Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài

Chương 17: 17: Trước Mặt Cố Thanh Hằng Cô Từ Đầu Tới Cuối Không Có Chỗ Nào Ẩn Trốn Giống Như Một Đứa Trẻ





Khu nhà mà Cố Thanh Hằng sống là khu dân cư cao cấp số một số hai Thanh Thành, giá nhà cực kỳ cao, sự riêng tư cũng là hạng nhất, rất nhiều người nổi tiếng cũng sống ở đây.

Chính là nhìn trúng sự riêng tư ở đây, có thể phòng ngừa người bên ngoài làm phiền.
Buổi trưa thứ bảy.

Niệm Thanh đúng hẹn mà tới.
Lúc mới tới, bảo vệ khu nhà không có cô vào, sau đó cô báo tên của mình, suy ngẫm xem có nên gọi điện cho Cố Thanh Hằng hay không, bảo vệ đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười cười mời cô vào.

Niệm Thanh hồ nghi, Cố Thanh Hằng đã thay cô dặn dò trước?
Vào tiểu khu, Niệm Thanh đi lên căn nhà của Cố Thanh Hằng tìm anh, nhấn chuông cửa nhà anh, mở cửa là một người đàn ông xa lạ nhưng lại có chút quen mắt.
Niệm Thanh ngẩn ra, đây không phải là người đàn ông tới Niệm gia tặng lễ phục cho cô sao?
“Thanh tiểu thư, tiên sinh nhà chúng tôi ở bên trong đợi cô”.

Người đàn ông trợ lý mời Niệm Thanh vào.


Niệm Thanh gật đầu tiến vào, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn.

Lễ phục thực sự là Cố Thanh Hhằng tặng cô? Tại sao?
Tiến vào phòng khách, Niệm Thanh nhìn thấy Cố Thanh Hằng ngồi trên ghế, đang xem quyển sách cầm trên tay.

Bên cạnh tay là một chiếc bàn tròn nhỏ, bên trên đặt một ly rượu vang cùng với một chiếc đồng hồ nam và gạt tàn thuốc.

Anh nâng ánh mắt nhìn Niệm Thanh một cái, môi mỏng nhẹ mấp máy “ngồi”
Niệm Thanh theo lời ngồi xuống đối diện anh, yên lặng quan sát anh, hôm nay anh mặc một bộ quần áo ở nhà của nam, so với mọi khi mặc tây trang thương vụ bớt đi một chút nghiêm túc, rất trẻ trung.
Cố Thanh Hằng buông quyển sách trên tay xuống, thản nhiên mở miệng nói: “Tìm tôi có chuyện? nói đi”.

Niệm Thanh đem nghi hoặc trong lòng áp xuống, thủy chung không hỏi Cố Thanh Hằng chuyện lễ phục.


Cô nói: “thực ra, lần này tìm anh liên quan tới chuyện anh muốn mua bảo hiểm.

Lãnh đạo của công ty chúng em rất hi vọng có thể vì anh phục vụ.

Anh rể, anh xem có thể suy xét một chút về việc mua bảo hiểm của công ty chúng em không?”
Cố Thanh Hằng cầm ly rượu lên, lắc lắc rượu bên trong, bỗng nhiên cười: “em muốn phần trăm này?” Hiển nhiên, cho dù Niệm Thanh có che giấu thế nào, ở trước mặt Cố Thanh Hằng cô cuối cùng vẫn không có chỗ ẩn trốn, giống như một đứa trẻ non nớt.
“Đúng, em muốn.” Niệm Thanh dứt khoát thừa nhận, nếu đã bị anh nhìn thấu, nếu còn phủ nhận thì sẽ buồn cười.
“Tôi suy nghĩ một chút”.

Cố Thanh Hằng có điều giữ lại không nói, trong mắt xẹt qua tán thưởng.
Trái tim đang treo lơ lửng của Niệm Thanh cuối cùng cũng được buông xuống.
Cô cho rằng Cố Thanh Hhằng sẽ hỏi cô chung quy là vì sao, cô tốt xấu gì cũng là nhị tiểu thư của Niệm gia, không cần phải vội vã kiếm tiền như vậy chứ.

Nhưng anh không hỏi, nhưng cũng không mở miệng đáp ứng cho công ty của cô hợp đồng đó.
Niệm Thanh thật sâu cảm nhận được thương nhân chơi đùa với lòng người như thế nào.

Một chút này, Cố Thanh Hằng đã làm được tới cực hạn.
Ngay khi Niệm Thanh hết đường xoay sở, chuông cửa đột nhiên vang lên, người đàn ông trợ lý đi mở cửa, lúc quay lại, có một người phụ nữ theo phía sau.