chén bát bảy màu. Hoa Diệp nói tầm thường, nhưng cô lại thấy rất đẹp. Những khi có nắng, cả căn phòng bếp gọn gàng đẹp đẽ giống như một cung điện mê người, cô đi lại ở trong đó, cảm thấy đây chính là cảm giác của nhà.
Cô không thích, cũng là một cô gái xinh đẹp được nuông chiều từ nhỏ, trước khi lấy chồng mười đầu ngón tay không dính nước, chai tương có ngã cũng không phải đỡ lên. Khi vừa mới kết hôn, bữa trưa thì ăn ở công ty, hai bữa sáng tối thì cô mua đồ ăn trên phố, uống sữa để đối phó, cùng lắm là thỉnh thoảng nấu mì ăn. Hoa Diệp tiệc tùng xã giao nhiều, rất ít khi ăn ở nhà. Có một hôm, Hoa Diệp uống rượu bị xuất huyết dạ dày, nửa đêm được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, bác sĩ dặn anh sau này ăn nhiều thức ăn dễ tiêu hóa, bấy giờ cô mới phát huy được đất dụng võ của nhà bếp.
Cháo trắng khá đơn điệu, cũng không có mùi vị gì, cô cho thêm vào trong cháo ít bột yến mạch, bột bắp, hạt bo bo, như vậy cháo sẽ vừa đặc vừa dẻo. Trong tủ lạnh có bánh bao, lấy vài cái ra hấp, trong thời gian chờ đợi thì xắt củ cải thành sợi, trộn với đầu sứa làm món ăn kèm, rồi lấy dưa chua ra, xắt hạt lựu, nhỏ thêm chút dầu mè.
Vừa tắt bếp xong, chuông cửa liền vang lên.
Hoa Diệp không thích dùng chìa khóa mở cửa, lúc về nhà sẽ nhấn chuông cửa ầm ĩ.
Cô hỏi giỡn: “Nơi này rốt cuộc có phải nhà của anh không , sao anh cứ giống như một người khách vậy?”
Hoa Diệp sững người, “Em không ra mở, thì anh sẽ tự mở.”
Cô rất không phục, mỗi lần chuông cửa reo, cô liền nhảy lên, rồi xông ra.
Năm hai mươi tuổi, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, liền bị trúng tiếng sét ái tình. Cô không hề có sức kháng cự đối với anh.
“Chồng ơi!” Cô hờn dỗi nhìn anh, đón lấy túi xách trên tay anh.
Hoa Diệp dáng người dong dỏng cao, con ngươi đen láy sâu thẳm, lộ vẻ đẹp trai lạnh lùng góc cạnh rõ ràng, lông mày dày đậm, sống mũi cao thẳng, viền môi tuyệt mỹ, hoàn toàn thể hiện vẻ cao quý mà tao nhã, anh không thích nói nhiều. Kiểu đàn ông này mặc đồ vest vào, đẹp trai tới mức khiến người ta nghẹt thở, tự nhiên nảy sinh vẻ uy nghi của người lãnh đạo.
“Mệt lắm hả?” Cô thấy thần sắc anh ỉu xìu, hình như rất mệt mỏi.
Anh nhàn nhạt ngó cô một cái, nới lỏng cà vạt, “Hơi hơi.” Giọng nói cũng khàn khàn.
“Vậy anh mau đi rửa tay, lập tức ăn cơm.”
Cô đẩy anh vào nhà vệ sinh, nhanh tay lẹ chân múc cháo, dọn thức ăn. Cô ngồi đợi một lúc lâu, nhưng anh vẫn chưa ra. Cô chạy vào, nhìn thấy Hoa Diệp đang ngẩn người trước gương, trong mắt hiện một tia đau khổ.
“Anh sao vậy?” Cô lo lắng hỏi.
“Không có gì.” Hoa Diệp cũng không nhìn cô, lau sạch tay, đi qua cô, thẳng hướng tới phòng ăn.
Cô chớp chớp mắt, hơi thất thần.
Lúc ăn cơm, lông mày Hoa Diệp cứ nhăn mãi, có đôi lần dừng đũa trong không trung, không đặt xuống cũng không thu về, cô nhìn ra anh có chút lơ đãng không tập trung.
