Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài

Chương 42: 42: Cố Thanh Hằng Ở Trường Học Giữ Mình Rất Trong Sạch Kỳ Thực Không Phải Vậy





Cách thời gian thi bù chỉ còn một ngày, Niệm Thanh gọi điện thoại cho Quan Thiếu Nghiên, hi vọng có thể cùng anh ta bàn chuyện, không tới mức bất đắc dĩ cô sẽ không chọn Cố Thanh Hằng.
Nhưng, điện thoại của Quan Thiếu Nghiên gọi mãi không được.

Mỗi lần anh ta đều như vậy, mỗi khi cố muốn tìm anh ta, vĩnh viễn đều không thể tìm được, ngoại trừ đại thiếu gia như anh ta nhớ tới cô thì tự mình sẽ xuất hiện.

Niệm Thanh từ bỏ, đối với Quan Thiếu Nghiên đã triệt để chết tâm.
Ngày hôm sau, Đại học Thanh Thành tổ chức thi bù.
Một số giáo viên có mặt để giám sát kỳ thi, hầu hết những thí sinh trang điểm đều dựa sát vào Cố Thanh Hằng, đem khảo chứng đưa cho anh.
Cố Thanh Hằng nét mặt nhàn nhạt tiếp lấy khảo chứng của thí sinh thi bù.

Có một số sinh viên nữ lén lút hướng tới lòng bàn tay của anh, nhét tờ giấy nhỏ ra ám thị.
Cố Thanh Hằng không có phản ứng, xoay người đem những tờ giấy nhỏ trong tay tất cả vứt hết vào thùng rác, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Mười phút sau, những sinh viên phải thi bù cơ bản đã tới đông đủ, duy nhất chỉ thiếu một người.


Cố Thanh Hằng mắt không chớp nhìn thẳng lối vào hội trường, mắt tối sầm.
Cuối cùng có một người đi ngược sáng tiến vào.

Là một cô gái trẻ tuổi, mặc áo phông trắng, quần jean, tóc buộc đuôi ngựa, lưng đeo ba lô, rất thanh thuần sạch sẽ.
Ánh mắt của Cố Thanh Hằng trong nháy mắt bị thu hút, dán chặt trên người cô gái.

Khi Niệm Thanh nhìn thấy Cố Thanh Hằng, hơi mím môi, cô đi về phía anh đem khảo chứng của mình cho anh, nhưng Cố Thanh Hằng chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô, tay không đón nhận.
“Cố giáo sư” Niệm Thanh nhẹ nhàng gọi một tiếng, cho rằng Cố Thanh Hằng đang làm khó cô.

Vài giây sau, Cố Thanh Hằng chậm chạp tiếp nhận khảo chứng của cô, cánh môi câu lên cười phong thần tuấn dật: “vào đi”
Niệm Thanh theo lời đi vào.
Lúc này, người giám thị khác và Cố Thanh Hằng cùng nhau tiến vào.

Một lần nữa xét duyệt khảo chứng của thí sinh, thẳng cho tới khi nhìn thấy khảo chứng của Niệm Thanh, có thầy giáo nhíu mày.
“Thầy cô, sinh viên này…” người đưa ra ý kiến là Chủ nhiệm Trần.

“Có vấn đề?” Cố Thanh Hằng lãnh đạm hỏi.
Trần chủ nhiệm ấp úng, đơn giản là Niệm Thanh đã trốn rất nhiều tiết học quan trọng và các bài kiểm tra, đắc tội với mấy giáo viên, học kỳ này cô đã bị đình chỉ rồi, có thi bù cũng không tác dụng gì.
Cố Thanh Hằng nghe xong không cho là đúng, anh cười: “cấp bằng tốt nghiệp là trường học hay là mấy thầy giáo các người?”
Trong thoáng chốc Trần chủ nhiệm và mấy giáo viên khác không nói nên lời.

Bằng tốt nghiệp và văn bằng đại học nói là quý trọng cũng là rẻ mạt.

Hiện giờ ý của Cố Thanh Hằng chính là che chở cho Niệm Thanh.

Bọn họ có thể xóa bỏ thanh tích của Niệm Thanh nhưng trường học vẫn sẽ cấp bằng cho cô
“Phát đề thi.” Cố Thanh Hằng không tiếp tục nói nhiều, dẫn đầu tiến hành cuộc thi.

Chủ nhiệm Trần vừa lau mồ hôi vừa ôm đề đi vào.

Đều nói, Cố Thanh Hằng trong trường học giữ mình rất trong sạch, nhưng thực ra không phải vậy, thậm chí anh đối với Niệm Thanh là phá lệ chiếu cố.