Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 35




Sudio của bộ phim Hắc Vũ, cảnh quay thứ 47. Mặt trời gay gắt khiến cho toàn thân đôi nam nữ đang diễn dưới ánh nắng đều là mồ hôi, người điều chỉnh ánh sáng cũng hơi chật vật. Đạo diễn vừa hô cắt là lập tức có trợ lý tiến lên đưa nước, chuyên viên trang điểm cũng tranh thủ trang điểm lại, chỉ là nam nữ diễn viên chính không thèm nhìn nhau, vừa diễn xong thì lập tức cách xa vạn dặm. Đạo diễn nhìn cảnh này cũng có cảm giác không nói nên lời.

Hạ Tuyền được Mã Nghĩ và ba trợ lý mới khác vây quanh, đi đến chỗ ngồi của mình, bên trên có dù che nắng, ngồi xuống thì thấy thoải mái hơn một chút.

Mã Nghĩ không ngừng quạt cho cô nhưng Hạ Tuyền vẫn thấy nóng nực, từ từ nhắm hai mắt nằm một lúc, thực sự không chịu nổi, đứng lên nói: “Tôi vào trong xe cho mát một chút.”

Nhóm trợ lý đương nhiên sẽ không phản đối, đi theo Hạ Tuyền ra xe bảo mẫu ở phía bên kia, chưa đi được mấy bước đã thấy Hạ Tuyền dừng chân, dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn chiếc xe bên kia, lầm bẩm nói: “Nhanh như vậy?”

Lệ Tịnh Lương xuất hiện giống như một hồ nước trong vắt giữa ngày hè, cửa xe bảo mẫu mở ra, anh nửa ngồi ở bên trong, chân dài duối ra ngoài, giày da trơn bóng như mới đạp xuống mặt đất. Dù thời tiết nóng như vậy nhưng anh vẫn mặc tây trang, cẩn thận tỉ mỉ, không thấy một giọt mồ hôi nào.

Hạ Tuyền xác nhận mình không nhìn nhầm, vui mừng chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng anh, lực quá lớn trực tiếp làm cho ông chủ Lệ áp vào ghế tựa. Đám trợ lý của cô ở phía sau đều bị dọa ngốc, bọn họ không nhìn lầm chứ, không phải kia là ông chủ lớn sao!

“Em đứng lên đi.” Lệ Tịnh Lương nhíu mi, không vui nói.

Hạ Tuyền cọ cọ trong ngực anh: “Em không đứng!”

“Mồ hôi của em đều lau hết lên người anh rồi.”

Lời này khiến cho Hạ Tuyền chú ý một chút, cô hơi nâng người lên nhìn một chút, trên quần áo màu trắng quả nhiên có một chút mồ hôi, thật là chướng mắt.

“Em giúp anh giặt.” Hạ Tuyền yêu quý vuốt ve một chút, chân thành nói.

Lệ Tịnh Lương đặt tay lên đầu vai của nàng hơi đẩy nàng ra, lạnh nhạt nói: “Không cần, có người giúp việc theo giờ.”

“Sao người giúp việc theo giờ có thể phục vụ tốt như em chứ?” Hạ Tuyền nháy mắt với anh: “Em không những phục vụ trên giường tốt mà phục vụ dưới giường lại càng tốt.”

Lệ Tịnh Lương trực tiếp đẩy cô qua một bên, nói với những trợ lý đang ngây ngốc sau lưng cô: “Đi báo cho đạo diễn Trần Quyền một tiếng, nói tôi đã tới đây.”

Mã Nghĩ lập tức rời đi, những người khác cũng nghiêm túc bỏ đi, chỉ chớp mắt đã không còn ai. Lệ Tinh Lương chỉnh lại áo khoác tây trang sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyền bị đẩy qua một bên. Thấy cô nước mắt lưng tròng nhìn anh, trong lòng anh hơi co rút nhưng lại phát hiện ra tia giảo hoạt trong đáy mắt của cô, lập tức nhíu mày, nở một nụ cười như có như không.