Ăn xong hai chén cháo, Hoa Diệp đẩy chén ra, đi vào thư phòng.
“Chồng ơi,” cô đứng dậy kéo cánh tay anh, nũng nịu nhắm mắt lại, “Hôm nay em cũng mệt, không muốn rửa chén, anh rửa có được không?” Cô không thích anh cả ngày chỉ có án với án, rõ ràng đã mệt đến thế cơ mà, phải thả lỏng chứ.
“Không muốn rửa thì đừng rửa, vứt đó.” Giọng điệu Hoa Diệp lạnh lùng, không mang theo một chút sắc thái tình cảm nào.”
“Em không thích nhìn chén bát chất đống trong bồn rửa, dơ lắm. Chồng à, cái nhà này là của hai chúng ta, việc nhà phải chia đều, cơm em nấu, chén anh rửa.” Cô vòng tay ôm lấy vòng eo thon gầy của anh, nghịch những chiếc cúc áo trước ngực anh.
“Anh không rảnh, nếu em không muốn làm thì mai đến công ty gia chánh tìm một nhân viên làm theo giờ.” Biểu cảm của anh lộ ra một tia khó chịu.
Cô mở to mắt, bĩu môi, “Như vậy giống nhau sao? Nhân viên làm theo giờ làm là một công việc, em làm là xuất phát từ tình yêu dành cho anh, còn anh làm là đáp lại tình yêu của em, có đúng không hả chồng?” Trong nhà có nhân viên làm theo giờ, một tuần đến một lần, quét dọn nhà cửa, giặt đống đồ vừa dày vừa nặng. Việc nhà lặt vặt thông thường, cũng không mất bao nhiêu thời gian, cô gánh vác được.
Ủi áo sơ mi, giặt đồ lót, vớ cho chồng, cô thấy đó cũng là một kiểu thân mật.
Hoa Diệp tách tay cô ra, “Em xong chưa vậy? Xem phim Hàn nhiều quá rồi đúng không?”
“Sao lại hung dữ như thế, không rửa thì em rửa!” Cô hơi tủi thân dẩu môi lên.
Anh cắn môi dưới, cũng không nói gì, đóng cửa thư phòng “cạch” một cái, chặn tầm nhìn của cô.
“Em…” Cô nhìn mình vẫn còn đang dang hai tay, tự giễu nhún vai, nụ cười biến mất, lòng bỗng nặng nề.
Thư phòng là một căn phòng độc lập thuộc về anh, khi cửa đóng, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.
Cô chấp nhận số phận đi rửa chén, rồi lại thu dọn nhà cửa một lúc, một mình đi tắm, gội đầu, sau đó trở về phòng ngủ, bật đèn lên, trên tủ đầu giường có đặt một quyển “Tuyển tập những tiểu thuyết của Trương Ái Linh”.
Thật ra cô rất ít khi xem phim dài tập, vì không chịu nổi chương trình quảng cáo xuất hiện quá nhiều trên tivi. Nếu ưng bộ nào thì cô thích tìm sách đọc trước.
Đọc lại sách của Trương Ái Linh, là do bị “Sắc Giới” của Lý An hấp dẫn. Bộ phim điện ảnh dài gần hai tiếng, trong khi nguyên tác không quá vài nghìn chữ, cô thật sự khâm phục bản lĩnh của biên kịch.
(Trương Ái Linh là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới và Tình yêu khuynh thành)
Hôm qua, cô đọc “Hoa hồng đỏ và Hoa hồng trắng”, mới đọc được phần mở đầu. Cô giở ra, tìm đến trang đó. Bỗng nhiên nhớ ra chưa chuẩn bị áo sơ mi và vớ để mai anh mặc, xuống giường kéo tủ ra, sững người, chiếc hộp đựng bao cao su trống không.
(Hoa hồng đỏ và Hoa hồng trắng: một tác phẩm của nhà văn Trương Ái Linh)
Mọi đồ dùng trong nhà, đều do cô mua sắm, duy chỉ có bao cao su là anh lo. Vừa kết hôn xong, dường như hai người ngầm hiểu ý nhau mà bắt đầu tránh thai. Cô nghĩ mình mới hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa thể đảm nhận trọng trách làm mẹ. Hoa Diệp nghĩ thế nào, cô không hỏi, lén lút tận hưởng thêm vài năm tự do.
