Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 27




Nếu như tất cả mọi chuyện đều có thể như mình mong đợi thì quá tốt rồi, nhưng thực tế thì ông trời luôn thích đùa giỡn người cả ở lúc mấu chốt.

Hai mươi phút trước khi cuộc họp báo của Hạ Tuyền bắt đầu, tất cả truyền thông đều nhận được tin nhắn. Diệp Minh Tâm thông qua công ty giải trí Hoa Hạ đăng một bài viết, xem như là đáp lại nghi vẫn cô ta có phải là con ruột của cha mình hay không trên mạng internet.

Hạ Tuyền lập tức nhìn thấy bài viết này vì Ôn Minh Hạo trực tiếp gửi bài viết này đến điện thoại của cô.

Điện thoại của Lệ Tịnh Lương cũng đồng thời vang lên âm báo tin nhắn cùng với điện thoại của Hạ Tuyền. Bọn họ một ở trong phòng, một ở bên ngoài, cùng cầm điện thoại lên đọc. Bài viết đó quả thực khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Trong bài viết, Diệp Minh Tâm đau lòng khiển trách Hạ Tuyền tìm mọi cách để tiếp cận cô ta, nhúng tay vào tình cảm giữa cô ta và chồng chưa cưới, cướp đi chồng chưa cưới của cô ta, thậm chí còn lén lút mang thai. Hiện nay ở bên ngoài, những tin tức liên quan đến cha cô ta Diệp Hân chỉ là thủ đoạn che dấu của chủ tịch tập đoàn AR Lệ Tịnh Lượng. Hạ Tuyền căn bản không phải con gái của Diệp Hân, cô ta mới là con gái ruột duy nhất của Diệp Hân.

Bên trong bài viết này không hề nhắc đến chuyện gì liên quan đến Khang Vũ, hành văn mượt mà lưu loát miêu tả Diệp Minh Tâm trở thành người phụ nữ đáng thương bị vứt bỏ. Thủ đoạn khiến người ta đồng tình như vậy, nhìn mà chán ghét.

Sau khi Hứa Cách Phỉ xem xong bài viết này liền lập ức chạy vào phòng chờ tìm Hạ Tuyền, lúc đó Hạ Tuyền cũng vừa trang điểm xong, đốt mặt với sốt sắng của Hứa Cách Phỉ, cô chỉ nở nụ cười bình thản.

“Đừng lo lắng, bài viết này viết không tồi, vừa nhìn đã biết là sản phẩm của phòng quan hệ xã hội của công ty, nhà họ Diệp bắt đầu phản kích, đây là chuyện tốt, lo gì chứ?”

“Em không lo sao? Một lúc nữa em ra ngoài, đám phòng viên kia nhất định sẽ bám không tha vào cái bụng của em, lúc đó em phải làm sao?”

Hạ Tuyền suy nghĩ một chút, nhìn mình trong gương, qua một hồi lâu mới nói: “Thực ra những chuyện này không nên hỏi em.”

“Vậy thì phải hỏi ai?” Hứa Cách Phỉ nhíu mày lại.

Hạ Tuyền đứng dậy, sửa sang lại đồ trang sức của mình: “Chị nên hỏi Lệ Tịnh Lương, những chuyện này là do anh ấy sắp xếp, chắc chắn là anh ấy cũng đã nhìn thấy bài viết này rồi, anh ấy nên đưa ra quyết định.”

Hứa Cách Phỉ im lặng không nói, yên tĩnh nhìn cô đi ra ngoài hội trường tổ chức buổi họp báo, Mã Nghĩ đi phía sau cô, hơi lo lắng nhìn vẻ mặt của cô.

Lệ Tịnh Lương đứng ở một góc khuất mà truyền thông không thể nhìn thấy, mặt không thay đổi nhìn cô đang đến gần.

Sắp đi tới trước mặt truyền thông, Hạ Tuyền híp mắt nhìn về phía Lệ Tịnh Lương, đôi mắt hoa đào lộ ra tia tình cảm, dựa vào trí thông minh của Lệ Tịnh Lương, đương nhiên là hiểu được ý tứ của cô.

Lệ Tịnh Lương đương nhiên thấy được bài viết, truyền thông cũng đã đến, nếu như lúc này hủy bỏ buổi họp báo thì lại có vẻ là Hạ Tuyền chột dạ. Nếu như đã không thể hủy bỏ thì cũng chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào để chặn miệng truyền thông, nghĩ ra lý do hoàn hảo để giải quyết vấn đề đứa bé.

