Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài

Chương 29: 29: Em Sẽ Quên Đi Cũng Xin Anh Cũng Đừng Giữ Trong Lòng Anh Vẫn Sẽ Là Anh Rể Của Em





Điện thoại vẫn cứ vang, người gọi tới không từ bỏ.

Niệm Thanh không cách nào giả vờ không nghe thấy, chỉ có thể tiếp điện thoại, máy móc nói: “Xin chào, Cố tổng, xin hỏi có chuyện gì?”
Người đàn ông đầu dây bên kia yên lặng khoảng hai giây mới chậm rãi lên tiếng: “em vội đi làm như vậy, thân thể đã hồi phục chưa?”
Giọng nói của anh trầm thấp, ái muội.

Cô vừa quay lại làm việc Cố Thanh Hằng liền nắm được tin tức, rõ ràng lãnh đạo đã lén lút báo cáo chuyện về cô cho anh.
Giọng nói của Niệm Thanh nhất thời càng trở nên lạnh lùng hơn: “Cố tổng, người phụ trách ký hợp đồng với anh là lãnh đạo của tôi, có vấn đề gì mời anh đi hỏi lãnh đạo của tôi, tôi không phụ trách chuyện của anh”.
“Tâm tình của em không tốt?” Cố Thanh Hằng trực tiếp hỏi, thấy rõ sự sắc bén.
Niệm Thanh nắm chặt tay, không thích loại cảm bị người khác dễ dàng nhìn thấu.
Đích thực là tâm tình của cô không tốt, tự dưng bị người ta thiết kế thất thân cho Cố Thanh Hằng, không thể lấy lại được công đạo còn phải vờ như không có chuyện gì.

Hiện giờ, còn phải nghe lời ra tiếng vào của đồng nghiệp, đổi lại là ai đều cảm thấy tâm tình tồi tệ.
Niệm Thanh áp xuống sự không cam lòng, làm rõ nói: “Cố Thanh Hằng, sau này chúng ta có thể đừng liên hệ không? Chuyện đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi sẽ quên đi, mong anh cũng đừng để trong lòng.

Anh vẫn là anh rể của tôi.”
Bên kia điện thoại, không có tiếng nói, một lúc lâu chỉ còn lại tiếng tút tút, điện thoại bị tắt.


Niệm Thanh đem số điện thoại của Cố Thanh Hằng xóa đi.
Sau khi tan làm, Niệm Thanh tới một ngân hàng kiểm tra tiền trong thẻ.

Lúc này điện thoại vang lên, là Quan Thiếu Nghiên gọi tới.

Niệm thanh nhíu mày, tiếp điện thoại nói: “A lô.”
Quan Thiếu Nghiên mở miệng liền hỏi: “ở đâu?”
“Bên ngoài trường học”.

Niệm Thanh trả lời, ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh, xác định Quan Thiếu Nghiên không ở gần mới yên tâm.
“Nghe nói, em không ở trong ký túc của trường nữa?” Quan Thiếu Nghiên hỏi.
Trên thực tế, anh ta vẫn để cho bạn gái Thiến Thiến của mình trong trường học để ý Niệm Thanh, Niệm Thanh dọn ra ngoài sống anh ta biết, chỉ có điều anh ta không quản mà thôi.
“Phải, nửa năm cuối của năm thứ tư đại học, sinh viên cố gắng sống bên ngoài, hiện giờ tôi đang sống cùng bạn của tôi”.

Niệm Thanh nghĩ nghĩ sau đó bổ sung: “bạn gái.”
Quan Thiếu Nghiên cười một tiếng, tư hồ rất hài lòng Niệm Thanh tự động báo cáo, anh ta nói: “địa chỉ hiện giờ của em ở đâu?”

“Làm gì?” Niệm Thanh cảnh giác.
“Ngày mai là sinh nhật của tôi”.

Quan Thiếu Nghiên nói.
Niệm Thanh vừa nghe trong lòng liền trầm xuống: “cho nên?”
Quan Thiếu Nghiên nói: “tối mai, buổi tiệc sinh nhật của tôi em phải tham dự.”
“Tôi có thể hay không…” Niệm Thanh không muốn đi, cô không thích các trường hợp xã giao, đặc biệt là trường hợp xã giao cùng Quan Thiếu Nghiên, nó có nghĩa là… Cố Thanh Hằng cũng có thể sẽ xuất hiện.
“Em là vị hôn thê của tôi, em nhất định phải đi”.

Quan Thiếu Nghiên lạnh lùng nói, không để cho cô cự tuyệt.
Niệm Thanh hiểu rõ tính khí của Quan Thiếu Nghiên, cô càng cự tuyệt anh ta càng áp bách cô.
Tiếp theo Niệm Thanh nhấn nút truy vấn trên ATM, trong thẻ hiển thị 3 vạn, cộng thêm thẻ của bản thân cô có 1 vạn 3.

Tổng cộng là 4 vạn 3.

Không nhiều, cũng không coi là ít, nhưng không đủ để cô có thể rời khỏi Niệm gia, cùng với thoát thân khỏi tay Quan Thiếu Nghiên.
“Được, tôi biết rồi.” Niệm Thanh đành phải nói địa chỉ nhà trọ của cô và Yến Tử cho Quan Thiếu Nghiên.
“8 giờ tối mai, tôi tới đón em.

Trang điểm, ăn diện thật đẹp cho tôi”.

Quan Thiếu Nghiên bỏ lại một câu sau đó liền tắt máy.