Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Chương 5




10 giờ 5 phút sáng.

Tiêu Vũ Nhu nhìn đồng hồ lần thứ ba, cô không thích người đến trễ, cho dù đối phương là tổng giám đốc công ty to gì gì đó cũng vậy.

Mà Triển Hồng Viễn bên cạnh lại rất hài lòng ngồi đấy.

Rốt cuộc, đúng 10 giờ 10 phút thư ký mở cửa phòng tiếp khách, Tiêu Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn đứng lên, bày tỏ lễ phép. Vậy mà, Vũ Nhu nhìn thấy khuôn mặt người thì cô ngây ngẩn cả người. . . . . .

Thư ký mở cửa, Úy Dương trước thấy một người trẻ tuổi, dễ nhìn, chắc cậu ta là tổng giám đốc của "mee"! Nhìn cậu ta không thích hợp lắm với công việc làm ăn!

Sau đó anh nhìn thấy một cô gái, người mặc đồ công sở màu trắng, đi đôi cao gót cùng màu.

Cô có bắp chân trơn bóng, vóc người cân xứng, phong cách lịch sự, mái tóc đen nhánh dài đến eo, và. . . . . . Một hơi thở quen thuộc!

Anh nhìn khuôn mặt cô, đó là khuôn mặt làm anh nhung nhớ.

Vũ Nhu! Cô trở lại! Úy Dương kích động nhìn cô, không dám nói lời nào, sợ mình đang nằm mơ, chỉ cần phát ra tiếng động thì cô cũng sẽ tan biến. . . . . .

Cho đến khi Hải Lan sợ hãi lên tiếng: "Vũ Nhu!"

Lúc này anh mới dám xác định cô đã trở lại. Anh mong nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô cũng về!

Vậy mà cô chỉ kinh ngạc chút ít, lại tỉnh táo như cũ, thái độ xa lánh làm anh đè xuống cảm xúc muốn ôm cô vào lòng!

Cô vẫn còn giận anh? Cô không hy vọng gặp lại anh? Loại ý nghĩ này khiến Úy Dương rất đau lòng.

Bên kia, Tiêu Vũ Nhu thầm nghĩ, "Vui mừng" này thật sự là rất tệ.

Cũng không phải gặp Úy Dương đi cùng với Hải Lan, bởi vì nếu cô quyết định rời đi thì sẽ mong đợi ngày gặp lại bọn họ, đặc biệt là cha mình và Hải Lan ở chung một chỗ.

Điều làm cô nhức đầu đó là anh làm tổng giám đốc "RNR"! Lần này, việc công và việc tư không thể phân minh rồi.

Nghe được tiếng kêu của Hải Lan, Tiêu Vũ Nhu nghĩ mình cũng nên chào hỏi, cho nên cười nói: "Hải Lan, Úy Dương! Đã lâu không gặp!"

Triển Hồng Viễn bây giờ mới biết bọn họ quent nhau, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Vũ Nhu biết mình nên giới thiệu, cho nên cô lấy thái độ lễ phép mà thân thiện với Úy Dương cùng Hải Lan: "Vị này là ông chủ của tôi, Triển Hồng Viễn, còn gọi là john. Tôi là tổng thiết kế của "MEE", có thể gọi tôi là Flo¬ra."

Sau đó cô chuyển sang Triển Hồng Viễn: "Hai vị này là bạn học thời đại học với tôi. Ha ha, thật khéo, họ là tổng giám đốc và tổng thiết kế của "RNR"?" Cô lấy giọng điệu hơi nghi ngờ nhìn về phía Úy Dương cùng Hải Lan, dĩ nhiên là cần xác định.

Bí thư bên cạnh nhìn thấy hai bên quen biết nhau, tự động lui xuống, để lại bốn người trong căn phòng họp rộng rãi.

Hải Lan nghe được lời Vũ Nhu nói, không khỏi đau lòng.

Lời của cô mặc dù thân cận, nhưng trước kia họ chưa bao giờ khách khí như vậy.

Nhưng cô vốn cho rằng Vũ Nhu sẽ không thèm gặp cô. Cậu ấy tha thứ cho cô rồi sao?

Mà so với Hải Lan, người tan nát cõi lòng hơn chính là Úy Dương! Anh có thể nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói của cô, cô lại trở về con người lúc anh mới quen!

Khi đó lòng của cô còn có thể tiếp nhận anh, mà quan hệ bây giờ của bọn họ, chỉ giới hạn trong việc kinh doanh.

Nhưng cô đã trở lại, còn nhiều thời gian để anh giải thích hiểu lầm bảy năm trước với cô.

Lúc Hải Lan cố nén nước mắt, muốn tiến lên nói cái gì thì bị anh ngăn cản, lấy thái độ của một tổng giám đốc, chững chạc bắt tay với Triển Hồng Viễn và Vũ Nhu.