Hiện nay anh đã nghĩ được hai phương án giải quyết. Một, đẩy một người ra tự nhận mình là cha của đứa bé. Hai, để cho cô bỏ đứa bé, phủ nhận chuyện mang thai, như vậy thì sẽ không có vấn đều gì hết.

Hiển nhiên là phương án thứ hai không được vị Hạ Tuyền kiên quyết phản đối. Phương án thứ nhất thì không biết nên tìm ai tới, tìm ai anh cũng không yên lòng.

Thực ra cũng có lựa chọn thứ ba, đó chính là anh đi ra nhận đứa bé là của anh, anh có tự tin là có thể dùng tài ăn nói xuất sắc của mình để chặn miệng truyền thông. Nhưng mà.... có đi ra hay không, đây là quyết định khó nhất của anh.

Trong nháy mắt khi Hạ Tuyền lên khán đài, tất cả đèn flash của phóng viên đều sáng lên. Cô đã sớm quen với những thức này, cho dù anh sáng không ngừng nhấp nháy thì cô cũng không hề chớp mắt.

Cô vững vàng ngồi xuống vị trí trung tâm hội trường, mặt không biến sắc nhìn một đám phóng viên bên dưới, dường như chưa từng nhìn thấy bài viết kia.

Hứa Cách Phỉ cầm mic bước lên trước, sau khi nói phần giới thiệu mở màn thì tuyên bố Hạ Tuyền có thể bắt đầu nói chuyện.

Chỉnh lại mic một chút, Hạ Tuyền ôn hòa mở miệng nói: “Chào các bạn phóng viên, rất vui vì mọi người có thể gác lại trăm công nghìn việc, nể mặt tôi mà đến tham gia buổi họp báo này, cám ơn mọi người.” Cô đứng dây cúi người thật sâu. Bởi vì thợ trang điểm cố ý che dấu nên tạm thời vẫn không nhìn ra bụng cô có vẫn đề gì.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Tuyền im lặng một lát rồi mới mở miệng một lần nữa, bình tĩnh nói rằng: “Mấy ngày trước, trên mạng xuất hiện một số tin tức liên quan đến tôi cùng với Diệp tổng, Tổng giám đốc công ty giải trí Hoa Hạ, hôm nay tổ chức buổi họp báo này chính là muốn nói về chuyện này.”

Nghe thấy cô dứt khoát nói thẳng vào vấn đề như vậy, các phóng viên có vẻ rất kích động, bọn họ không ngừng ấn máy ảnh, không buông tha bất kì biến hóa nào trên mặt cô.

“Tin tưởng mọi người đều tò mò về bức ảnh được lưu truyền trên mạng, nghi ngờ bên trên là tôi và Diệp tổng. Thực sự thì đó chính là chúng tôi, mà tôi....” Hơi ngừng lại, cô lộ ra vẻ mặt tự giễu: “Tuy rằng điều này nghe có vẻ vô lý nhưng thực sự tôi là con gái ruột của ông ấy.” Hạ Tuyền đưa tay ra, Mã Nghĩ lập tức đưa một tập tài liệu đến, đó là thứ Lệ Tịnh Lương giao cho cô, cô hoàn toàn không nghi ngờ độ tin cậy của nó.

“Đây là kết quả giám định ở bệnh viện nhân dân Giang Thành, nếu như mọi người còn nghi ngờ chuyện tôi là con gái ruột của Diệp tổng có thể yêu cầu tôi đưa tài liệu này để chứng minh.” Hạ Tuyền nói xong, để kết quả giám định lên bàn.

Ba người nhà họ Diệp đang xem truyền hình trực tiếp thấy cô lấy kết quả giám định ra để chứng minh thì trong lòng đều kinh ngạc. Lương Ngâm nhìn về phía chồng, trong mắt mang theo oán giận.

Diệp Hân bưng cốc uống trà, suy tư nghĩ mình bị người khác chui chỗ trống lúc nào, khả năn duy nhất chính là bên cạnh ông ta có người của Lệ Tịnh Lương.

