Âm Mưu Của Con Gái Nuôi

Chương 8




Sau khi tiễn ba mẹ, tôi đến bệnh viện.

Vừa đến cổng bệnh viện, bất ngờ một chiếc xe bán tải lao thẳng về phía tôi. 

Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vừa định hét lên thì hai gã đàn ông lực lưỡng từ trên xe nhảy xuống. 

Một tên bịt miệng tôi, tên còn lại kéo tôi đi. Chúng nhanh chóng lôi tôi lên xe.

Hai tên này rõ ràng là đã được huấn luyện bài bản, không phải hạng côn đồ đầu đường xó chợ.

Lên xe chưa được bao lâu thì tôi đã ngất đi.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang bị nhốt cùng Lâm San San trong một căn nhà gỗ nhỏ.

Lâm San San giả vờ sợ hãi, vừa khóc vừa hỏi tôi: "Sao cô cũng bị bắt cóc vậy?"

Tay chân tôi bị trói chặt. 

Tôi thử vùng vẫy thì Lâm San San bỗng nhiên hét toáng lên: "Cô định bỏ trốn à? Đừng có bỏ tôi lại đấy nhé!"

Vừa dứt lời, hai tên bắt cóc đã đẩy cửa xông vào. Chúng đe dọa: "Dám chạy trốn, tao đánh gãy chân mày!"

Tôi cúi đầu xuống, không dám động đậy nữa.

Bọn chúng chụp ảnh tôi và Lâm San San rồi gửi cho Lâm Thần và Lâm Phi Nhiên.

Ngay sau đó, điện thoại reo lên.

Tên bắt cóc nói với người ở đầu dây bên kia: "Chiều mai 2 giờ, mang hai trăm triệu đến bến tàu phía Tây thành phố. Không được báo cảnh sát, nếu không tao sẽ xé xác con tin."

Lâm Phi Nhiên là người nghe máy. Anh ta đồng ý ngay lập tức.

Sau khi bọn bắt cóc rời đi.

Lâm San San giả vờ ngây thơ nói với tôi: "Hay là chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi."

Tôi nhướng mày: "Trốn bằng cách nào? Ở đây toàn là người của họ."

“Ở đây chỉ có ba tên thôi. Chỉ cần tôi dụ chúng đi chỗ khác, cô sẽ có cơ hội trốn thoát. Sau khi trốn thoát, đừng quên tìm người đến cứu tôi là được."

Tôi không tin Lâm San San lại tốt bụng đến thế.

"Lâm Phi Nhiên có tiền, chắc chắn anh ta sẽ đưa tiền chuộc đến. Tôi không trốn."

Lâm San San nghiến răng, cố nở một nụ cười: "Cô không sợ bọn chúng nhận được tiền rồi g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta diệt khẩu à?"

"Không sợ. Sống c.h.ế.t có số. Nếu ông trời đã định tôi không qua được kiếp nạn này thì có trốn kiểu gì cũng vô ích."

Thấy tôi không hề d.a.o động, Lâm San San có chút bực tức: "Đúng là đồ ngốc! Chẳng trách ba và anh Tiểu Thần chỉ thích mỗi mình tôi."

Tôi không nhịn được bật cười.

Nói cô ta ngốc, kiếp trước cô ta đã đùa bỡn hai ba con nhà họ Lâm trong lòng bàn tay, khiến họ c.h.ế.t không toàn thây.

Nói cô ta thông minh, kiếp này lại bị hai ba con nhà họ Lâm đùa bỡn ngược lại. 

Vậy mà cô ta vẫn ngây thơ tin rằng họ coi cô ta là bảo bối.

Giờ đây, ảnh nóng của cô ta bị phát tán khắp nơi, lại còn vướng vào đủ loại tin đồn thối nát. 

Chẳng có người đàn ông bình thường nào muốn lấy một người phụ nữ mang tiếng xấu như vậy cả.

Hai ba con nhà họ Lâm đang từng bước đẩy cô ta vào chỗ chết.

Đợi đến khi Lâm Phi Nhiên điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau giật dây, xúi giục cô ta hãm hại họ, cô ta sẽ chẳng còn giá trị lợi dụng nữa. 

Thứ chờ đợi cô ta sẽ là những đòn tra tấn dã man không hồi kết.

"Đúng vậy, họ chỉ yêu mình cô thôi."

Câu này vừa đúng lại vừa sai.

Sau đó, Lâm San San nói rất nhiều, cố gắng xúi giục tôi bỏ trốn.

Thấy cô ta sốt sắng như vậy, tôi không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc cô đang có âm mưu gì?"

Sắc mặt Lâm San San cứng đờ: "Tôi... cô không muốn trốn sao? Lỡ như họ lấy tiền rồi lại g.i.ế.c chúng ta diệt khẩu thì sao? Vậy chẳng phải chúng ta c.h.ế.t chắc rồi sao?"

Chắc chắn cô ta đang có mưu đồ gì đó.

Tôi lắc đầu: "Tôi không muốn mạo hiểm."

Lâm San San ra vẻ bí ẩn, nói: "Tôi có cách."

Cách mà cô ta nói đến chính là dùng mỹ nhân kế. 

Điều tôi không ngờ tới là, cô ta thật sự đã dỗ dành được tên bắt cóc cởi trói cho mình, sau đó còn dùng gậy gỗ đánh ngất hắn.

Sau đó, cô ta không những không bỏ trốn một mình mà còn kéo tôi đi cùng. 

Chỉ là sau khi ra khỏi căn nhà gỗ, thái độ của cô ta rõ ràng thay đổi rất nhiều.

Đợi đến khi hai chúng tôi đến một cái đầm nước, cô ta đột nhiên cười lạnh: "Nơi này rất thích hợp để làm mồ chôn cô đấy."

Bỗng nhiên, tôi hiểu ra những hành động của cô ta lúc ở trong nhà gỗ.

Nếu tôi đoán không nhầm, ở đó chắc chắn có lắp camera, vừa vặn quay lại được cảnh cô ta cứu tôi. 

Sau đó tôi c.h.ế.t đi, cô ta có thể dùng đoạn video đó làm bằng chứng, chứng minh cô ta đã liều mạng cứu tôi.

Xem ra, cô ta cũng không phải kẻ ngốc nghếch.