Làm Vũ Nhu phải nhìn Úy Dương với cái nhìn khác.

Cô cảm thấy tâm tình anh vừa rồi kích động, nhưng trong khoảng thời gian rất ngắn đã trở lại bình tĩnh như thườn, chủ "RNR" quả nhiên không phải ai cũng làm được.

Mà cô cũng cảm thấy may mắn, anh đã nhanh chóng xác định quan hệ bây giờ giữa bọn họ, đối với hai bên hợp tác đều có lợi.

Vì vậy cô lập tức đem chủ đề từ "Gặp lại" chuyển tới vấn đề nén "case".

"Davy. . . . . ."

"Úy Dương!" Úy Dương cắt đứt lời Tiêu Vũ nhu nói.

Tại sao cô có thể xa lạ như vậy?

Vũ Nhu liếm liếm đôi môi khô ráo "Được rồi, Úy Dương. Tôi và john lần này tới đây vì vấn đề nén dung lượng của" case"."

"Thật xin lỗi vì đã quấy rầy quý công ty, chúng tôi rất áy náy." Úy Dương trầm ổn nói. "Nghe nói anh Triển đây tài giỏi về thiết kế. Như vậy, liền làm anh và cô Tiêu, cả nhà thiết kế Hải Lan cùng giải quyết vấn đề."

Úy Dương không cách nào đem tầm mắt rời khỏi người Vũ Nhu, cho nên mặc dù đang nói chuyện cùng Triển Hồng Viễn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Vũ Nhu.

Bảy năm trước, mặc dù nội tâm cô chính chắn, nhưng bề ngoài vẫn trẻ trung; mà bây giờ, cô đã thành một cô gái trưởng thành, quyến rũ kinh người.

"Dĩ nhiên!" Triển Hồng Viễn nói.

Mặc dù tính anh bình thường ít nói, nhưng anh có thể xác định mình có thể tin tổng giám đốc "RNR" trước mắt này.

Tuy rằng người nọ thâm trầm, nhưng có lẽ đây chỉ là bề ngoài khi giao tiếp. Nhìn ánh mắt của gã nhìn Vũ Nhu, anh khẳng định, gã tuyệt sẽ không chiếm lợi nhuận của "mee".

Mặc dù nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Vũ Nhu chịu đủ mọi đau khổ!

Ánh mắt nóng rực của Úy Dương như muốn hòa tan cô. Trời ạ, đây là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt cố chấp như vậy!

Tối nay lại phải giải thích một phen với Triển Hồng Viễn rồi.

Hơn 10' sau, hội đàm kết thúc.

Vũ Nhu là người phụ trách phương diện thiết kế, cho nên cô sẽ tạm thời ở lại "RNR" làm việc, cũng có nghĩa là Triển Hồng Viễn không làm việc gì! Điều này làm cho Vũ Nhu có chút không hiểu.

Phải biết rằng, Triển Hồng Viễn cũng là thiên tài về thiết kế phần mềm!

Cô và Triển Hồng Viễn ăn ý trao đổi ánh mắt, nhìn anh cũng ngi ngờ như vậy, cô cảm thấy hơi đắn đó, quyết định không đem vấn đề này nói ra.

Ở trên địa bàn người ta, cô phản kháng làm gì? Dù sao chỉ ở đây mấy ngày là bọn họ có thể về nước Mỹ rồi.

Úy Dương nhìn bóng hình xinh đẹp kia, đến khi cô rời phòng họp thì tầm mắt còn đuổi theo.

"Cạch!" Thư ký nghi hoặc, cả phòng họp chỉ còn lại anh và Hải Lan, nhưng không có ai nói chuyện.

Úy Dương cúi đầu, suy nghĩ lung tung.

Cô trưởng thành rất nhiều! Không giống trước kia, khi đó cô kiêu ngạo —— bây giờ cô trở nên khôn khéo, vừa thực tế vừa kín kẽ.

Nhìn lời nói cử chỉ bình tĩnh của cô khi thảo luận đến "case", khó trách người ngoài lại đồn đãi như vậy.

Thì ra cô khọc tin học, hèn gì mình tìm không được!

Nhưng tại sao? Trước kia anh từng thấy phiếu điểm của cô, môn khoa học tự nhiên yếu nhất.

Chẳng lẽ cô muốn mình tìm không thấy? Úy Dương khẽ cau mày, vì ý nghĩ này mà cảm thấy không vui,

Còn nữa, cô và Triển Hồng Viễn có quan hệ thế nào? Vừa rồi anh thấy bọn họ liếc mắt lẫn nhau. . . . . .

Lúc này, lời Hải Lan nói cắt đứt suy nghĩ của anh.

"Cậu ấy thật sự đã trở lại. . . . . ." Hốc mắt Hải Lan có chút ướt át, "Vừa rồi tôi còn tưởng là mình đang mơ. . . . . ."

