Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài

Chương 5: 5: Trong Tên Của Họ Đều Có Chữ Thanh





Sau khi Niệm Thanh lên lầu, Cố Thanh Hằng hạ ánh mắt, nâng cao chén rượu hỏi Niệm Tử: “Ngày chúng ta đính hôn sao em ấy không tới?”
“Em ấy bận việc ở trường đại học, em không để em ấy đến, để em ấy không phải chạy qua chạy lại”.
Niệm Tử ăn một miếng, cười cười nhìn Cố Thanh Hằng: “Em gái của em rất đáng yêu phải không? khi nãy anh luôn luôn nhìn em ấy.”
“Người trong tên có chữ Thanh anh đều thích.” Cố Thanh Hằng buông li rượu xuống nói: “Tiệc tối tuần sau cũng đưa em ấy tới để em ấy chơi”.
“Được thôi”.

Niệm Tử hào phòng cười đáp lại, đặt dao nĩa xuống, món salat trong đ ĩa cũng không còn thấy ngon miệng.
Chủ nhật tuần sau tòa nhà do Cố Thị đầu tư bắt đầu khai trương, là tiệc chúc mừng nên sẽ quy tập không ít các thương nhân lớn.

Sau khi Niệm Thanh biết mình sẽ phải tham dự liền thấy rất đau đầu, cô lấy cớ từ chối nhưng không có tác dụng.
Từ sau buổi Cố Thanh Hằng tới lần trước, Niệm Tử đối với cô rất có ý kiến.

Không có cách nào từ chối, Niệm Thanh đành phải nhận lệnh tham dự, lễ phục tham dự là điều làm cô thấy đau đầu nhất.


Lễ phục Niệm gia chuẩn bị cho cô rất hở hang, cô không muốn mặc.

Nhưng, nếu như không mặc thì cô sẽ phải bỏ tiền ra mua lễ phục mà cô thích, như vậy cô lại không muốn.
Rối rắm mấy ngày, cho tới muổi tối đêm yến tiệc, Niệm Thanh do dự , mặc thì mặc, lộ một chút thì lộ một chút, bên ngoài cô sẽ khoác khăn choàng!
“Tiểu thư, có người tìm cô.” Lúc Niệm Thanh đang tìm áo choàng phù hợp, người hầu dưới lầu gọi cô.
“Ồ” Niệm Thanh đáp tiếng, cô xuống lầu, trong lòng nghĩ là ai tìm cô?
Người bên ngoài, mặc tây trang màu đen, đeo bao tay trắng, dáng vẻ thông minh nhanh nhẹn, trên tay ôm một gói đồ, dùng kính ngữ nói với Niệm Thanh: “Đây là món quà mà tiên sinh của chúng tôi tặng cô.”
“Tiên sinh của các anh?” Niệm Thanh nhận lấy gói hàng nghi hoặc.

Lúc muốn hỏi rõ ràng thì người giao lễ vật một lời không nói liền rời đi.
Quan Thiếu Nghiên? Người duy nhất mà Niệm Thanh nghĩ tới, chỉ có anh ta.

Bởi vì, cô biết, bữa tiệc tối nay Quan Thiếu Nghiên cũng sẽ tham dự, lấy thân phận là hợp tác thương nghiệp.
Không hề nghi ngờ sự hiện diện của anh ta, Niệm Thanh lên lầu, quay lại phòng, đem gói đồ mở ra.


Lễ phục bên trong tinh xảo, giản lược, quan trọng là không hở hang.

Niệm Thanh rất kinh hỉ, quyết định nhận phần lễ vật này của Quan Thiếu Nghiên, cùng lắm thì sau này cô sẽ giặt sạch sẽ rồi đem trả anh ta!
Chiếc váy dường như được may đo cho cô, khi mặc lên vô cùng vừa vặn, trong mắt Niệm Thanh hiện lên tia kia ngạc, không kịp nghĩ nhiều Tưởng Dung đã thúc giục cô rồi.
Ngồi lên chiếc xe Bentley của Niệm gia tới dự bữa tiệc tối của Cố Thị.
“Bộ lễ phục này của em?” Niệm Tử chú ý tới lễ phục của Niệm Thanh đêm nay mặc càng thanh thuần thoát tục.
“Quan Thiếu Nghiên tặng” Niệm Thanh trả lời.
“Anh ta đối với em thực rộng rãi”.

Nâng vạt váy lên Niệm Tử cười lạnh.

Trong lòng Niệm Thanh chợt động, cái gì chiếc váy này rất đắt sao?
Tới hội trường, nhiệm vụ đầu tiên của Niệm Thanh là tìm vị hôn phu của cô: Quan Thiếu Nghiên, vị hoa hoa công tử này hiện giờ không biết đang cùng mỹ nữ quấn ở chỗ nào.

Tiệc chúc mừng của Cố Thị đêm nay, Cố Thanh Hằng đã bao cả một khách sạn, làm Niệm Thanh tìm rất lâu mới thấy được vị hôn phu của cô đang ở trong một gian phòng tổng thống của khách sạn.

Anh ta đang cùng một cô gái ngoại quốc chiến đấu kịch liệt trên ghế sô pha.
Niệm Thanh dựa cửa, thờ ơ lạnh nhạt.