“Tôi bước vào giới giải trí cũng gần năm năm rồi, vẫn dùng thân phận cô nhi. Thực ra từ nhất nhiều năm trước, con gái chủ tịch tập đoàn Khang Thị, Khang Vũ chính là mẹ của tôi. Lúc mẹ sinh ra tôi, Diệp Hân và mẹ tôi vẫn ở cùng nhau. Nhưng, năm tôi tám tuổi, Diệp Hân bỏ rơi mẹ con tôi, kết hôn cùng thiên kim của tập đoàn Lương Thị, Lương Ngâm. Thân thể của mẹ tôi vốn không tốt, không bao lâu sau liền qua đời, công ty của ông ngoại cũng vì bị Diệp Hân cướp mất rất nhiều khách hàng mà nhanh chóng sụp đổ, mấy tháng sau ông ngoại của tôi cũng rời khỏi nhân thế.”

Lệ Tịnh Lương đứng dưới đài nghe Hạ Tuyền nói rõ ràn hết chuyện cũ ra, ít nhiều cũng hơi bất ngờ. Đúng là anh không ngờ cô lại có thể kể hết quá khứ và cả mục đích báo thì của mình ra, hiện tại ngoài anh và cô cùng nhau lập mưu ra thì tất cả giới truyền thông cũng đều biết rồi.

Đúng là một vở kịch lớn mở đầu năm mới.

“Có phải là có chút nực cười hay không?” Nói xong quá khứ bị mẹ kế vứt bỏ, Hạ Tuyền bắt đầu nói đến mình bây giờ: “Giống như rất nhiều người nghĩ đến, tôi thực sự không phải người tốt, tôi đã từng cố gắng quyến rũ chồng chưa cưới của Diệp tiểu thư, tôi trở về nước, tiến vào công ty giải trí Hoa Hạ, tất cả những điều này cũng là vì muốn đòi lại công đạo cho mẹ và ông ngoại đã chết của mình.” Cô đứng dậy, cúi người trước đám phóng viên một lần nữa, nghiêng mình nói: “Làm phiền mọi người đến đây nghe những chuyện vụn vặt này của tôi, làm mất thời gian của mọi người rồi. Xin mọi người không cần kiêng kỵ gì mà đưa những tin này đúng sự thật ra ngoài. Việc đến nước này, tôi cũng không vọng tưởng được mọi người thông cảm, tôi chỉ hy vọng những người có lỗi đều không được buông tha, không chỉ tôi mà còn cả Diệp tổng.”

Buổi họp báo này có truyền hình trực tiếp trên mạng internet, khi Hạ Tuyền nói chuyện thì trên mạng cũng đã sôi sùng sục, vở kịch tra nam vứt vỏ vợ con, con gái trở về báo thù này thực sự khiến cho cư dân mạng thỏa mãn.

Những người từng nghiêng về một phía mà mắng chửi Hạ Tuyền giờ đã trở lại vị trí cũ, đứng về phía cô, mắng chửi 'người thứ ba' Lương Ngâm và 'người đạp lên phụ nữ để tiến thân' Diệp tổng.

Tuy rằng Diệp Minh Tâm cũng đăng một tin thanh minh nhưng mà bài đăng kia phủ nhận huyết thống của Hạ Tuyền và Diệp Hân, lúc này Hạ Tuyền lại lấy kết quả giám định ra, điều này đủ để chứng minh bài đăng của Diệp Minh Tâm lúc trước là không đáng tin.

Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, không có ai là kẻ ngu cả.

Lệ Tịnh Lương tựa vào tường, hờ hững nhìn động thái của dư luận, mặc dù không tán thành cách làm ăn ngay nói thật, tìm đường sống trong chỗ chết của Hạ Tuyền nhưng cũng không thể phủ nhận hiệu quả của nó.

Nhưng mà, sao truyền thông có thể buông tha một chút lỗ hổng nào chứ? Cho dù chuyện của Hạ Tuyền và Diệp Hân đã nói rõ nhưng chuyện của đứa bé còn chưa nói.

Sau tuyên bố bắt đầu phần hỏi đáp với phóng viên của Hứa Cách Phỉ, người đầu tiên lên tiếng là phóng viên của một tờ báo giải trí có tiếng, phóng viên nhận mic, đứng lên nói: “Hạ tiểu thư, chuyện cũ vừa rồi thực sự rất cảm động nhưng tôi có một nghi vẫn, tôi muốn hỏi, rốt cuộc Hạ tiểu thư có mang thai hay không?” Mặc dù là hỏi nhưng thực ra phóng viên này không cần trả lời, trực tiếp hỏi: “Cha của đứa bé rốt cuộc là ai?”

