Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài

Chương 8: 8: Tôi Sớm Nên Nhìn Ra Cô Đối Với Đàn Ông Rất Có Thủ Đoạn





Cố Thanh Hằng nhìn Niệm Thanh một cái, sau đó xoay người rời khỏi, cùng những người khác xã giao, giống như không có chuyện gì.

Trái lại, Niệm Thanh lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Niệm Tử cười như không cười nhìn cô, không nói gì, theo sát bên cạnh Cố Thanh Hằng.

Quan Thiếu Nghiên đem cô tới một bên, bàn tay to nổi đầy gân xanh nắm lấy eo của cô, trên mặt đầy vẻ tức giận.
“Lễ phục là anh ta tặng cô?” Quan Thiếu Nghiên cúi đầu hỏi, ở trong mắt người khác anh ta giống như chỉ đang thì thầm bên tai Niệm Thanh.

Niệm Thanh lắc đầu, cô cũng rất mờ mịt.
“Tôi sớm nên nhìn ra, cô đối với đàn ông rất có thủ đoạn.

Quan Thiếu Nghiên cười giận dữ.

Niệm Thanh đêm nay thanh thuần thoát tục không thể nghi ngờ đã trở thành điều sỉ nhục đối với anh ta.

Người phụ nữ của Quan Thiếu Nghiên, thế nhưng lại mặc đồ của Cố Thanh Hằng!
Để lại Niệm Thanh ở đó, Quan Thiếu Nghiên không nhìn cô nữa, tự mình rời đi.

rất nhanh, anh ta đã lên lầu cùng một thiên kim nhà giàu có quan hệ với anh ta.
Một mình Niệm Thanh không ai quan tâm.


Có điều, đây rất hợp ý cô, cô cũng không muốn xã giao bên cạnh Quan Thiếu Nghiên, anh ta thích ôm ai thì ôm, không ôm cô là được.
Niệm Thanh có chút đói, xoay người tự động đi tới khu tiệc buffet lấy đồ ăn.

Thế nhưng đã thấy Quan Nhất Y đi về phía cô, cô không khỏi nhíu mi, biết rằng lại có phiền phức tìm tới.

Quan Nhất Y đứng trước mặt Niệm Thanh, rõ ràng là Quan Thiếu Nghiên không có ở đây nên tới gây sự: “Cô chết tâm đi, cô không trói buộc được anh trai của tôi, anh ấy không thể lấy cô vào cửa.”
Niệm thanh rất muốn trả lời cô ta một câu: Tôi đánh giá cao lời nói của cô.

Thế nhưng, cô lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, nếu không truyền tới tai Niệm Hải và Tưởng Dung cô ấy sẽ rất phiền phức.
“Ồ” thái độ của Niệm Thanh không lạnh không nhạt, làm Quan Nhất Y càng bất mãn.
“Cô không đắc ý được bao lâu đâu, sớm muộn gì anh trai của tôi cũng sẽ quăng cô đi, không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao”.

Quan Nhất Y nhướng mày, giày cao gót giẫm lên vạt váy của Niệm Thanh mà cười lướt qua.

Trong mắt người bên cạnh, Quan Nhất Y và Niệm Thanh chỉ đang nói chuyện phiếm với nhau.
Lại không biết sau khi Quan Nhất Y rời đi, trên váy của Niệm Thanh có thêm vài vết bẩn.

Cũng may vị trí vết bẩn không quá rõ ràng, nhưng bị người khác nhìn thấy cũng sẽ tổn hại tới thể diện, Niệm gia lại là một gia tộc thích thể diện.

Niệm Thanh thở dài, trong lòng giơ một ngón giữa lên với Quan Nhất Y.

Cô cúi người xuống xem có thể vũi nhẹ được vết giày đi không.


Đột nhiên, những ngọn đèn đẹp đẽ trong bữa tiệc trở nên tối đen.

Trên đài, người chủ trì đang dẫn một hoạt động giải trí nào đó…
Niệm Thanh không chú ý nghe, cô đang nhìn dấu chân trên làn váy, vỗ không đi.

Vì vậy, cô đi tới nhà vệ sinh, dự định nhúng vào chút nước để rửa đi.

Không dễ gì mới làm xong, Niệm Thanh từ nhà vệ sinh bước ra, quay trở lại bữa tiệc, thế nhưng lại có một ánh đèn đơn độc chiếu lên thân thể cô.

Trong nháy mắt, cô bị toàn bộ người trong hội trường nhìn vào.
Niệm thanh tưởng rằng mình đã đi nhầm vào vị trí của nhân vật quan trọng nào đó, vì vậy cô lui về phía sau vài bước, lần tránh.

Ngọn đèn theo sát cô như bóng với hình không buông.

Niệm Thanh một thoáng sửng sốt, cũng không biết phải làm sao nên đứng yên tại chỗ.

Phía trước có một người đàn ông cao lớn tuấn dật, thẳng tắp đi về phía cô.
“Đem tay cho tôi.”
Giọng nói của anh trầm ấm, chậm dãi, quẩn quanh.