Bởi vì lúc lần đầu tiên truyền hình trực tiếp chương trình《 Giả làm người yêu 》đã xảy ra tình huống như của Vân Thiên vương, mà ban tổ chức lại không dám trực tiếp phê bình kín anh, nên liền tự mình thay đổi, chuyển từ truyền hình trực tiếp thành ghi hình trước rồi sau đó mới phát lại, làm như vậy để nếu có tình huống đặc biệt gì xảy ra cũng có thể được đội hậu kỳ cắt bỏ.
Buổi chiều ngày thứ hai trở lại Giang Thành, Hạ Tuyền đi tới Đài Truyền Hình Giang Thành để ghi hình, cô chờ mòn chờ mỏi, mà đợi hơn một tiếng vẫn không có nhận được thông báo bắt đầu quay. Cô phân phó Mã Nghĩ đi thăm dò xem đã xảy ra chuyện gì, tối hôm qua Hứa Cách Phỉ mắng cô suốt một đêm, bây giờ đang tựa vào ghế sô pha để ngủ bù, không có cách nào để đi.
Sau khi được Lệ Tịnh Lương đưa về nhà, Hạ Tuyền liền trực tiếp gọi điện thoại cho cô trước tiên, nhưng Hứa Cách Phỉ lại tức giận quá mức, đêm đó ngủ luôn ở nhà cô, chỉ sợ cô lại đi ra ngoài làm bướm đêm, hoàn toàn mất lòng tin đối với lời nói của cô.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của người đại diện, trong lòng Hạ Tuyền có chút đau lòng, yên lặng lấy áo khoác đắp lên người Hứa Cách Phỉ, lại nghe thấy người nọ mắt cũng không mở nói: “Đừng tưởng rằng cứ khoe mẽ ra là chị đây liền tha thứ cho cô.”
“Nhưng em không hề có cái ý định đó.” Hạ Tuyền dịu dàng nói, “Chị ngủ tiếp đi, chắc là còn lâu mới bắt đầu quay, đoán chừng là do có người còn chưa đến.”
“Còn cần phải nghĩ sao? Nhất định là Lô Phái Hân.” Hứa Cách Phỉ mở mắt ra lạnh nhạt nói, “Em nói xem khi nào thì em mới có thể cho chị được lên mặt đây, cũng cần phải cho chị được hưởng thụ một chút cảm giác nghệ sĩ của tôi là Diva chứ.”
Hạ Tuyền cười nói: “Kể cả em có nổi tiếng hơn nữa thì cũng không phải là Diva.”
Hứa Cách Phỉ giơ lên ngón tay điểm một cái lên trán của cô, đang lúc hai người cười đùa thì Mã Nghĩ trở lại, đưa ra tin tức không khác gì so với dự đoán của Hứa Cách Phỉ.
“Vừa đúng lúc chúng ta cũng rất mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát đi.” Hạ Tuyền dứt khoát nằm ở bên cạnh Hứa Cách Phỉ.
Hứa Cách Phỉ thở dài, chống cằm hỏi Mã Nghĩ: “Vậy Vân Nhược Châu tới chưa?”
Mã Nghĩ nói: “Theo em dò la, thì tất cả đều đã đến hết rồi, chỉ thiếu mỗi Lô Phái Hân thôi, nghe nói người đại diện của Vân Thiên vương bị chọc tức, đang phát cáu.” Nói xong, cậu liền làm thanh cổ họng rồi bắt chước bộ dạng của mấy người Vân Thiên Vương, “Các người có biết rằng thời gian của Nhược Châu rất quý giá không? Là người nào không có mắt tự cho mình là Diva vậy? Rốt cuộc có được rèn luyện chuyên nghiệp hằng ngày không đó? Chúng tôi không quay nữa!”
Hạ Tuyền bật cười, hỏi cậu: “Thế ban tổ chức nói như thế nào?”
“Còn có thể nói cái gì nữa? Điện thoại cũng gọi đến nỗi sắp nát rồi.” Mã Nghĩ hả hê nói, “Chính tai em vừa mới nghe được, đạo diễn nổi nóng với người đại diện của Lô Phái Hân, nói rằng nếu không tới thì liền đổi cô ta.”
“Đổi người là không thể nào rồi, đoán chừng cũng chỉ là nói nhảm, dù sao cũng đã có hợp đồng ở đây.” Hạ Tuyền lạnh nhạt nói.
Hứa Cách Phỉ gật đầu nói: “Chỉ là nếu đã có người đại diện của Vân Thiên vương thúc giục, vậy thì khẳng định rất có tác dụng, có khi cô ta sẽ rất nhanh chóng tới đây, mau chuẩn bị thôi.”