Hạ Tuyền muốn phủ nhận chuyện mang thai nhưng nhìn vẻ mặt nhất định muốn có câu trả lời của phóng viên thì cô cũng rõ là đối phương nhất định đã nắm giữ bằng chứng xác thực chuyện cô mang thai, như vậy thì cô không thể phủ nhận, một khi phủ nhận thì sẽ rơi vào bẫy của đối phương.

Tuy rằng không thể phủ nhận nhưng cũng không thể thẳng thắn. Nếu như quả thực nói cho quần chúng biết đứa bé này là của Lệ Tịnh Lương thì bài đăng lúc trước của Diệp Minh Tâm sẽ có một phần sự thật. Khẳng định là mọi người sẽ bắt đầu hoài nghi thực hư những lời vừa rồi của cô, vậy thì hiệu quả của những tuyên bố kia sẽ giảm đi rất nhiều.

Không biết tiếp tục nên làm thế nào, Hạ Tuyền liền ngậm miệng không nói. Đèn flash không ngừng sáng lên, mọi người chụp được gương mặt không hề có cảm xúc của cô, bắt đầu vì sự im lặng của cô mà rối loạn, gần như đã sắp kết luận đứa bé là của Lệ Tịnh Lương rồi.

Hai tay của Lệ Tịnh Lương khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào tường, ngoảnh mặt làm ngơ với tia cầu cứu của Hứa Cách Phỉ. Anh yên lặng nhìn Hạ Tuyền, ánh mắt đánh giá cô mang theo một chút xem xét và suy tư, thật giống như đang đánh giá xem người phụ nữ này có đáng để anh đứng ra bảo vệ, thừa nhận đứa bé này là của anh hay không.

Lát sau, Lệ Tịnh Lương nở nụ cười, giống như có chút bất đắc dĩ, đứng thẳng người sửa sang tây trang, nhấc chân bước ra ngoài.

Nhưng ai ngờ.... người đàn ông vốn không nên xuất hiện lại xông vào từ phía sau truyền thông, dưới sự tránh đường của đám phòng viên, chậm rãi đi tới trung tâm hội trường, vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyền.

Là Vân Nhược Châu.

Sao anh ta lại có thể xuất hiện ở đây?

Đèn flash của đám phóng viên càng chớp lên điên cuồng, trong lúc nhất thời, ngoại trừ tiếng nói chuyện ầm ĩ thì chính là tiếng đèn flash chói tai.

Trên mặt Vân thiên vương đột nhiên xuất hiện lại không hề có một chút căng thẳng nào, anh khẽ mỉm cười, bình tĩnh ôn hòa nói: “Để các vị đợi lâu, tôi tới là muốn nói cho các vị, xin mọi người đừng bức Hạ Tuyền nữa, đứa bé của cô ấy... là của tôi.”

Hạ Tuyền trợn mắt, mở miệng muốn phủ nhận nhưng Vân Nhược Châu trực tiếp lấy mic của cô, thuận tay cầm lấy cổ tay cô, nhìn như dịu dàng những lại vô cùng cố chấp giữ chặt cô.

Hạ Tuyền hoảng thực sự rồi, quay đầu nhìn về phía Lệ Tịnh Lương, ánh mắt mang theo sự chờ đợi và sợ hãi không nói thành lời, giống như là vừa chờ mong anh có thể bước ra lại vừa lo lắng nếu như anh thực sự bước ra thì sẽ dẫn đến cục diện không thể thu dọn được.

So với cô đang vô cùng căng thẳng thì Vân Nhược Châu bình tĩnh hơn rất nhiều, anh cười yếu ớt đối mặt với truyền thông, trên mặt là sự tự tin không chê vào đâu được.

“Rất xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy, tôi và Hạ Tuyền quen biết từ khi hợp tác bộ phim đầu tiên, sau đó tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy, thật vất vả cô ấy mới chấp nhận sự theo đuổi của tôi, xin các vị giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi một chút không gian cá nhân.”

Độ thiện cảm và địa vị của Vân Nhược Châu trong lòng khán giả không phải nói chơi, anh vừa xuất hiện, trên đám người xem trực tiếp trên mạng đều bùng nổ, tất cả đều nói tin Hạ Tuyền, coi bài viết của Diệp Minh Tâm trở thành trò cười.

