Âm Mưu Của Nữ Phụ, Mẹ Kế Đến Đây

Quyển 1 - Chương 39: 50%




Tam Tiền Tam nhìn những màu sắc hoa lệ của dị năng, nàng đang tự hỏi bản thân mình đang bị cái quái gì vậy? Vốn là muốn nhân lúc tên kia bận rộn rời đi, thế nhưng ánh mắt kia của hắn, cô đơn biết nhường nào?

Móng tay của nàng bấu chặt vào lòng bàn tay một cách vô thức, máu đỏ tươi chảy ra.

"A..?" Tam Tiền Tam hoảng hốt định thần lại, lòng bàn tay, vậy mà lại có cảm giác hơi hơi tê.

"A..."

"Tê..."

- Căn bệnh này của nàng, ta khiến nó biến mất. Một Thánh Y như ta, không lí nào lại để cho người phụ nữ của mình phải chịu đựng những điều này.

Việc nàng cần làm, chỉ là tin tưởng ta mà thôi!-

Hắn, làm được rồi sao?

Rốt cuộc, bản thân đã tin tưởng đúng rồi sao? Có nên, tin tưởng hắn một lần nữa không?

"Xoẹt!!!!"

Đột ngột, một cơn sóng điện từ đánh thẳng vào dòng NLTT của nàng.

"A!" Tam Tiền Tam giật mình. Trước khi rời đi, nàng đã đem một tia NLTT vào trong não bộ Lạc Tâm để ngăn chặn dòng NLTT của nó tăng thêm, để nó quen thuộc dần với việc điều khiển dòng NLTT của mình. Thế nhưng, dòng NLTT đó, bị phá vỡ rồi!

(NLTT: năng lượng tinh thần)

Lạc Tâm đang tiến giai mạnh mẽ lên 10%! Thiên phú quá mạnh mẽ rồi! Nếu không nhanh chóng trở về...

Nàng gấp rút chạy đến tủ quần áo, chết tiệt, toàn là màu đỏ! Khoác tạm một chiếc kimono màu đỏ họa tiết hoa vàng tinh tế, nàng gấp rút chạy đến chỗ căn phòng đỏ. 24% vẫn chưa đủ để sử dụng kỹ năng điều khiển thời không, ít nhất nàng phải đột phá lên 40%!

Căn phòng đỏ chưa bao giờ khóa cửa để tiện cho việc của hắn và nàng, Tam Tiền Tam mở cửa ra, đi đến chỗ thí nghiệm. Nàng vơ vét hết toàn bộ chỗ thuốc của Đường Yêu chế ra, dốc hết tất cả vào miệng.

"Ầm!" Trong đầu nàng giống như xảy ra hàng ngàn vụ nổ, tóc đen của nàng cùng tròng mắt chuyển thành màu xanh lam như nước biển - màu của NLTT, từ hốc mắt chảy ra hai hàng lệ máu.

"A... hức..." Nàng liều mạng áp chế NLTT không cho chúng thoát ra ngoài, nếu không cái đám đang đánh nhau hăng say ngoài kia có thể sẽ phát hiện ra mất!

"Ầm!"

Trong não của Tam Tiền Tam, hàng tỉ tỉ nơ tron đang sinh ra và chết đi với tốc độ không thể nào tưởng tượng được, đồng thời nó cũng để lại khối lượng tri thức và thông tin khổng lồ.

29%

"Rắc!" Có thứ gì đó bị phá vỡ.

30%

"Hộc..." Tam Tiền Tam liên tục thở dốc, 30% cũng là một mốc rất quan trọng, có thể đem nó so sánh được với dị năng giả B cấp, thế nhưng, chưa đủ!

Đột ngột, cơ thể của nàng dần dần tan biến như những hạt cát trên sa mạc, tay chân dần dần biến mất.

32%

"Hộc... chết tiệt... phản ứng đào thải!" Thuốc bị đào thải nhiều đến vậy sẽ thiếu năng lượng mất!

"Ầm!"

35%

Cơ thể của nàng bây giờ đã chỉ còn phần đầu và nửa người trên là nguyên vẹn, tứ chi đã sớm trở thành những hạt cát bay lơ lủng xung quanh cơ thể.

38%

Hết năng lượng!

Những hạt cát dần dần tập trung lại cơ thể nàng, phản ứng đào thải đã kết thúc. Cố gắng huy động những ngón tay mờ nhạt, Tam Tiền Tam bò đến một cánh cửa khác.

- Đây là kho thuốc độc của ta, có những thứ thuốc thậm chí có thể độc chết cả dị năng giả A cấp, nàng đừng có rảnh rỗi chạy vào nơi này chơi nhé!"-

"Cạch!"

Cánh cửa mở ra, từng bình thuốc với đủ màu sắc kì lạ được xếp đặt trên giá ngay ngắn. Có thứ tỏa ra hương thơm làm say lòng người, có thứ lại như ma dược của những mụ phù thủy, đen thui, thối hoắc.

Chân của nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên nàng vẫn chưa thể đứng lên được, Tam Tiền Tam chỉ có thể vơ đại một bình thuốc nào đó, mở nắp và dốc vào miệng. Độc năng cũng có thể chuyển hóa thành năng lượng.

Độc dược tựa như nước hoa quả, tỏa ra hương thơm quyến rũ chết người. Thế nhưng, từ giọt đầu tiên chạm vào cổ họng, Tam Tiền Tam biết mình chọn sai dược rồi! Độc năng lớn đến nhường này, độc chết A cấp dị năng giả là quá dễ dàng!

"Ầm!"

40%

"Hộc..." Ánh mắt của nàng dần tan rã. Độc năng quá lớn, cơ thể của nàng khó mà qua nổi.

41% 42% 43% 44% 45% 46%...

Hai tay và chân của Tam Tiền Tam bắt đầu tan rã, cơ thể nàng lại bắt đầu đào thải thuốc.

"Phù... hà... hà... sống rồi... hắc..."

"Ầm!!!"

50%

Gói quà 2 đến hơi muộn nhưng các nàng nhận tạm zậy, hôm qua ta bị cả nhà lôi ik chơi nên hok kịp viết í nà