Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 37




Editor: Tiểu Ốc

Thấy vẻ mặt của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương nhíu mày, nhếch khóe miệng nói: “Nhìn thấy anh rất mất hứng sao?”

Hạ Tuyền liếc anh một cái rồi nói: “Nếu như anh là thật thì em sẽ vui mừng.”

Một hồi trầm mặc qua đi, Lệ Tịnh Lương mở miệng nói: “Anh đã trở về.”

Hạ Tuyền nháy mắt mấy cái, cẩn thận nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, ôm Lệ Hạ vẫn còn đang buồn ngủ đến gần anh, khi cảm nhận được nhiệt độ của anh, thì cuối cùng cũng chắc chắn rằng anh đã thật sự trở về.

“Có chút ngoài ý muốn.” Hạ Tuyền dỗ đứa bé nói, “Khi trở lại sao không nói trước một tiếng vậy?”

Lệ Tịnh Lương hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Em thường nằm mơ thấy anh?”

Khóe miệng Hạ Tuyền có chút co quắp, đặt Lệ Hạ lên giường, dịu dàng nói: “Bảo bối, mau ngủ đi, không có chuyện gì đâu, chỉ là một giấc mơ thôi.”

Tiểu Lệ Hạ nhìn về phía ba ba, hình như có chút hoang mang, chỉ vào anh y y nha nha, giống như là đang hỏi: Đây là ai?

Hạ Tuyền nhìn thấy một màn này, không khỏi quay đầu lại liếc Lệ Tịnh Lương một cái, nói: “Đứa bé không nhận ra anh.”

Lệ Tịnh Lương nghiêng người ngồi xuống, chân dài lười biếng đặt ở trên mặt đất, động tác nghiêng vai kia vừa uy nghiêm lại vừa ưu nhã.

“Thằng bé lớn hơn một chút rồi, cũng không còn giống với lúc ở bên cạnh anh nữa.”

Đây không phải là nói nhảm sao? Thân hình của em bé là phát triển nhanh nhất, không nhìn tận mấy tháng liền đương nhiên phải khác nhau rồi.

Hạ Tuyền không nói gì, sau khi dỗ con ngủ thì tắt đèn nhỏ giọng nói: “Đi ra bên ngoài nói đi.” Nói xong liền bước ra khỏi phòng trước.

Hai người đi thẳng vào thư phòng, Hạ Tuyền bật điều hòa lên, đóng cửa sổ rồi kéo kín rèm vào, tựa vào bàn làm việc nhìn về phía chồng mình đang đứng bên giá đựng sách, mặc dù bọn họ chưa hề cử hành hôn lễ, nhưng cũng đã đăng ký kết hôn, mặc dù người khác không biết, nhưng ở trong lòng cô bọn họ chính là vợ chồng.

Trước khi anh trở lại, trong đầu cô có hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ, cũng đã nghĩ tới việc bọn họ lâu lắm rồi chưa gặp mặt nên nhất định sẽ cảm thấy xa lạ, nhưng mà chờ đến khi gặp lại rồi, cô mới phát hiện ra mình không hề có cảm giác xa lạ đối với anh, chẳng qua chỉ cảm thấy...... Khí chất của người đàn ông trước mắt này trầm tĩnh hơn rất nhiều.

“Anh ăn gì chưa?” Hạ Tuyền chủ động mở miệng nói, “Có muốn em làm đồ ăn khuya giúp anh không?”

Lệ Tịnh Lương từ chối, đặt quyển sách trong tay xuống rồi nhìn về phía chiếc hộp đàn đang dựa vào giá sách, chợt nói: “Anh kéo đàn cho em nghe?”

Hạ Tuyền đã sớm biết nơi này có đàn violin, nhưng cô vẫn luôn cho rằng cái đó chỉ để trang trí, bởi vì chưa bao giờ thấy anh kéo đàn cả. Nhưng bây giờ anh đã chủ động đưa ra đề nghị này, thì đương nhiên cô sẽ hết sức mong đợi.

“Em đi đóng cửa lại.”