Hạ Tuyền thu tầm mắt lại, không nhìn vị trí phía sau kia nữa, sắc mặt trở lại bình thường mặc cho phóng viên quay chụp, mãi đến khi Vân thiên vương mở miệng tuyên bố kết thúc thì tất cả mới lắng lại.

Không biết giờ khắc này, trong lòng Lệ Tịnh Lương ở hậu trường có cảm tưởng gì, cô chỉ biết trong lòng mình đang như có mưa to gió lớn, đáy lòng là một vùng mông lung, giống nhưng tất cả những ngày tháng ngọt ngào đã biến mất, cảm tình cũng bị che mất, tất cả đều không thấy. Giống như một thành phố trống trải, không có ai ra vào, chỉ có một bức tường, một bức tường rất cao, ép tới mức cô không thở nổi.

Vân Nhược Châu nắm tay Hạ Tuyền bước xuống bậc thang, đi từng bước về phía phòng chờ sau sân khấu, anh nhìn thấy Lệ Tịnh Lương đứng ở phía sau sân khấu nhưng lại vờ như không thấy gì hết, mỉm cười ôm vai Hạ Tuyền, vô cùng săn sóc nói lời những lời động viên kiểu như 'anh sẽ chăm sóc, yêu thương đứa bé như con ruột của mình'.

Hạ Tuyền cảm thấy thật buồn cười, lại cảm thấy mọi chuyện cũng chỉ là như vậy, tất cả như bụi trần lắng đọng, không còn cơ hội thay đổi.

“Cảm ơn anh.” Im lặng hồi lâu, rốt cuộc Hạ Tuyền cũng mở miệng nói ra câu nói đầu tiên với Vân Nhược Chu sau rất nhiêu ngày tháng. Câu nói này phát ra, nụ cười trên gương mặt Vân Nhược Châu mới có vài phần chân thành.

“Em không cần cảm ơn anh, anh cũng vì mình mà thôi.” Vân Nhược Châu nhẹ giọng nói: “Anh thực sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn có thể làm em cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.”

“Anh chờ em một chút.” Hạ Tuyền chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Em muốn rời đi một lúc.”

Đương nhiên là Vân Nhược Châu hiểu cô muốn đi tìm ai, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, thẳng thắn buông tay, mỉm cười nói: “Đi đi, anh ở phòng chờ đợi em.”

Hạ Tuyền xoay người rời đi, đến một căn phòng gần hội trường gặp Lệ Tịnh Lương.

Người đan ông dáng người thon dài điển trai đang ngồi trên sofa hút thuốc, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú nhìn chằm chằm chén nước trên khay. Cuộc họp báo kết thúc tốt đẹp nhưng dường như anh cũng không thấy vui vẻ.

Nghe thấy cửa phòng mở, Lệ Tịnh Lương dập thuốc lá, giọng nói trầm thấp dễ nghe, nghe không ra một chút kẽ hở nào.

“Anh ta là cứu binh mà em mời tới sao?” Anh hỏi.

Hiển nhiên là anh cũng không ngờ Vân Nhược Châu sẽ xuất hiện. Hạ Tuyền đi vào, đóng kín cửa, dựa vào cửa nhìn anh một hồi, lắc đầu.

“Ah, nói như vậy là Vân tiên sinh tự động tới.” Trên gương mặt tuấn tú của Lệ Tịnh Lương mang theo nụ cười trào phúng: “Để cuộc họp báo này không có sơ hở, tôi đã đặc biệt tăng cường bảo an, xem ra Vân tiên sinh thực sự rất thích em, vì vậy mới không để ý nhiều người ngăn cản để xông vào.”

Vệ sĩ của Vân thiên vương mạnh hơn đội bảo an của khách sạn sao? Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc lo nghĩ chuyện này.

Đối mặt với sự chê cười của anh, biểu hiện của Hạ Tuyền rất bình thản, cô không có tâm tình gì, nói: “Em còn tưởng là anh mời anh ấy đến đây, ai ngờ khách sạn tăng cường bảo an còn không bằng vệ sĩ của ngươi ta.” Dừng một chút, cô đổi ngữ điệu: “Hơn nữa, nếu như anh ấy không xuất hiện, chẳng lẽ anh sẽ bước ra tự nhận đứa bé này là của anh sao?”