Úy Dương cười khổ, anh cũng cho là vậy. Anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu.

"Úy Dương, rồi tại sao cản tôi? Chẳng lẽ anh không muốn giải thích rõ ư?"

"Tôi rất hiểu Vũ Nhu, cô ấy luôn luôn công tư rõ ràng, tôi quyết định tìm cô ấy nói sau."

"Rốt cuộc thì anh cũng chờ được cô ấy rồi, tôi cũng không cần đau lòng như vậy nữa. . . . . . A! Tôi muốn trở về nói cho Kiến Hoa biết!" Hải Lan vui mừng cười nói.

Úy Dương vẫn đứng yên, nói với cô: "Cô đi đi, nói với thư ký hủy bỏ tất cả cuộc họp, tôi cần chút thời gian để làm một số chuyện."

"Ừ ." Hải Lan vui vẻ ra khỏi phòng họp.

Nhưng trong lòng Úy Dương lại là một mảnh đen tối.

Đã từng, chỉ có mình mới có thể đến gần bên cạnh cô; đã từng, cô chỉ mở cửa trái tim với riêng mình.

Vậy mà — tất cả đã thay đổi.

Úy Dương lại thở sâu một lần nữa : trong lòng vừa lo lắng, lại vừa hưng phấn.

Cô còn có thể là của riêng mình anh không?

Trong xe tràn ngập một sự im lặng kì lạ.

Dọc theo đường đi, Vũ Nhu vẫn nhìn ngoài cửa sổ, Triển Hồng Viễn không thể không thấy sự khác lại —— cô gái với danh hiệu"Tỉnh táo" bắt đầu lo lắng, có chuyện gì mà ảnh hưởng nhiều đến cô như vậy?

"Em không phản đối sao?" Triển Hồng Viễn nói với Tiêu Vũ Nhu...

Bởi vì lúc ban đầu, cô có thể dễ dàng đến gần anh, cho dù nhìn thấy anh xấu hổ thì cũng không để trong lòng, mà bây giờ, hiển nhiên là Vũ Nhu vô cùng hối hận lúc đó mình lại tùy hứng đến vậy.

"Nếu anh muốn hỏi thì tôi chỉ có thể nói cho anh biết, trước kia chúng tôi là bạn học."

Triển Hồng Viễn cười cười, "Anh không có ý này."

Tiêu Vũ Nhu lúc này mới phát hiện mình phản ứng hơi quá, cô quay đầu nhìn anh, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi.

Tiêu Vũ Nhu nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Bảy năm, Đài Loan thay đổi rất nhiều. Trong lòng cô tán thưởng, khẽ mỉm cười.

Triển Hồng Viễn rốt cuộc phá vỡ yên tĩnh, nói: "Em tới Đài Loan rồi à?"

Vũ Nhu thu ánh mắt lại, quyết định nói thật với anh—— không còn gì để giấu, không phải sao?

"Ừ, tôi ở lớn lên Đài Loan."

"Em lớn lên nơi đây? Sao lúc mua vé máy bay, em không nói cho anh biết? Làm anh đi mua sách để tìm hiểu Đài Loan !"

Triển Hồng Viễn kinh ngạc, anh vốn cho rằng cô chỉ tới đây thăm quan, làm việc cùng cô nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe cô nói đến nơi sinh.

"Anh đâu có hỏi!" Vũ Nhu không quá quan tâm, nhưng trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

Tại sao mình không nói cho Triển Hồng Viễn về chuyện ở Đài Looan? Thật sự là bởi vì không cần thiết sao? Hay cô vẫn muốn trốn tránh. . . . . .

Cảm thấy cô vô ý bàn đến đề tài này, Triển Hồng Viễn thờ ơ mỉm cười với cô, cầm tạp chí kinh tế trong xe lên đọc.

Vũ Nhu nhìn nụ cười của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy khác lạ.

Nụ cười thật quen thuốc! Hình như đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nụ cười của anh vô cùng. . . . . . ấm áp, như đã gặp ở nơi nào. . . . . .

Cô không muốn nghĩ tiếp nữa.

Vũ Nhu cười nhạo mình, mỗi ngày cô đều gặp mặt anh, làm sao lại không quen nụ cười của anh chứ?

Trong xe lại im lặng. . . . . .

Con xe tốt chạy băng băng trên đường cao tốc, bên trong xe im lặng khiến người ta lo lắng.

Đáng chết! Trong lòng Vũ Nhu khẽ nguyền rủa, hôm nay mình bị sao vậy? Không biết luyện tâp bao nhiêu lần ở nhà, vậy mà không khí hôm nay vẫn ngoài dự liệu của cô! Tại sao cô lại đem quan hệ giữa mình và Triển Hồng Viễn bế tắc như vậy?