Hạ Tuyền đi tới đóng kín cửa phòng, tựa vào đó dịu dàng gật đầu một cái. Đây rõ ràng là một động tác rất bình thường, nhưng khi đặt trên người cô thì lại trở nên vô cùng quyến rũ, làm cho người ta hận không thể cầm bút vẽ lại.

Sinh con khiến cho cô càng trở nên thành thục, xinh đẹp thướt tha hơn, đương nhiên cũng khiến cho dáng người của cô càng thêm lả lướt và mê người

Lệ Tịnh Lương thu hồi tầm mắt từ trên người cô, mở hộp đàn lấy cây violin ra, điều chỉnh dây một chút rồi nói bắt đầu kéo đàn.

Một bản nhạc nổi tiếng tầm quốc tế ——《Por una cabeza》, ngoại trừ sự nổi tiếng của chính bản thân nó ra, bản nhạc còn xuất hiện trong bộ phim kinh điển 《 Scent of a Woman 》, do Alfredo Le Pera phối nhạc khi đang nhảy điệu Tăng-gô, nó cũng xuất hiện trong 《Bản danh sách của Schindler》, Hạ Tuyền vô cùng thích.

Tư thế anh kéo đàn vô cùng đẹp mắt, tây trang màu xám đậm, áo sơ mi màu đen, nút cài cổ áo mở ra, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt xếch khép hờ, theo động tác kéo đàn của anh, các giai điệu từ từ bay bổng, anh như vậy, giống như một con thiên nga đen tao nhã nội liễm, có thể dễ dàng giam cầm trái tim của tất cả những người phụ nữ làm tù binh.

Hạ Tuyền không nhịn được lại nghĩ đến Liêu Hạnh Nhi, nhất thời có chút thất thần, Lệ Tịnh Lương kéo đến một nửa thì dừng lại, để violin xuống, giương mắt hỏi “Đang suy nghĩ gì thế?”

Hạ Tuyền bĩu môi, muốn nói rồi lại thôi, Lệ Tịnh Lương cũng không miễn cưỡng, sau khi thu dọn đàn xong xuôi thì đứng thẳng người nói: “Anh suy nghĩ thông suốt rồi.”

“Hả?” Hạ Tuyền thắc mắc.

“Nếu như em nhất quyết muốn quay phim thì cứ tiếp tục quay đi.” Anh không có nhìn cô, cúi đầu dùng khăn xoan thong thả ung dung lau ngón tay, “Nhưng mà anh hy vọng em sẽ sắp xếp thời gian hợp lý, không nên chậm trễ việc chăm sóc đứa bé. Lệ Hạ còn nhỏ, có lẽ em cũng phải đi công tác mấy tháng liền giống như anh, khi trở lại thì có khi thằng bé đã không còn nhận ra em nữa rồi. Với sự từng trải của mình, đáng lẽ ra em càng phải coi trọng đứa bé hơn anh mới đúng chứ.”

Lời nói của anh giống như một lưỡi dao, đâm vào trái tim Hạ Tuyền, cô bật cười nói: “Vậy thì chúng ta thật sự có chung một ý nghĩ rồi.”

Lúc này Lệ Tịnh Lương mới nhìn về phía cô, trên gương mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại có sự bồi hồi và nhớ nhung rất khó phát hiện.

“Em cũng đã suy nghĩ rồi.” Cô thở phào một hơi nói, “Em không quay phim nữa, nếu có thể, em sẽ xem xét đến việc rút lui xuống làm công việc hậu kỳ, viết lách kịch bản gì đó. Hoặc là......” Cô đảo mắt, “Tự mình kinh doanh một chút cũng không tệ, Liêu Hạnh Nhi cũng đầu tư vào rất nhiều cửa hàng đấy thôi, em thấy đây là một con đường không tệ, em cũng muốn làm như vậy, anh cảm thấy thế nào?”

Mọi chuyện đang tốt đẹp đột nhiên nhắc tới Liêu Hạnh Nhi, điều này làm cho nét mặt Lệ Tịnh Lương thêm phần chế nhạo. Anh cúi đầu cười khẽ, đường cong nơi khóe mắt vừa thể hiện sự thông thái lại vừa mê người, mắt kính sạch bóng bị ánh đèn hắt vào khiến cho cô không nhìn rõ ánh mắt của anh.