Hạ Tuyền lười biếng bò dậy, để thợ hóa trang trang điểm lại cho mình, sau đó không bao lâu sau liền quả nhiên nhận được thông báo của ban tổ chức, nhân viên đã đến đông đủ, có thể bắt đầu ghi hình rồi.
Sắp xếp xong xuôi tất cả, Hạ Tuyền bước lên chiến trường một lần nữa, việc cô hợp tác với Hà Yến thật ra thì cũng không tệ lắm, mặc dù không đức cao vọng trọng như Vân Nhược Châu, nhưng cũng là một miếng thịt tươi đỏ chót, không những trẻ tuổi anh tuấn mà còn thân sĩ lễ phép, hợp tác cùng với anh là một chuyện rất hưởng thụ.
Tiết mục mở màn ngày hôm nay là 4 cặp tình nhân chia nhau ra chọn một ca khúc trữ tình để hát đối đáp, ở dưới loại tình huống này, chỉ cần cặp nào hoàn thành được bài hát có mức độ khó cao nhất, thì cặp đó liền chiến thắng.
Cặp thứ nhất ra sân là Hướng Địch và Kiều Minh Đạt, cặp thứ hai là Chu Trác và Lục Tư Ngật, sau đó là Hạ Tuyền với Hà Yến, và cuối cùng mới đến Vân Nhược Châu và Lô Phái Hân, danh tiếng càng lớn thì càng bị đặt ở phía sau chứ sao.
Ca khúc mà Hạ Tuyền và Hà Yến chọn là một bản tình ca kinh điển, vô cùng nổi tiếng, được rất nhiều người hát lại, hai cặp diễn trước chọn các ca khúc mới, hát cũng không tệ lắm, cặp thứ nhất đạt được 66 điểm, cặp thứ hai là 70 điểm, kế tiếp chính là cặp của bọn họ.
Trong lúc biểu diễn, Hạ Tuyền vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phía dưới, chỉ sợ sẽ xảy ra tình trạng gì làm tổn thương đến mình, cái bộ dạng sợ chết này chọc cho Hà Yến thỉnh thoảng lại mỉm cười. Anh dứt khoát nắm lấy bả vai của cô, hành động chủ động thân mật như vậy khiến cho người xem trực tiếp rú lên.
Hạ Tuyền thuận theo tinh thần của chương trình giải trí, ngọt ngào rúc vào trong ngực Hà Yến, được anh ta dẫn dắt né tránh những dải ruy băng và nước được ném từ phía dưới lên, có thể coi như là hát hoàn chỉnh xong một ca khúc.
Cuối cùng, Hà Yến và Hạ Tuyền đạt được 84 điểm, một điểm số tương đối cao, đủ để thấy được mới vừa rồi bọn họ đã biểu diễn ăn ý như thế nào.
“Anh rất tuyệt.” Hà Yến nhỏ giọng tán thưởng. d.đ.l.q.đ.tiểu ốc
Hạ Tuyền quyến rũ cười cười, ngượng ngùng cúi đầu, camera vừa đúng lúc quay được cảnh này, không khí ở hiện trường sôi động đến cực điểm.
Vân Nhược Châu từ đầu đến cuối đều chỉ ngồi yên một chỗ nhìn bọn họ diễn trò, chờ đến phiên anh và Lô Phái Hân thì anh chọn một bài 《 Tình yêu Hiroshima 》.
Lúc mới đầu Hạ Tuyền thật sự rất bình tĩnh lắng nghe giai điệu, nhưng chờ đến khi Vân Nhược Châu bắt đầu biểu diễn và hơn nữa còn nhìn thẳng tắp về phía cô, cô liền nhận ra có cái gì đó không đúng.
“Em đã sớm nên từ chối anh, không nên để mặc cho anh theo đuổi, không nên để cho anh có những chuyện xưa đầy khát khao đó, để lại một cái tên dở dang” —— ngôn từ của bài hát này, ánh mắt này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra, camera lập tức chuyển ống kính chuyển sang chỗ khác. Nhưng mà, người xem trực tiếp vẫn nhìn thấy được ánh mắt đầy tình ý mà Vân Nhược Châu trao cho Hạ Tuyền.
Lô Phái Hân đã say rượu, không nhìn đến Vân Thiên vương, hận không thể trực tiếp quẳng cái micro xuống sân khấu, nhưng cô ta hết cách rồi, cô ta chỉ có thể cắn răng kiên trì nhịn xuống, mặc dù điều này nhìn qua thật sự rất mất mặt.