“Xem ra diễn xuất của em thực sự có tiến bộ, khi bộ phim này được công chiếu không chừng thực sự có thể lấy được danh hiệu ảnh hậu.”

Hạ Tuyền chu môi nói: “Vậy càng tốt, về sau đỡ bị người khác nói là bình hoa.”

“Bình hoa thì có gì không tốt.” Lệ Tịnh Lương đưa bắt nhìn mặt trời nóng rực trên cao, kéo Hạ Tuyền ở bên cạnh vào trong xe, đóng cửa xe lại, bật điều hòa. Hạ Tuyền tựa vào ngực anh an tâm nhắm mắt lại, nghe anh chậm rãi nói: “Ít nhất bình hoa còn có vẻ ngoài xinh đẹp.”

Hạ Tuyền mỉm cười, mị nhãn như tơ nói: “Cho nên anh đang vòng vo khen em đẹp sao?”

Lệ Tịnh Lương chuyển mắt nhìn cô, một lát sau lại nói: “Nếu không phải đã cho người đi gọi Trần Quyền thì anh sẽ ở trong xe này.....”

Còn chưa nói xong thì cửa xe đã bị người bên ngoài mở ra, Trần Quyền đứng ở bên ngoài, cười như không cười nói: “Ôi, thật là hương diễm.”

Hạ Tuyền lập tức tránh khỏi lồng ngực của Lệ Tịnh Lương, ngồi ở một bên lúng túng nói: “Đạo diễn Trần.”

Trần Quyền liếc mắt nhìn cô một cái lại nhìn về phía Lệ Tịnh Lương, chế nhạo nói: “Không thể ngờ được ông chủ Lệ không gần nữ sắc trong mắt người khác lại có khẩu vị như thế này.”

Lệ Tịnh Lương bình tĩnh bước ra ngoài, đứng thẳng ở đó nói: “Còn có người có khẩu vị giống tôi sao?”

Hạ Tuyền lặng lẽ quay đầu đi, cô không muốn tham gia vào cái đề tài này.

“Không phải sao? Người bạn thích bênh vực kẻ yếu của người kia cũng không quay phim thật tốt rồi.” Trần Quyền cười híp mắt nói.

Lệ Tịnh Lương nhìn Kiều Mục Thiên đang tập trung tinh thần nhìn về bên này, anh ta cũng không nghỉ ngơi, trừng mắt nhìn Lệ Tịnh Lương giống như giây tiếp theo sẽ lao tới xả giận cho huynh đệ.

“Tính tình kém như vậy, thật không biết anh ta làm thế nào để đi được đến ngày hôm nay.”

Thuận miệng nói một câu, Lệ Tịnh Lương nâng tay ý bảo Hạ Tuyền và Trần Quyền vào xe nói chuyện, bên ngoài thực sự quá nóng.

Cứ như vậy ba người lập tức biến mất khỏi tẩm mắt của Kiều Mục Thiên, anh ta cầm điện thoại gọi cho Vân Nhược Châu nhưng sau khi đối phương nghe được tin tức này thì chỉ nói: “Mình còn có việc, lần sau lại nói.” rồi cúp máy.

Kiều Mục Thiên đương nhiên là nghĩ vết thương thất tình của Vân Nhược Châu còn chưa lành, lại càng có thêm thành kiến với Hạ Tuyền.

Trong xe, Hạ Tuyền ngồi bên cạnh Lệ Tịnh Lương, Trần Quyền ngồi đối diện bọn họ, hòa nhã hỏi: “Sao Tịnh Lương lại đến đây? Đến thăm bạn gái sao?”

Hạ Tuyền ngoan ngoãn cúi đầu, trên mặt không hề có chút xấu hổ khi Trần Quyền biết quan hệ của cô và Lệ Tịnh Lương, dáng vẻ không quan tâm như vậy lại càng khiến cho Trần Quyền thưởng thức cô hơn.