“Những tin tức kia là do anh bảo công ty tung ra ngoài.”

Lệ Tịnh Lương vừa nói vừa đi về phía cô, dắt tay cô ra khỏi thư phòng, đi lên phòng khách ở tầng hai, khoảng cách từ nơi đó đến phòng ngủ không gần cho lắm, nhưng nếu như đứa bé khóc rống lên thì vẫn có thể nghe được.

“Sao lại đến đây? Anh mệt à? Trở về phòng ngủ ngủ đi.”

Cô làm bộ muốn đi ra ngoài, Lệ Tịnh Lương trực tiếp ôm lấy eo của cô từ phía sau, kéo cô ngã xuống giường.

“Anh......” Hạ Tuyền cắn cắn môi nói, “Giở trò lưu manh?”

Lệ Tịnh Lương nhìn xuống cô, chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi một, thong thả ung dung nói: “Không phải, chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ của người chồng thôi.”

“Nghĩa vụ của người chồng không bao gồm tung scandal loạn xạ.” Mặc dù Hạ Tuyền ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngón tay vẫn vô cùng ngoan ngoãn cởi áo ngủ cùng áo khoác ngoài ra, “Đẹp mắt không?” Cô dùng một tay đỡ đầu hỏi anh.

Lệ Tịnh Lương cởi áo sơ mi vứt sang một bên, trực tiếp đè lên trên người cô, cắn cánh môi của cô nói: “Em nói thử xem.”

“Anh......” Hạ Tuyền thở nhẹ một tiếng, “Sau này vẫn sẽ có scandal tung ra sao?”

“Sẽ.” Anh trả lời không chút do dự nào.

“Tại sao chứ? Chuyện này trăm hại vô lợi đối với hình tượng của anh.” Cô nâng cằm anh nhíu mày hỏi.

Ngón tay Lệ Tịnh Lương vuốt ve đường cong nơi ngực cô, hành động hạ lưu kết hợp với hình tượng lịch sự nho nhã của anh khi đang thực hiện nghĩa vụ người chồng thật đúng là...... vô cùng có mùi vị.

Có mùi vị mặt người dạ thú.

“Chỉ có như thế thì sau này khi anh tuyên bố kết hôn với em, bọn họ mới không ngạc nhiên quá mức.” Nói xong, anh cởi áo lót của cô ra.

“Nhưng em không hy vọng anh sử dụng phương thức tự bôi xấu mình này để thỏa mãn em.” Hạ Tuyền xoay đầu đi, vô cùng kháng cự đối với chuyện lần này.

Lệ Tịnh Lương nhìn cô một lúc, chợt cười cười, nói: “Được.”

“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh, giống như không thể tin được anh sẽ dễ nói chuyện như vậy.

“Vậy thì thay đổi chiến thuật.”

Anh kéo quần ngủ của cô xuống ném sang một bên, cúi đầu hôn một chỗ nào đó trên ngực cô, khiến cho cô không ngừng thở dốc.

“Nhưng anh định làm cái gì......” Cô đứt quãng hỏi.

“Cởi quần lót của em ra, ngoan ngoãn nằm lên giường, có gì ngày mai nói tiếp.”

—— Anh đã nói như vậy rồi thì đương nhiên tối nay sẽ không lòng vòng cái chủ đề này nữa. Chỉ là, ngày hôm sau anh cũng không có thời gian để nói chuyện này. Hạ Tuyền phải chờ rất lâu thì anh mới trở về, nhưng cô lại cơ hội đi tuyên truyền bộ phim 《 Hắc Vũ 》 cùng với tổ biên kịch, làm sao có thể bỏ qua cơ chứ?

Nhưng mà thời gian đi tuyên truyền lần này cũng không quá dài, cùng lắm là một tuần lễ, sau khi trở về thì cô cũng có thể bắt đầu kế hoạch của mình, rút lui về làm ăn. Mặc dù thời gian cô tiến vào Làng Giải Trí không lâu, nhưng mà vẫn có một chút dành dụm, nếu cầm đi để làm một vài buôn bán nhỏ thì cũng đủ.

