Quan Thiếu Nghiên lái xe đưa một cô gái khác về trường Đại học Thanh Thành, tên của cô gái là Thiến Thiến, tên đầy đủ anh ta quên mất rồi.
Là một cô sinh viên, cũng là đối tượng tốt hơn gần đây của anh ta.
Đưa Thiến Thiến đi, Quan Thiếu Nghiên nhớ tới vị hôn thê thanh thuần của mình - Niệm Thanh.
Nếu anh ta nhớ không nhầm thì thì trường đại học Niệm Thanh đang học là Đại học Thanh Thành.
Quan Thiếu Nghiên lấy điện thoại ra, chính là số điện thoại của Niệm Thanh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng trong ký túc của bốn cô gái.
Niệm Thanh liếc mắt nhìn màn hình, cô nhíu mày không muốn nghe.
Nếu là tình huống bình thường, chỉ cần cô không nghe điện, sự nhẫn nại của Quan Thiếu Nghiên dành cho cô nhiều lắm là nửa phút.
Nhưng lần này, điện thoại vang lên lâu như vậy vẫn không ngừng.
Phi Dương đang đọc sách dừng lại, chịu không nổi: “Thanh Thanh, điện thoại của cậu kêu lâu như vậy, cậu không nghe sao?”
Niệm Thanh bất đắc dĩ cầm điện thoại lên: “Mình ra ngoài nghe điện thoại”.
“Vị hôn phu của câu gọi sao?” Phi Dương buông sách xuống, háo hức hỏi thăm.
Nghe Yến Tử nói Niệm Thanh có một vị hôn phu đã đính hôn.
Niệm Thanh cười cười gật đầu, không nói nhiều, mở cửa ra ngoài, đi trên hành lang tiếp điện thoại: “A lô.”
“Tại sao nhận điện thoại lại lâu như vậy?” ngữ khí của Quan Thiếu Nghiên nghe không ra hỉ nộ.
“Tôi vừa tan học quay lại mới nghe thấy, anh tìm tôi có chuyện sao?” Niệm Thanh trả lời lưu loát.
“Tôi ở bên ngoài trường đại học của em, em ra đây với Tôi một lát”.
Giọng điệu mệnh lệnh.
Nói xong Quan Thiếu Nghiên tắt máy, không để cho Niệm Thanh cơ hội từ chối.
Niệm Thanh không muốn đi, nhưng lại sợ Quan Thiếu Nghiên lên tìm.
Cô không muốn nhiều người biết quan hệ của cô và Quan Thiếu Nghiên.
Suy nghĩ một lát cô quyết định vẫn là ra ngoài xem một chút.
Xem xem Quan Thiếu Nghiên rốt cuộc muốn làm gì.
Một chiếc xe Lamborghini màu đen đang đỗ trước cổng trường đại học, rất thu hút sự chú ý của mọi người, cộng thêm người đàn ông đang dựa vào thân xe, anh tuấn hào phóng, ngón tay thon dài mang theo một điếu thuốc, lộ ra khí chất bảnh bao và quý phái.
Khi Niệm Thanh ra tới, liếc mắt một cái liền thấy Quan Thiếu Nghiên, anh ta là thiên chi kiêu tử, đi tới đâu đều đường hoàng chói mắt.
Niệm Thanh bước tới, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông: “Sao anh lại tới đây?”
Quan Thiếu Nghiên ném điếu thuốc đi, thuận miệng nói: “Tới thăm em”.
Niệm Thanh liếc nhìn anh ta một cái, chiếc xe sang trọng phía sau anh ta cười mà không nói, không tin.
Quan thiếu nghiên chỉ có lúc đi với gái mới đi xe thể thao.
Nghe nói trong trường đại học của em có một giáo sư họ Cố, phải không?” Đây là Quan Thiếu Nghiên từ trong miệng Thiến Thiến nghe được, anh ta cảm thấy hình tượng của vị giáo sư họ Cố này rất giống với người kia.
“Phải”.
Niệm Thanh gật đầu.
“Là Cố Thanh Hằng?” anh ta hỏi.
“Phải”.
Niệm Thanh trả lời đúng sự thực, không dự định giấu diếm Quan Thiếu Nghiên, anh ta muốn biết thì a ta sẽ biết, giấu cũng vô dụng.
Quan Thiếu Nghiên đưa tay ra ôm lấy eo Niệm Thanh, vô cùng thân thiết giống như đôi tình nhân ân ái: “Đi.”
“Đi đâu?” Niệm Thanh nhíu mày muốn đẩy anh ta, trên thân thể anh ta có mùi nước hoa của người phụ nữ khác.
“Gặp Cố Thanh Hằng”.
Quan Thiếu Nghiên phát ra một nụ cười lạnh.
Tâm Niệm Thanh trong nháy mắt như rơi vào đáy cốc.