Lệ Tịnh Lương lấy từ túi áo ra một cái phong bì đưa cho Hạ Tuyền, mặt vẫn hướng về phía Trần Quyền nói: “Ừ, gần đây không có nhiều việc lắm, vừa vặn cũng đến xem bộ phim mới của ông.” Anh bắt chéo chân lên, nhướng mày nói: “Lần trước xem kịch bản của Hạ Tuyền phát hiện bộ phim này có không ít cảnh thân mật.”

Hạ Tuyền vốn đang xem một xấp ảnh của bảo bảo trong phong bì, nghe thấy câu này thì không khỏi ngẩng đầu lên.

Trần Quyền cười ha ha: “Tên tiểu tử nhà ngươi ngay cả chuyện này cũng muốn quản sao? Đều là giả mà thôi.”

“Đóng thế sao?” Lệ Tịnh Lương hỏi cực kỳ nghiêm túc.

Trần Quyền che dấu ý cười nói: “Không phải là đóng thế nhưng cũng chỉ là đụng chạm một chút, cũng không làm gì, không có tình cảm, cậu phải hiểu được đây là điều mà một diễn viên phải chấp nhận hy sinh.”

Hạ Tuyền nghe đến đau răng, che miệng di chuyển đến bên cạnh. Lệ Tịnh Lương gật đầu giống như thực sự đồng ý với lời mà Trần Quyền nói nhưng một lát sau anh lại nói: “Tôi tài trợ chi phí tuyên truyền ở nước ngoài cho bộ phim, đổi thành đóng thế đi.”

Trần Quyền kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn Hạ Tuyền thấy vẻ mặt khó xử của cô thì Trần Quyền mới hiểu đây không phải là Hạ Tuyền không muốn diễn mà là ông chủ lệ không muốn để cô diễn...

“Chi phí kia cũng không nhỏ.” Trần Quyền nheo mắt lại nói.

Lệ Tịnh Lương trực tiếp đưa tay vào túi áo, lấy chi phiếu và bút máy ra, đưa mắt hỏi ông: “Bao nhiêu?”

Trần Quyền lấy tay ra hiệu một con số, Hạ Tuyền trực tiếp đè cánh tay đang muốn viết lên chi phiếu của Lệ Tịnh Lương, giật mình nói: “Anh điên rồi sao, thù lao đóng phim của em còn chưa nhiều như vậy.”

Lệ Tịnh Lương liếc mắt nhìn cô: “Em rất hy vọng được đóng cảnh tình cảm với Kiều Mục Thiên sao?”

“Đương nhiên không phải.” Cô lập tức phủ nhận.

“Vậy thì buông tay.”

Hạ Tuyền đành phải nhìn về phía đạo diễn Trần: “Đạo diễn, tuy là yêu cầu này không bình thường nhưng ông cũng không thể giở công phu sư tử ngoạm như vậy chứ.”

Trần Quyền cười ra tiếng: “Xem cô nói kìa, giống như tôi là người không có lý lẽ vậy.” Ông suy tư một lúc, tiếp tục nói: “Thôi, không trêu đùa hai người nữa. Lúc trước Mục Thiên đã tìm tôi nói chuyện này rồi, cảnh hôn thì có thể đóng thế, cảnh giường chiếu thì hai người tự khống chế một chút.”

Hạ Tuyền thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn đạo diễn.”

“Thời gian không còn sớm, hai người nói chuyện một lúc rồi tiếp tục quay phim.” Trần Quyền mở cửa xe ra ngoài, quay đầu lại nói: “Tịnh Lương, buổi tối nhớ đến nha, cùng nhau ăn cơm.”

Lệ Tịnh Lương gật đầu đồng ý, đi tới ra mở cửa xe cho Trần Quyền cũng không nhìn Hạ Tuyền.

Hạ Tuyền tìm một vòng trong xe cũng không thấy tung tích của con trai, không khỏi hỏi: “Tiểu bảo bối của em đâu? Tại sao chỉ có ảnh chụp?”

“Ở khách sạn.” Ông chủ Lệ vẫn không nhìn cô.

“Anh để con của em ở một mình trong khách sạn?” Hạ Tuyền lo lắng.

Rốt cuộc Lệ Tịnh Lương cũng nhìn qua, khẽ hừ một tiếng, nói: “Con trai của em có người ở cùng.”