Hạ Tuyền bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vân Nhược Châu, mặt không đổi sắc vỗ tay cổ vũ anh, sự đáp trả này khiến cho Vân Nhược Châu thu hồi tầm mắt, tiếp tục phần trình diễn của mình.
Anh thật hiểu cô rất rõ, có thể thấy được dưới bề ngoài bình tĩnh của cô bây giờ là sự không kiên nhẫn và nóng nảy, mục đích của anh đã đạt được, nên đương nhiên sẽ không tiếp tục không biết phân biệt phải trái nữa. Đối với phản ứng của cô, anh cũng không thể nói là đau khổ, mà ngược lại là thật sự rất vui mừng, có lẽ là bởi vì từ trước tới nay cô đều luôn lạnh nhạt, không có vui mừng cũng không có đau khổ, bây giờ rốt cuộc cũng có chút phản ứng rồi.
Lúc ghi hình ở vòng chơi kế tiếp thì thái độ của Vân Nhược Châu rất nghiêm túc, không hề làm thêm chuyện gì khiến cho người ta lúng túng nữa. Nhưng mà anh vẫn phải tranh đấu với Hạ Tuyền và Hà Yến ở trò truyền nước, làm cho anh và Lô Phái Hân vốn nên ở hạng nhất biến thành hạng hai. Lô Phái Hân quả nhiên là người không chịu cúi đầu, sau khi quay xong liền trực tiếp hất tay bỏ đi, cũng không bám diết lấy Vân Thiên vương như trước kia.
Ôm nhiều chuyện còn không bằng bớt đi một chuyện, Hạ Tuyền cũng lập tức rời khỏi Đài Truyền Hình sau khi quay xong, và Vân Thiên vương anh tuấn tiêu sái của chúng ta cứ như vậy mà biến thành một nhân vật bị cách ly, đây là lần đầu trong lịch sử.
“Nhược Thuyền, tiếp theo cậu còn có rất nhiều lịch trình, chỉ có một chút thời gian để nghỉ ngơi thôi, mau trở lại xe để ngủ một giấc đi.” Người đại diện nói.
Vân Nhược Châu nhìn bóng lưng của người nào đó “chạy trối chết” cười nhạt, “Ừ” một tiếng nói: “Hôm nay chơi rất vui đúng không?”
Người đại diện bất đắc dĩ: “Nếu tôi biết là cậu chỉ muốn chơi đùa, thì ban đầu tôi đã nên kiên trì không cho cậu tham gia cái chương trình này rồi, chính là hoàn toàn lãng phí thời gian.”
Vân Nhược Châu chỉnh sửa một chút áo khoác tây trang nói: “Yên tâm đi, tôi có chừng mực.” Dứt lời, liền cười như không cười thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Sau khi Hạ Tuyền được Hứa Cách Phỉ “áp giải” trở về nơi ở của cô tại Giang Thành, Hứa Cách Phỉ vốn là còn muốn ở cùng với cô, nhưng Hạ Tuyền lại lấy lý do nếu có người ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến việc cô xem kịch bản để đuổi cô ấy đi.
Chờ đến khi Hứa Cách Phỉ rất không yên tâm rời đi, cô liền lén lén lút lút đi ra khỏi cửa, trực tiếp lái xe ô tô tới bên ngoài biệt thự của Lệ Tịnh Lương, sau khi đỗ xe xong thì lại lén lén lút lút ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên rất lâu thì cửa mới được mở ra, mở cửa là một người giúp việc theo giờ, cô ấy mặt không hiểu nói: “Xin hỏi ngài muốn tìm ai?”
Hạ Tuyền cười híp mắt nói: “Xin chào, tôi tới để chờ Lệ tiên sinh.”
“Lệ tiên sinh vẫn chưa có trở lại.”
“Cho nên tôi mới nói là ‘chờ’.” Nói xong, liền nghiêng người muốn đi vào.
Người giúp việc theo giờ ngăn cản cô nói: “Thật ngại quá tiểu thư, Lệ tiên sinh chưa thông báo cho tôi, cô chỉ có thể bảo Lệ tiên sinh gọi điện thoại cho tôi thôi.”
Hạ Tuyền dừng bước lại, hiền hoà lễ phép nói: “Thật xin lỗi, tôi sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ, làm ơn chờ một chút.”
Cô tìm kiếm số điện thoại của Lệ Tịnh Lương rồi liền ấn nút gọi, sau khi vang lên mấy tiếng thì đối phương mới nghe, cô nói như đúng rồi mở miệng: “Tôi đang ở trước cửa nhà của anh, vốn là định cho anh một kinh hỉ, nhưng mà người giúp việc theo giờ của anh lại không cho tôi vào nhà.”
