Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài

Chương 6: 6: Tay Của Anh Đã Rửa Chưa





“Vào không biết đường gõ cửa sao?” Quan Thiếu Nghiên đã sớm phát hiện ra Niệm Thanh.

Anh ta thò tay ra ngăn chặn nụ hôn nhiệt tình của cô gái ngoại quốc, nghiêng đầu nhìn cô.
Niệm Thanh nghe vậy gõ hai tiếng tượng trưng có lệ.
“Cô ta là ai?” cô gái ngoại quốc nói tiếng Trung, không chút ngoài ý muốn nào.
“Tiểu hôn thê của anh.” Quan Thiếu Nghiên cười trêu tức, đẩy cô gái ngoại quốc ôm ấp yêu thương ra, đứng dậy đi về phía Niệm Thanh.

Lúc anh ta dang tay, muốn nắm lấy cằm của Niệm Thanh, cô hơi nghiêng về một bên, xảo diệu tránh đi.
“Tay của anh, đã rửa chưa?” Cô hỏi, tay anh ta vừa mới sờ chỗ đó của cô gái ngoại quốc.

Quan Thiếu Nghiên không cho là đúng, cố chấp nắm lấy khuôn mặt của Niệm Thanh.

Từ trước tới nay anh ta luôn cho mình là trung tâm, là một hoa hoa công tử.
“Em ghen à?” Anh ta tới gần cô hỏi, môi cơ hồ dán trên mũi của cô.
“Sao Tôi dám chứ.” Niệm Thanh ngoan ngoãn vứt gai đi, cô biết tính khí của vị công tử này, cô càng nổi loạn anh ta càng thích trêu chọc cô.
Quan Thiếu Nghiên cười như không cười, hôn lên má của Niệm Thanh, hứng thú: “Tôi chính là thích em ở điểm này”.

Khoảng cách gần như vậy, Niệm Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng trên cổ của anh ta có dấu hôn, nhưng vẫn bất động.

“Em đi đuổi cô gái ngoại quốc kia đi.” Quan Thiếu Nghiên sửa sang lại quần áo hỗn độn, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.

Niệm Thanh mím môi, nhận lệnh làm người xấu, đi tới trước mặt cô gái ngoại quốc đã cởi bỏ hết chỉ còn lại đồ lót, quang minh chính đại thưởng thức thân thể nóng bỏng của đối phương.

Thì ra, khẩu vị của Quan Thiếu Nghiên lại nặng như vậy, lại thích ngực bự như vậy.
Cô gái ngoại quốc rất phóng khoáng, để tùy ý Niệm Thanh thưởng thức.

Cô ta đem từng y phục đã cởi ra mặc lại, sau đó chìa tay ra đòi tiền phí.

Niệm Thanh hiểu ý, nhặt lấy vì da của Quan Thiếu Nghiên mở ra, nhìn thì thấy bên trong có một tập tiền đô và một tập tiền nhân dân tệ.

Kết quả là Niệm Thanh lấy ra một tập tiền đô, dưới ánh mắt chờ đợi của cô gái ngoại quốc khoe khang một chút.

Sau cùng, cô lại chỉ đưa cho cô gái ngoại quốc năm trăm nhân dân tệ.

Đối phương sửng sốt, không ngờ Niệm Thanh lại keo kiệt như vậy, chỉ thấy cô cười một tiếng rồi nói: “Đi đi”.

Cô gái ngoại quốc mắng một tràng bằng tiếng nước ngoài, tức giận rời đi.


Niệm Thanh từ trong ví của Quan Thiếu Nghiên lấy đi ba tờ đô la mỹ, coi như đó là phí lao động của cô.
“Đi rồi?” Quan Thiếu Nghiên từ phòng tắm bước ra, khôi phục lại quần áo lụa là, bộ dáng của một thiếu gia phong lưu.
“Phải.” Niệm Thanh đem ví trả lại anh ta.
“Em cho cô ta bao nhiêu tiền?” Quan Thiếu Nghiên đơn thuần tò mò hỏi, tiền anh anh ta không tiếc.
Niệm Thanh cười rạng rỡ: “Mặt mũi của Quan Thiếu Nghiên anh đáng giá bao nhiêu tiền, tôi liền đưa cho cô ta bấy nhiêu tiền”.

Năm trăm tệ là đưa nhiều rồi.

Quan Thiếu Nghiên trong suy nghĩ của cô nhiều lắm chỉ đáng giá một trăm.
Quan Thiếu Nghiên nhìn Niệm Thanh trên dưới đánh giá, đêm nay cô cực kỳ không giống người thường, rất thanh thuần, xuất trần thoát tục.

Bất luận là đàn ông đều không thể kháng cự.
“Bộ lễ phục này của em?” Quan Thiếu Nghiên chợt bừng tỉnh.

Bộ lễ phục này em gái của anh ta đặt trước nửa năm cũng không mua được, Niệm gia từ khi nào lại ra tay hào phóng với người con gái nuôi này như vậy?
“Là anh tặng, cảm ơn”.

Niệm Thanh thật lòng nói cảm ơn, tuy rằng vẫn là nói cho có lệ.
“Tôi tặng em bộ lễ phục này khi nào?” Quan Thiếu Nghiên trong mắt hiện lên sự khó hiểu.
“Không phải anh tặng sao?” Niệm Thanh không khỏi kinh ngạc.

Không phải Quan Thiếu Nghiên, vậy là ai?