“Anh đưa cả bảo mẫu tới sao?”

“Không phải.” Lệ Tịnh Lương rũ mi nói: “Là cha của anh.”

“....”

Lần này có thể hiểu được tâm tình của ông chủ Lệ rồi. Cha thích cháu trai, vợ cũng thích con trai, địa vị của ông chủ Lệ lập tức hạ xuống rồi.

“Anh đừng có ghen, nói thế nào thì Khanh Đa cũng là con của anh.” Hạ Tuyền lấy lòng nói: “Em và cha thích thằng bé cũng là vì anh nha.”

Đôi mắt lạnh nhạt của Lệ Tịnh Lương nhìn cô chằm chằm: “Đừng gọi cái tên đó nữa, anh đã đặt tên cho thằng bé rồi.”

“Lệ Hạ sao?”

“Sao em biết?”

“Em đoán, anh không phải là người dễ dàng thay đổi suy nghĩ, bất luận là về mặt nào. Cho nên em cảm thấy hẳn là anh sẽ không thay đổi.” Hạ Tuyền nói.

Lệ Tịnh Lương bật cười, mở cửa xe đi xuống, đứng ngược sáng nói: “Em tiếp tục quay phim đi, anh trở về khách sạn, buổi tối cùng anh đi ăn cơm với Trần Quyền.”

Hạ Tuyền cũng xuống xe, đang muốn nói gì đó với anh thì thấy có phóng viên đi về phía này thì vội vã nói: “Anh mau đi đi, em biết rồi.”

Lệ Tịnh Lương đeo kính, không nhanh không chậm đi về phía xe của anh, Thủy Tu Tề đứng ở bên cạnh xe chờ đợi, dù ánh mặt trời chói chang như vẫn bất động như cũ, từ đây có thể thấy được hàng ngày Lệ tiên sinh rèn luyện cấp dưới như thế nào.

Thấy ông chủ Lệ đã đi xa, Hạ Tuyền mới nhẹ nhàng thở ra nhưng hiển nhiên là cô thở ra hơi sớm vì phóng viên đã nhận ra Lệ Tịnh Lương.

“Xin hỏi Hạ tiểu thư, người vừa rồi nói chuyện với cô là Lệ Tịnh Lương sao?” Phóng viên hỏi thẳng vào vấn đề.

Hạ Tuyền cười nhạt nói: “Đúng vậy, Lệ tiên sinh là ông chủ mới của tôi, đạo diễn của Hắc Vũ cũng là bạn tốt của anh ấy, anh ấy tới đây xem một chút, thuận tiện thăm nghệ sĩ của công ty mình.”

“Xin hỏi chuyện xấu của tiểu thư và Lệ tiên sinh là thật sao? Tiểu thư có suy nghĩ đến chuyện phát triển với Lệ tiên sinh không?”

“...”

Vấn đề này cũng không dễ trả lời, cô không rõ Lệ Tịnh Lương sẽ nhận con trai danh chính ngôn thuận thế nào, nếu như hiện tại trả lời quá chắc chắn thì có lẽ sau này sẽ mâu thuẫn.

Suy nghĩ một chút, Hạ Tuyền nói: “Tôi phải đi quay phim, phiền mọi người tránh đường một chút.” Nhóm trợ lý của cô đã đuổi tới, giải cứu cô từ tay đám phóng viên, tiếp tục quay phim.

Sau khi Lệ Tịnh Lương rời đi thì lập tức đi ô tô đến trước cửa khách sạn. Đây là khách sạn tốt nhất Hồng Kông cũng là nơi mà Diệp Minh Châu đang ở. Diệp Hân và Lương Ngâm đến tìm cô ta nên một nhà ba người bọn họ đều ở tầng trệt vừa vặn, Lệ Tịnh Lương cũng như vậy.

Vì thế, khi Lệ Tịnh Lương lên lầu thì bắt gặp bọn họ, bọn họ đang cầm hành lý, dường như đang muốn rời đi.