Địa điểm tuyên truyền đầu tiên là bến cảng thành phố, khách sạn là do tổ biên kịch sắp xếp, cô cũng không hỏi đến, chuyến đi lần này ngoại trừ có thợ trang điểm, trợ lý và người đại diện ra thì không có những người khác, dù sao thì đi tuyên truyền cũng không thể giống với khi đi quay phim, quá nhiều người sẽ bị công chúng chỉ trích là tỏ vẻ.

Nhưng mà, vì lần này không dẫn theo nhiều người nên đã xảy ra chút chuyện.

Vào đêm đầu tiên cô ở trong khách sạn, khoảng chừng lúc rạng sáng, cửa phòng bị một người mở ra từ bên ngoài, nếu như không phải lúc đó cô vẫn còn chưa ngủ, kịp thời trốn vào trong phòng vệ sinh rồi khóa cửa lại, thì đã thật sự xảy ra vấn đề rồi.

Hiệu quả cách âm của khách sạn vô cùng tốt, người bên ngoài đang làm cái gì Hạ Tuyền không hề nghe được, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Cách Phỉ, nhỏ giọng nói: “Chị Phỉ, chị lập tức mang mấy người vào phòng của em, có kẻ gian xông vào.”

Hứa Cách Phỉ sợ hết hồn, vội vàng cúp điện thoại rồi đi đến chỗ quầy tiếp tân lấy thẻ phòng dự bị, mang mấy chàng trai đô con ở tổ biên kịch đi vào phòng của Hạ Tuyền.

Nghe thấy động tĩnh rất lớn ở bên ngoài, lúc này Hạ Tuyền mới mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài, vừa ra đến nơi thì đã thấy Mã Nghĩ cùng Kiều Mục Thiên đang áp đảo một người đàn ông đeo mặt nạ, hung thần ác sát.

“Ai phái mày tới? Nói mau!” Mã Nghĩ tức giận nói.

Hứa Cách Phỉ nhìn thấy Hạ Tuyền đi ra từ nhà vệ sinh liền thở phào nhẹ nhõm: “Làm chị sợ muốn chết, em không cõ chuyện gì là tốt rồi.”

Hạ Tuyền gật đầu một cái, nhìn lướt qua người đàn ông đeo mặt nạ, rồi từ từ đi về phía giường mình, nói vào laptop: “Bây giờ em có chút chuyện, tắt video trước nhé.”

Trên laptop đang hiển thị cuộc trò chuyện bằng video, tên người xấu vừa mới xông vào phòng cô được mấy phút nên chưa kịp đi tới chỗ này, khi hắn ta vẫn còn đang suy nghĩ xem vì sao trong phòng lại không có người thì Hứa Cách Phỉ đã dẫn người tới rồi. d.đ.l.q.đ.tiểu ốc

Tất cả những chuyện vừa xảy ra đều lọt vào trong tai hai cha con ở đầu bên kia cuộc trò chuyện.

“Đã xảy ra chuyện.” Lệ Tịnh Lương lạnh lùng nói: “Anh sẽ lập tức đến đó.”

“Anh không cần phải đến đâu, em có thể tự mình giải quyết.” Hạ Tuyền mỉm cười nói, “Trong lòng em tự có tính toán, anh yên tâm đi, nếu như có chuyện gì cần anh giúp một tay thì em tuyệt đối sẽ không khách khí, anh dỗ thằng bé ngủ sớm một chút đi, bây giờ nó sẽ không làm loạn nữa đâu.”

Đúng vậy, chính là bởi vì đứa bé luôn làm loạn, cho nên Lệ Tịnh Lương mới không thể không quấy rầy Hạ Tuyền vào lúc nửa đêm, bật chat webcam lên để thằng bé được nhìn mẹ một chút. Cũng nhờ vậy mà Hạ Tuyền mới tránh được một kiếp. Nếu không với cái tính ngủ say như chết của cô, thì không biết đã bị tên đàn ông biến thái kia tổn thương thế nào rồi.