Dừng lại ở ánh mắt nóng bỏng của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương hững hờ quay đầu ra chỗ khác, không nói gì. Anh cũng không nói cho cô biết rằng anh đã chuẩn bị bước ra, nếu như không phải Vân Nhược Châu bỗng nhiên xuất hiện thì chỉ sợ là cả thiên hạ đều đã biết quan hệ giữa anh và cô rồi.

Đương nhiên Hạ Tuyền không biết hành động đó của anh, thấy anh im lặng thì cho rằng anh chấp nhận, nở nụ cười mềm mỏng nói: “Thực ra anh làm như vậy là đúng, nhưng mà em vẫn hơi khó chịu. Thời điểm Vân Nhược Châu nói đứa bé là của anh ấy, em thực sự rất hy vọng anh có thể bước ra, nhưng em biết rõ không thể nào. Từ trước đến giờ, người có thể khiến em thương tâm chỉ có một mình anh. Thực ra em không để ý người khác nhìn em thế nào, không để ý bọn họ nói gì, làm gì, em chỉ quan tâm anh.” Cô đi về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, sau đó nhanh chóng thu tay, xoay người rời đi, trước khi đu còn bỏ lại một câu: “Có thể thái độ này có vẻ cố tình gây sự và không để ý đến đại cục nhưng em vẫn muốn nói, em đã thực hiện lời hứa, không để cho anh thất vọng, nhưng mà anh khiến em thực thất vọng.” Cửa phòng đóng lại sau khi cô dứt lời phát ra tiếng chói tai, tất cả lại trở lại yên tĩnh.

Thủy Tu Tề nghe tiếng thì chạy đến, thấy vẻ mặt ông chủ nhà mình có hơi u ám, không khỏi lo lắng hỏi: “Lệ tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Không sao chứ? Có thể không có chuyện gì sao? Ngày hôm nay thật đặc sắc, sướng vui đau buồn đều được thể nghiệm, nếu muốn nói còn thiếu cái gì thì đó chính là....

“Đi thôi.” Lệ Tịnh Lương bước chân về phía cửa, lúc đi ngang qua Thủy Tu Tề thì nói: “Đi uống rượu.”

Thủy Tu Tề hoàn toàn bối rối nhưng mà không hề do dự đuổi theo bước chân ông chủ đi uống rượu.

Ở tập đoàn AR, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, một người đàn ông mái tóc hoa râm chậm rãi tắt máy tính, ngon tay gõ gõ trên mặt bàn, gương mặt lộ vẻ suy tư.

Đây không phải ai khác mà chính là Lệ lão tiên sinh mang theo tấm ảnh của phu nhân đi du lịch khắp thế giới trong miệng của Lệ Tịnh Lương. Hôm nay ông vừa về nước, đúng lúc thấy được buổi họp báo đặc sắc này, may mà vẫn kịp gọi điện ngăn cản con trai làm ra chuyện hồ đồ gì.

Ông rất vui mừng vì con trai mình không ngốc đến mức xông lên tranh đoạt phụ nữ cùng một người đàn ông khác, không thể làm mất mặt nhà họ Lệ trước mặt truyền thông. Nhưng mà, để cho con cháu của nhà họ Lệ lưu lạc ở bên ngoài cũng không phải là phong cách của ông. Nếu như con trai thích, muốn cướp cả mẹ lẫn con trở về cũng không phải chuyện khó.

Ông suy nghĩ một hồi rồi đứng lên rời khỏi nơi này.

Bên này, người thắng trận vì rất nhiều nguyên nhân mà không vui vẻ nổi thì bên kia, người bị đánh bại càng khỏi phải nói.

Điệp thoại bị gọi tới liên tục, Diệp Hân sứt đầu mẻ trán vì Hội đồng quản trị của công ty tổ chức họp, vị trí của ông ta đang tràn ngập nguy cơ.

--- ------

Tác giả có lời muốn nói: Vũng nước bị quấy đục rồi, có nam phụ đến nam chính sắp bị ngược rồi! Lão Lương tử có thừa biện pháp để Tiểu Lương tử danh chính ngôn thuận cưới người về nhà, chỉ là không hy vọng Tiểu Lương tử mất mặt trước truyền thông mà thôi. Nhưng là Tiểu Lương tử và Lão Lương tử đều như vậy, đều là người thích nói tâm ý của mình ra miệng. Đàn ông như vậy, chính là muốn bị ngược nha~~~