Lệ Tịnh Lương không nhanh không chậm nhìn về hướng bọn họ, tay đặt trên cổ áo chậm rãi nới lỏng caravat, khi đi đến trước mặt bọn họ thì dừng bước, nghiêng đầu nhìn xuống ba người, ưu thế chiều cao và khí tức đều lộ ra không xót chút gì.

“Đây hẳn không phải là trùng hợp.” Anh hơi đăm chiêu đánh giá vết thương trên mặt Lương Ngân lại nhìn Diệp Minh Tâm: “Theo hiểu biết của tôi về Diệp tiểu thư thì cô xuất hiện ở đây khẳng định là có tính toán.” Anh cởi cúc áo khoác tây trang, nghiêng người nói: “Diệp tiểu thư, thứ lỗi nếu tôi mạo muội nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở cô, nếu cô lại gây ra chuyện gì quá đáng thì không ai có thể gánh chịu thay cô đâu.”

Diệp Minh Tâm chột dạ nhìn về phía cha mình, cắn môi nói: “Lệ tiên sinh có cần phải bỏ đá xuống giếng như vậy không? Tôi không làm gì hết.”

“Không thể nào.” Người phủ nhân lời của cô ta lại là Diệp Hân, ông ta nhíu mày nói: “Có phải là con lại tìm người tài xế kia không?”

Trong lòng Diệp Minh Tâm hoảng sợ lại để lộ sự bối rối rõ ràng trên mặt. Diệp Hân cười lạnh một tiếng, mắt nhìn Lệ Tịnh Lương phía đối diện: “Lần này không cần cậu phải bận tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”

“Vậy sao? Thực ra tôi lại rất hy vọng Diệp tiểu thư sẽ ra tay bởi vì tôi sẽ bảo vệ Hạ Tuyền thật tốt, không để cho cô ấy chịu chút thương tổn nào, hơn nữa còn có thể đưa Diệp tiểu thư vào tù. Lần này sẽ công bố với tất cả mọi người, đến lúc đó, chỉ sợ không gia đình có thể diện nào còn chịu chấp nhận con gái của ông đâu.”

Lệ Tịnh Lương nói rất nhanh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười động lòng người nhưng nụ cười kia trong mắt của những người nhà họ Diệp lại vô cùng u ám, ngay cả ánh đèn ấm áp cũng trở nên lạnh lẽo.

“Lệ Tịnh Lương, cậu đừng có khinh người quá đang.” Lương Ngâm phẫn nộ nói nhưng rốt cuộc bà ta vẫn tốt hơn Diệp Minh Tâm một chút, không làm ầm ĩ lên.

Lệ Tịnh Lương còn không mở miệng thì cửa phòng cách đó không xa liền mở ra, Lệ Chấp ôm đứa bé đi từ bên trong ra, cao giọng nói: “Tịnh Lương, thằng bé vẫn tìm ba ba, con nhanh tới dỗ nó một chút đi, sao đi thăm mẹ của đứa bé mà không đưa con bé về luôn?”

Lệ Tịnh Lương nhìn về phía cha mình cũng không sợ người bên cạnh biết bí mật, thản nhiên nói: “Cô ấy còn phải quay phim, tối nay con muốn đưa cô ấy đi ăn cơm với Trần Quyền.”

Diệp Hân không thể tin được, ngoái đầu nhìn Lệ Tịnh Lương đang đón đứa bé từ tay Lệ Chấp, không kìm lòng được, hỏi: “Đó là cháu ngoại của tôi sao?”

Diệp Minh Tâm kích động giữ chặt tay Lương Ngâm, lo lắng nhìn đứa bé kia, Lương Ngâm cũng hơi tuyệt vọng, đứa bé kia giống như một con dao trực tiếp đâm vào tim bà ta. Bà ta nhớ lại lúc quen biết Diệp Hân, Khang Vũ cũng có một đứa con đáng yêu, bà ta vốn tưởng rằng lần này tuy tình cảm với chồng đã tan vỡ nhưng dù thế nào cũng không chịu ly hôn nhưng nhìn đứa bé trong lòng Lệ Tịnh Lương, bà ta dao động rồi.