Lệ Tịnh Lương ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi mới thong thả ung dung nói: “Cô quay ra đằng sau.”
Hạ Tuyền không hiểu gì quay đầu lại, đằng sau lưng cô chính là một người đàn ông thon dài cao lớn.
“...... Anh trở về từ lúc nào vậy?” Cô thu hồi điện thoại lúng túng hỏi.
Khóe miệng Lệ Tịnh Lương cười mỉm, eo thon chân dài mặc một bộ tây trang thủ công trông càng đẹp mắt hơn, anh nâng một ngón tay thon dài như ngọc lên, đẩy cái gọng kính trên sống mũi một cái, vô cùng ý vị sâu xa nói: “Vào lúc cô định lừa gạt người giúp việc theo giờ của tôi.”
Thật ra thì trong lòng Hạ Tuyền rất không tự nhiên, nhưng mà kể từ sau khi khi quen biết với Lệ Tịnh Lương, thì công phu mặt dày của cô lại càng ngày càng lợi hại.
Cô chẳng những không có lui bước, mà ngược lại còn tiến lên phía trước thân mật khoác lên cánh tay của anh, dưới cái nhìn kinh hãi của người giúp việc theo giờ dịu dàng nói: “Tịnh Lương, anh đừng tức giận mà, lần sau em nhất định sẽ ở sân bay chờ anh tới đón em, tuyệt đối sẽ không tự mình đi về trước nữa.”
Lệ Tịnh Lương nhìn thấy cô đang kéo cánh tay của mình, lại nhìn về phía người giúp việc đang ngây ra ở cửa ra vào, mặt không đổi sắc nói: “Cô trở về trước đi.”
Người giúp việc cứng đờ nói: “Được Lệ tiên sinh.” Nói xong liền đi vào nhà cầm đồ chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi cô ấy đi về lại đi tới trước mặt Lệ Tịnh Lương và Hạ Tuyền, nhắm mắt nói, “Lệ tiên sinh, mới vừa rồi Diệp tiểu thư có đến, mang bữa tối cô ấy tự mình làm cho ngài, tôi vốn định đợi đến gần tối thì hâm nóng lại thức ăn cho ngài.”
Lệ Tịnh Lương nghe vậy tựa như lơ đãng vỗ một cái lên tay của Hạ Tuyền, thanh điệu dịu dàng nói: “Vừa đúng lúc, có đồ ăn.”
Lời nói khó nghe của anh không làm cho Hạ Tuyền mất hồn, mà ngược lại còn khiến cho sắc mặt cô trầm xuống. Cô vô ý thức kéo cánh tay anh chặt hơn, Lệ Tịnh Lương nhận được tín hiệu này, hài lòng thu hồi tầm mắt, buông tay cô ra, một mình đi vào trong nhà.
Người giúp việc theo giờ đã sớm rời đi, Hạ Tuyền nhìn lướt qua cánh cửa phòng được đóng chặt, nhắm mắt đi theo sau đuôi anh.
“Diệp Hân là cha của cô.”
Lệ Tịnh Lương đi thẳng vào vấn đề, hai chân vắt chéo ngồi ở trên ghế sofa, nới lỏng cà vạt.
“Chúng ta trước hết đừng nói đến cái này.”
“Cố ý tiết lộ tin tức cho tôi, nhưng bây giờ lại trước hết đừng nói sao?” Lệ Tịnh Lương dùng ánh mắt thâm thúy mà mê hoặc lòng người nhìn cô, “Vậy bây giờ cô muốn làm cái gì?”
Hạ Tuyền đi từng bước một đến trước mặt anh, cởi xuống chiếc áo khoác mỏng màu đen, lộ ra bộ váy đỏ chót bó sát liền với chiếc dây đeo tất ở bên trong, vóc dáng nóng bỏng cùng với màu sắc đầy cám dỗ suýt chút nữa phá vỡ lớp mặt nạ bình tĩnh của người đàn ông. Cô thậm chí còn chẳng trang điểm, nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ như trước, thậm chí kể cả không có mặc bộ váy diễm lệ như thế này, thì cô vẫn xinh đẹp động lòng người không chút bắt bẻ nào.
“Chúng ta trước hết làm cái này đi.” Cô dí sát vành tai của anh, hơi thở thơm như hoa lan.
Lệ Tịnh Lương thoáng dời đi chút, nghiêng đầu liếc nhìn cặp mắt đào hoa câu hồn nhiếp phách kia, mắt thấy cô lôi từ trong túi xách ra một tập giấy trắng, lại nghe cô nói tiếp: “Luyện đối đáp lời thoại với tôi nhé, thân ái.”
______________________