Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài

Chương 12: 12: Không Muốn Mang Sừng Của Phụ Nữ





Niệm Thanh đã trốn hai tiết học của Cố Thanh Hằng, giờ tự động đưa tới cửa, trong lòng cô có chút lo sợ.

Cố Thanh Hằng nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, xoay qua nhìn Quan Thiếu Nghiên, để hai người tiến vào văn phòng của anh.
“Không ngờ rằng anh lại dạy học ở trường đại học”.

Quan Thiếu Nghiên chế nhạo nói.

Bàn tay lớn vẫn luôn để trên eo của Niệm Thanh.
Cố Thanh Hằng ngồi trước bàn làm việc, trên tay chuyển động chiếc bút máy.

Trên bàn để một cuốn sổ đang mở, Niệm Thanh liếc thấy đó là sổ điểm danh.
Anh nói: “Cố thị có học bổng định kỳ, tôi có thời gian rảnh thì tới đây một lát mà thôi.”

Quan Thiếu Nghiên cười, tay xoa mái tóc của Niệm Thanh, hỏi: “vị hôn thê nhỏ của tôi, không đem phiền phức tới cho anh chứ?”
Lòng Niệm Thanh trầm xuống, chỉ sợ chủ đề lại chuyển sang việc cô trốn học.

Cố Thanh Hằng nâng mắt, ánh mắt khóa chặt lấy Niệm Thanh: “cô ấy rất tốt”.

Bút máy hạ xuống, anh cong khóe miệng nói: “sau này có khó khăn gì, có thể tới tìm tôi”.
Niệm Thanh ngượng ngùng gật đầu, trong lòng cân nhắc trọng lượng của lời nói này.

Quan Thiếu Nghiên và Cố Thanh Hằng nói chuyện một lát, đem chủ đề trên người cô chuyển qua chủ đề công việc.

Niệm Thanh nghe nửa hiểu nửa không, khi rời khỏi văn phòng của Cố Thanh Hằng, nụ cười trên mặt Quan Thiếu Nghiên nguội lạnh, tựa hồ không vui.
Không biết tại sao, Quan Thiếu Nghiên và Cố Thanh Hằng là tình bạn hợp tác, nhưng Niệm Thanh lại cảm thấy quan hệ của bọn họ rất cứng ngắc.


Quan Thiếu Nghiên cảnh cáo cô nói: “tránh xa Cố Thanh Hằng một chút cho tôi, ít ở bên ngoài trêu chọc đàn ông, tôi không thích mang sừng của phụ nữ.”
Niệm Thanh cảm thấy buồn cười, gai trên người không khỏi dựng thẳng lên: “Đem mùi của người phụ nữ khác trên người anh biến mất đi rồi hãy nói chuyện với tôi.”
“Tức giận rồi?” Quan Thiếu Nghiên không cho là đúng, ngón tay lưu luyến trên tóc của Niệm Thanh: “em đừng quên nếu lúc trước tôi không thay em giải vây, hiện giờ em còn có thể sạch sẽ đứng ở Niệm gia sao?”
Niệm Thanh mím chặt môi không nói, trong mắt hiện lên sự quật cường giống như đêm mùa hạ của một năm trước, rực rỡ tỏa sáng.

Quan thiếu nghiên cười lạnh: “đừng ngốc nghếch cho rằng hắn ta sẽ quay trở lại đón em.” Một câu, giống như một đòn cảnh cáo, đánh trúng vào sự chật vật không chịu nổi của Niệm Thanh.
Quan thiếu nghiên hừ một tiếng, bỏ lại mình cô, ngồi lên xe nghênh ngang rời đi.

Niệm Thanh đứng rất lâu mới nện từng bước chân loạng choạng quay trở lại ký túc nữ.
Cha của Phi Dương mở cho Niệm Thanh một cánh cửa sau, miễn phải đi phỏng vấn phức tạp, và việc thực tập cấp thấp, trực tiếp để Niệm Thanh trở thành nhân viên chính thức của công ty.

Nhân viên tiêu thụ bảo hiểm, phần lớn thời gian tiêu phí trên việc kết nối với khách hàng.

Niệm Thanh là người mới, cô đang thiếu nguồn khách hàng trầm trọng, may mà cha của Phi Dương chiếu cố cô, chuyển cho cô hồ sơ của một số khách hàng nhỏ, để hiệu suất của cô không bị sa sút, tiền lương cũng ở mức có thể chấp nhận được.

Trước mắt cũng coi như Niệm Thanh hài lòng với công việc này, bình thường nhiệm vụ tuy rằng nặng, nhưng cảm giác kiếm được tiền làm cô cảm thấy rất an tâm.