Tắt máy tính, Hạ Tuyền đi tới trước mặt mọi người, mỉm cười hỏi tên biến thái kia: “Là Diệp Minh Tâm phái anh đến đúng không?”

Tên kia rùng mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, cặp mắt kia vô cùng quen thuộc, Hạ Tuyền nhỏ giọng nói: “Mã Nghĩ, tháo mặt nạ của anh ta xuống.”

Mã Nghĩ nghe theo lời cô tháo mặt nạ hắn ta xuống, sau đó mọi người nhìn thấy một gương mặt rất chi quen thuộc.

“Là anh.” Mã Nghĩ cắn răng nói, “Sao anh lại không biết hối cải?”

Lúc này Trần Quyền mới nghe được tin tức hớt hải chạy tới, nhìn thấy có người xâm nhập vào phòng của nữ diễn viên thì cực kỳ tức giận, hạ thấp giọng hỏi: “Lần này là do ai đặt phòng?”

Phó Đạo Diễn nói: “Là Tiểu Ngô, ơ? Sao động tĩnh lớn như vậy mà cậu ta vẫn chưa xuất hiện?”

.

Toàn bộ chuyện lần này đã rõ ràng, Tiểu Ngô của tổ biên kịch cùng với tên biến thái đeo mặt nạ này có khi cùng một phe, cho nên mới chuẩn bị trước thẻ phòng cho tên biến thái. Mà tên biến thái này cũng không hề xa lạ, đó chính là tay tài xế mà ban đầu đã đặt camera siêu nhỏ ở trong xe bảo mẫu của Hạ Tuyền. Anh ta và Diệp Minh Tâm là đồng bọn, người phái anh ta tới đây lần này chắc cũng không phải là người khác..

“Đưa đến đồn công an đi.” Hạ Tuyền ngáp một cái nói, “Chị Phỉ, tối nay em ngủ cùng chị.”

Hứa Cách Phỉ gật đầu một cái rồi rời đi cùng Hạ Tuyền, Kiều Mục Thiên nhìn tên biến tháu kia một chút, rồi lại nhìn về phía Hạ Tuyền đang hết sức bình tĩnh, cảm thấy người phụ nữ này thật đúng là khó hiểu mà.

Ngày kế tiếp, Hạ Tuyền vừa tỉnh lại liền phát hiện ra Hứa Cách Phỉ không thấy đâu, mà thay vào đó là một vị tiên sinh nào đấy.

Anh ngồi ở cuối giường, đang cầm món đồ chơi trêu chọc đứa bé. Lệ Hạ giơ giơ tay về phía ba ba cả nửa ngày, cười khanh khách.

“Sao anh lại tới đây?” Hạ Tuyền bất đắc dĩ nói, “Em có thể tự giải quyết.”

Lệ Tịnh Lương nhàn nhạt liếc cô một cái: “Vấn đề của em thì tự em có thể giải quyết.”

Câu nói này nhất định vẫn còn vế sau, Hạ Tuyền làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe.

“Nhưng buổi tối của em, là do anh cùng với thằng bé phụ trách bảo vệ.”

Anh gõ nhẹ một cái vào trán Lệ Hạ, Lệ Hạ lập tức quay đầu về phía mẹ, quơ quơ nắm đấm nhỏ.

Hạ Tuyền chỉ cảm thấy trái tim đang nóng lên, còn phải hỏi cái gì mà tình không tình yêu không yêu chứ? Đây chẳng phải là tình yêu sao?

Ban đêm có đứa bé cùng với Lệ Tịnh Lương, Hạ Tuyền vô cùng an toàn. Nhưng mà cô vẫn không hề thả lỏng, trong quãng thời gian quảng bá này cô đã cho người viết một bản thảo về những người vẫn nghĩ tốt về Diệp Minh Tâm mà muốn lên kế hoạch hãm hại cô, để phát tới tận tay từng công ty truyền thông một, chỉ chờ đến khi nào cảnh sát xác định được người tài xế kia cùng với Tiểu Ngô của tổ biên kịch kia phạm tội, thì toàn bộ tin tức sẽ được truyền ra ngoài.