Nhưng, cô không khống chế được mình. . . . . .

Tiêu Vũ nhu cầm điện thoại, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi cùng chán ghét.

Trời ạ! Cô chỉ trở lại đây có một chuyến, làm gì mà tất cả mọi người đều gọi điện tới thăm hỏi? Buổi sáng vừa về đến khách sạn, đầu tiên là người ba Tiêu Kiến Hoa, sau đó là một đống bạn học, ngay cả thầy giáo cũ cũng gọi tới. Xem ra chuyện năm đó cô ra nước ngoài là chuyện lớn.

Nghe được tiếng gõ cửa, cô không suy nghĩ gì nhiều mà nói: "Mời vào."

Bởi vì cô biết người đến là Triển Hồng Viễn.

Cô vẫn nằm trên ghế sa lon, không thèm để ý để anh thấy gương mặt sa sút của mình.

"Sao vậy?"

Triển Hồng Viễn vốn nói cho cô biết là anh muốn ra ngoài đi dạo, chỉ khi thấy cô như vậy, liền ngồi lên giường, hỏi cô.

"Không có gì. . . . . ." Có nên đem chuyện vừa rồi nói rõ ràng không, nhưng nên nói như thế nào?

Vũ Nhu cau mày, cánh rủ xuống ghế sa lon, nhẹ nhàng gõ mặt sàn, nghĩ thầm, nên làm gì để mọi người không suy nghĩ đến chuyện bảy năm trước.

Tại sao nhỉ, rõ ràng chỉ là đi công tác, lại chọc nhiều phiền toái như vậy, cô ngẩng đầu, thấy Triển Hồng Viễn, đột nhiên nảy ra ý hay.

"john, giúp tôi!"

Triển Hồng Viễn chờ thật lâu, cũng đang chờ những lời này của cô.

Cho tới nay, đều là cô giúp mình, rốt cuộc anh cũng có cơ hội để báo đáp cô! Vì vậy anh rất vui vẻ nói: "Chuyện gì?"

Vũ Nhu nghiêm túc nhìn anh "Đính hôn với tôi!"

Lấy chồng hẳn là biện pháp tối ưu nhất. Như vậy mọi người sẽ không áy náy chuyện năm đó, bởi vì cô đã tìm được hạnh phúc.

Huống chi cô và Triển Hồng Viễn làm việc chung nhiều năm, đính hôn là chuyện không bất ngờ mấy.

"Giả?"

Triển Hồng Viễn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về quan hệ giữa Vũ Nhu và nhừng người Đài Loan này, nếu không thì cái gì làm thay đổi tác phong luôn luôn khôn khéo cẩn thận của cô đây?

"Không! Là đính hôn thật!"

Tiêu Vũ Nhu biết Triển Hồng Viễn muốn kết hôn với mình, thời gian quen nhau lâu như vậy làm sao cô không biết chứ. Nhưng muốn đạt được mục đích một cách chắc chắn, cô vẫn hỏi: "Anh đồng ý không?"

"Dĩ nhiên." Triển Hồng Viễn cho cô một ánh mắt khẳng định.

Hai người biết rõ quan điểm của nhau, thật ra thì giữa bọn họ không có tình yêu, nhưng nói tới kết hôn thì lại là đối tượng tốt nhất. Dựa vào sự hiểu biết lẫn nhau, hôn nhân nhất định sẽ rất hòa thuận.

"Em vì người kia nên mới quyết định đính hôn nhanh như vậy ư?" Anh hỏi.

Vũ Nhu ngồi dậy, suy nghĩ một lát, nói với anh: "Bảy năm trước, quan hệ giữa tôi, Úy Dương và Hải Lan rất phức tạp."

"Sau đó tôi đến Mĩ, nhưng không liên lạc với bọn họ. Chắc bây giờ bọn họ có chút. . . . . . Có chút đau lòng! Tôi không muốn nhắc lại chuyện này, cho nên tôi muốn để bọn họ an tâm. Mà chuyện chúng ta kết hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."

Nghe được lời nói hơi đau lòng của cô, Triển Hồng Viễn cũng đoán ra quan hệ giữa bọn họ thế nào, vì vậy đồng ý.

"Vậy thì anh đi mua nhẫn đây."

Anh đứng lên, đi về phía cửa, quay đầu lại, nói: "Còn có chuyện gì muốn giúp đỡ thì cứ mở miệng." Triển Hồng Viễn nhìn cô một lát, mới đi ra ngoài.

Lưu lại một mình Vũ Nhu, cô úp sấp người trên ghế sa lon mềm mại, hai tay nhẹ nhàng cấu xé lớp vải phía trên.

Cô khẽ cắn môi. Nghĩ thầm ‘phải giải quyết như vậy’ sao? Không biết sao mà trong lòng lại có chút mất mác. . . . . .