“Ở đây không có cháu ngoại của nhà họ Diệp.” Lệ Chấp lạnh lùng nói: “Ở đây chỉ có cháu đích tôn của nhà họ Lệ.”

Cháu đích tôn của nhà họ Lệ, tương lai sẽ thừa kế gia nghiệp của nhà họ Lệ, đó là một tài sản khổng lồ. Cho dù đứa bé này không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết sống phóng túng thì cũng đủ cho thằng bé tiêu sài mấy đời. Huống chi, với gia giáo của nhà họ Lệ, đứa bé này tất nhiên sẽ có tiền đồ rộng mở, trên đời này không có ai lại không muốn có quan hệ họ hàng với thằng bé.

Trong lòng Diệp Minh Tâm lúc này chỉ hận khi cô ta vẫn còn là vị hôn thê của Lệ Tịnh Lương tại sao lại không danh chính ngôn thuận mang thai một đứa bé. Cô ta cố chấp cho rằng cô ta bị Hạ Tuyền đánh bại là bởi vì Hạ Tuyền có con sớm hơn cô ta.

“Thì ra đứa bé thực sự là của anh.” Diệp Minh Tâm không nhịn được nói: “Anh đã phản bội quan hệ hôn phu - hôn thê của chúng ta!”

“Đó đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi.” Lệ Chấp không đồng ý nhìn con trai: “Ta vẫn luôn không thích con vì sự nghiệp mà không từ thủ đoạn. Lần này nhận được bài học rồi đúng không? Để cho một người đàn bà chanh chua dính líu tới nhà họ Lệ, đúng là mất mặt.”

Lệ Tịnh Lương không cãi lại, chỉ đưa đứa bé lại cho cha mình. Lệ Chấp vô cùng thông minh ôm cháu vào phòng, để đám người bên ngoài cho con trai giải quyết.

Lệ Tịnh Lương lạnh nhạt nhìn Diệp Hân vẫn nhìn về phía này, nụ cười trên khóe miệng cực kỳ tà ác.

“Diệp tổng, trước kia tôi đã gặp Nhiếp Chính, ông ấy đã nói với tôi một chút chuyện về Khang phu nhân, khẳng định là ông sẽ có hứng thú.” Hơi dừng một chút, anh rời tầm mắt đến chỗ Lương Ngân: “Nhưng khẳng định là Diệp phu nhân không có hứng thú.”

Lương Ngân đâu chỉ không hứng thú, bà ta thực sự sợ nghe thấy hai chữ Khang Vũ, dường như đã muốn đi trước nhưng sao Diệp Hân có thể cho phép chứ?

“Bà thành thật đứng lại đó cho tôi.” Diệp Hân nói xong muốn đi nói chuyện với Lệ Tịnh Lương nhưng anh lại cự tuyệt.

“Hôm nay tôi không có thời gian, cũng không có tâm trạng.” Anh tao nhã quý phái nghiêng người: “Diệp tổng muốn nói chuyện với tôi thì hãy tìm trợ lý của tôi xếp thời gian trước.” Anh bước một bước lên phía trước, nho nhã lễ độ nói: “Tạm biệt.”

Nói xong thì xoay tay nắm cửa bước vào phòng, bỏ ba người nhà họ Diệp ngoài cửa.

Trong lòng Diệp Minh Tâm cảm thấy đau khổ, lúc trước, ai cũng biết người kia là vị hôn phu của cô, anh ưu tú như vậy, nếu như anh vẫn là của cô thì khẳng định là cô sẽ không đi đến bước đường bị người ta coi thường như thế này. Nhưng mà anh rời đi, bị Hạ Tuyền cướp đi, toàn bộ đều là do Hạ Tuyền gây ra, cô ta dựa vào cái gì?

Diệp Minh Tâm cắn chặt môi dưới, nuốt lời chất vẫn trong cổ họng xuống, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Nhưng mà dường như cô ta đã quên hiện tại cô ta phải đối mặt không chỉ có một mình Hạ Tuyền mà là cả nhà họ Lệ. Cô ta không chịu thua như vậy chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.