Giờ phút này, Diệp Minh Tâm vẫn không hề biết rằng mình sẽ gặp phải hậu quả như thế nào, cảnh sát ở bến cảng thành phố cùng cảnh sát ở Giang Thành đều đang hợp tác để tìm ra kẻ tình nghi số một và chủ mưu thật sự, sẽ lập tức phái người tới áp giải cô ta.

Trước khi bị áp giải, cô ta vẫn còn được tự do vài tiếng đồng hồ.

Mặc dù mấy ngày nay cô ta đều có chút thấp thỏm, nhưng vẫn hả hê suy nghĩ, sau lần này Hạ Tuyền sẽ trở thành một chiếc giày rách, loại đàn ông như Lệ Tịnh Lương làm sao có thể thích người phụ nữ của mình bị ô uế được? Đến lúc đó Hạ Tuyền sẽ phải nếm trải nỗi khổ của cô ta.

Hơn nữa, Lệ Tịnh Lương đâu có yêu thích cô ta như vậy chứ? Chẳng phải anh ta vẫn luôn giấu giếm mối quan hệ với cô ta trên truyền thông, mà lần lượt đi tìm thú vui mới sao?

Nhìn cuốn tạp chí viết về scandal của Lệ Tịnh Lương cùng Liêu Hạnh Nhi trong tay, Diệp Minh Tâm khinh thường hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi tắm.

Nhưng mà, cô ta còn chưa đi được mấy bước, thì cửa chính của nhà chợt bị người khác mở ra từ bên ngoài, mấy người mặc đồng phục cảnh sát vọt vào, nhìn thấy cô ta liền lớn tiếng nói: “Diệp Minh Tâm, chúng tôi là người của đồn công sát, mong cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

Diệp Minh Tâm giật mình đứng yên tại chỗ, nét mặt không thể tin được và khủng hoảng.

Không! Tại sao có thể như vậy chứ! Chẳng lẽ hắn ta thất bại? Không đúng, trễ như vậy rồi, Hạ Tuyền cũng không biết sẽ có người lén lút lẻn vào trong phòng, làm sao có thể tránh thoát được? Chẳng lẽ cô ta báo cảnh sát sau khi bị vũ nhục? Nhưng thế cũng không đúng, với thân phận của cô ta, làm sao có thể nói loại chuyện này ra ngoài được? Báo cảnh sát không phải là đang nói rõ cho Lệ Tịnh Lương để anh vứt bỏ cô ta sao? Không phải đang nói rõ với tất cả mọi người trong thiên hạ rằng cô ta đã bị ô uế sao?

Diệp Minh Tâm không hiểu, là bởi vì cô ta không muốn thừa nhận rằng kế hoạch hèn hạ bẩn thỉu của mình bị tính sai. Chắc dù thế nào cô ta cũng không ngờ được rằng, vào đêm đó Lệ Hạ làm loạn muốn gặp mẹ, khiến cho Lệ Tịnh Lương phải đánh thức Hạ Tuyền dậy để cô mở webcam lên nói chuyện.

Vậy thì đại khái là do trời tính rồi, làm nhiều chuyện xấu, nhất định phải tự chết.

“Tôi không đi!”

Diệp Minh Tâm không thể nào chấp nhận những điều này, nhanh chóng chạy lên tầng hai, cảnh sát lập tức đuổi theo, Lương Ngâm và Diệp Hân nghe thấy động tĩnh lớn liền chạy xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lương Ngâm quát lớn, “Sao các người lại tự động xông vào nhà dân!”

Diệp Hân thấy phản ứng của cảnh sát và Diệp Minh Tâm thì cũng biết chuyện gì đang xảy ra, ông cười nhạt, chăm chú nhìn cảnh sát lôi Diệp Minh Tâm đi, rồi lại nhìn bọn họ đưa cho Lương Ngâm một đống giấy tờ liên quan, không hề có một chút hành động ngăn cản nào.