Ngày mai phải nhắc anh mới được, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Tiếng điện thoại bàn vang lên, làm cô giật mình. Định thần trở lại rồi mới cầm lấy ống nghe. Một giọng nữ rõ ràng hơi trung tính, là Kinh Nghệ người bạn kinh doanh quán bar của Hoa Diệp.
“Anh ấy đang ở trong thư phòng, cô gọi vào di động cho anh ấy nhé!” Bạn bè của anh cô đều biết cả, nhưng chỉ là biết thôi, lúc tụ tập, rất ít nói chuyện.
“Không cần đâu, nói với cô cũng vậy. Ngày mai Mộc Ca từ Paris trở về, mọi người đã hẹn nhau ngày kia tụ tập tại quán bar của tôi, bảo Hoa Diệp đừng đến trễ.”
Bàn tay cầm ống nghe của cô run run, “Chồng cô ấy cũng về nước cùng hay sao?”
“Cậu ấy ly hôn rồi.”
Kinh Nghệ và cô không có gì để nói với nhau, nói xong liền gác máy.
Cô chậm rãi gác ống nghe xuống, trèo lên giường, sách mở để trên đầu gối, nhìn trang sách kia giống như một con ngốc, không hề nhúc nhích.
Đầu cô đang nhớ lại lời của Kinh Nghệ: Mộc Ca về nước rồi, Mộc Ca ly hôn rồi…
Dường như trước đó không lâu, cô mới nghe nói Hứa Mộc Ca trúng tiếng sét ái tình với một nhạc trưởng người Pháp, quyết định định cư ở Paris, cả câu chuyện tựa như tình tiết trong phim điện ảnh vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ.
Là Paris khiến con người ta không lưu luyến? Hay là tình yêu sét đánh đến nhanh, mà đi cũng nhanh? Hay là có một loại hồi ức khiến người ta không thể nào quên?
“Sao còn chưa ngủ?” Cửa phòng ngủ mở ra, Hoa Diệp mặc áo tắm bước vào.
“Hả?” Cô nhìn thời gian, sắp mười một giờ rồi, nhanh thật!
“Anh lau tóc đi.” Cô nhìn đầu tóc anh ướt nhẹp, bên trên vẫn còn dính nước, muốn bước xuống lấy khăn giúp anh.
“Anh tự làm.” Anh ngăn cô lại, rồi lại đi ra ngoài. Lúc trở lại, cô vẫn còn giữ tư thế mới nãy.
Anh nhàn nhạt nhắm mắt lại, trèo lên giường.
“Chồng ơi…” Cô ngắm nghía một bên mặt tuấn tú của anh, miệng há ra, muốn hỏi anh có biết chuyện của Mộc Ca hay không, nhưng cổ như bị thứ gì đó chặn lại, cô nói không ra lời.
“Ừ.” Anh mở tivi, chuyển đến kênh quốc tế.
“Em…” Cô gập ngón tay lại, cúi đầu, nắm chặt mép chăn, hô hấp hơi gấp.
Anh ngoái đầu nhìn cô, nhíu nhíu mày, tắt tivi, tay bỗng đưa về phía cúc áo ngủ của cô, “Muốn hả?”
“Hả?” Cô sững người, lập tức hiểu ra anh đang hỏi gì, mặt thoắt cái đỏ bừng, đẩy bàn tay đang thò vào trong áo ngủ của anh ra, “Không phải.”
“Không muốn thật?” Anh lại hỏi một câu.
Cô lắc lắc đầu.
“Ừ, vậy ngủ sớm đi!” Anh tắt đèn ở đầu giường bên phía mình, xoay người lại.
Không lâu sau, cô liền nghe thấy tiếng thở phát ra khi anh đã ngủ say.
Cô nhấc tay gấp trang sách lại, đặt trở về tủ đầu giường, tắt đèn, cũng từ từ nằm xuống, mở to hai mắt trong bóng tối.
Thật ra, họ kết hôn vẫn chưa được nửa năm.
Nếu chân tình giống một đóa hoa như thi nhân ca tụng, vậy thì giờ phút này, đóa hoa xinh đẹp mà yếu đuối ấy, trong mưa gió đêm khuya, đã rơi rụng xuống đất.