Cửa quán rượu Hàm Nguyệt vang lên một tiếng cạch rồi mở ra, một cô gái dáng cao mảnh khảnh vừa đang dùng tay vuốt lọn tóc xoăn vừa ngáp một cái:
– Có cho người ta ngủ đến nơi đến chốn không hở? Chuyện gì mà…
Cô kéo dài giọng, khi nói câu này còn chưa mở mắt ra, hai khoé mắt cong lên, hàng mi mỏng thấm nước mắt do ngáp dài mà tuôn, cô tựa người vào khung cửa, hơi lay người giữa lúc nửa mê nửa tỉnh.
Tạ Bạch không nhìn Ân Vô Thư nữa mà xoay người nói với Lâu Hàm Nguyệt:
– Xem quẻ.
Lâu Hàm Nguyệt vẫn chưa mở mắt, cô vẫn đang nhìn đâu đó dưới đất mà nói:
– À, vào trước rồi nói. Mấy người xem?
Tạ Bạch đưa lưng về phía Ân Vô Thư, đôi mắt rủ xuống trên nét mặt lãnh đạm:
– Một mình tôi.
Nói đoạn bước chân vào cửa.
Lâu Hàm Nguyệt nhướng nửa mắt, nói không chừng còn chưa nhìn rõ người đứng ở cửa là ai, bèn nói theo thói quen:
– Ai xem thì người đó vào, còn lại đứng chờ bên ngoài đi.
Sau đó không nói tiếng nào nữa mà đóng cửa đánh rầm, tỏ rõ sự cau có khi vừa tỉnh ngủ.
Nghe được tiếng đóng cửa, Tạ Bạch thoáng dừng chân lại, rồi tiếp bước mà mặt vẫn không để lộ cảm xúc, hắn theo chân Lâu Hàm Nguyệt lên tầng cao nhất.
Quán rượu Hàm Nguyệt này quy mô nhỏ và kết cấu đơn giản, tầng một là sảnh chính, tầng hai là phòng riêng để phục vụ cho các thực khách gần xa. Trên tầng ba là nơi ở của Lâu Hàm Nguyệt, không bất kỳ người ngoài nào được phép tiến vào. Cao hơn nữa là một căn gác nhỏ vẫn thường khoá kín, chỉ khi có người đến xem quẻ thì Lâu Hàm Nguyệt mới dẫn họ lên.
Gian gác nhỏ này bài trí giống hệt gác nhỏ của quán rượu năm nào, bốn bức tường treo đầy những thứ vật kỳ lạ như xương cốt, dây ớt, còn có đủ loại gươm giáo. Ngay giữa phòng là một cái bàn và hai cái ghế bằng gỗ xoan đào.
Sáo đen hung hăng nối gót hai người bước vào gác mái, nó đã bay sạch nửa bộ lông và đang đậu trên giá treo chim.
Tạ Bạch ngồi xuống đối diện Lâu Hàm Nguyệt và chào:
– Chào dì Lâu.
Sáo đen điếng người:
– Cờ lờ mờ?
– Ai cả gan dám gọi ta là dì Lâu?!
Lâu Hàm Nguyệt nghe được liền đập bàn một cái, cuối cùng cũng tỉnh người, mở to đôi mắt mê ly của mình. Đến giờ cô mới nhận ra người đến là ai:
– Tiểu Bạch? Cậu… lâu rồi không gặp, suýt nữa không nhận ra cậu.
Tạ Bạch: … Tại nãy giờ dì đã tỉnh đâu.
Nếu là ai khác gọi dì Lâu thì chắc bị Lâu Hàm Nguyệt xách dao ra phanh thây rồi, nhưng Tạ Bạch gọi như vậy thì không sao, bởi dù sao cô cũng trông Tạ Bạch từ bé đến lớn, nếu đổi xưng hô chênh lệch thế hệ mà gọi cô là “Lâu muội muội” như sáo đen thì có mà bị Ân Vô Thư đốt mất.
Nhắc tới Ân Vô Thư… Lâu Hàm Nguyệt không khỏi ngoái đầu ra ngoài cửa sổ nhìn chút:
– Gượm đã, ban nãy ta thấy hình như có ai đó đứng cạnh cậu à?
Tạ Bạch:
– Ừm.
Lâu Hàm Nguyệt run môi:
– Ta… để nhớ xem nào, cái giọng ban nãy là… Ân Vô Thư? Hay là tai ta nghe nhầm rồi?
Tạ Bạch thản nhiên:
– Ừm, là y.
Lâu Hàm Nguyệt: …
Trong nhận thức bao năm của Tạ Bạch mọi người đều hơi sợ Ân Vô Thư, không vì lý do gì cả. Cho dù là người quen với y như bọn Lâu Hàm Nguyệt đây cũng vậy, chỉ là khi trò chuyện bình thường không hiện rõ ra mà thôi.
Chỉ thấy Lâu Hàm Nguyệt đập thẳng trán xuống bàn, cất giọng chẳng mấy thiết tha sống còn:
– Hình như ban nãy ta đập cửa hơi mạnh…
Tạ Bạch:
– Hơi hơi.
Lâu Hàm Nguyệt:
– Người bị ta nhốt bên ngoài là…
Tạ Bạch:
– Ân Vô Thư.
Từ nhỏ, hắn đã được chứng kiến bao màn diễn sâu của Lâu Hàm Nguyệt, diễn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, giờ lại thấy cô ngóc mạnh đầu, nước mắt lã chã:
– Tửu lâu của ta không sống nổi qua hôm nay phải làm sao đây?
Tạ Bạch một mặt vô cảm: …
Cô ngồi thẳng dậy như nhớ ra gì đó, tựa lưng vào ghế rồi khoanh tay lại, bao nhiêu nước mắt bay biến hết, mới một giây đã trở mặt:
– Ầy? Không không — Hơn trăm năm rồi cậu không quay về phố Cổ Dương mà, vốn tuyệt giao với y từ sớm không phải à?
Tạ Bạch đáp “Ừm” một tiếng nói tiếp:
– Vừa gặp hôm nay.
Lâu Hàm Nguyệt thở dài:
– Sao mà thù hằn sâu thế chứ… bao năm nay cậu sống thế nào? Lâu lắm rồi không gặp ta còn chưa hỏi tới cậu, chứ thấy Ân Vô Thư càng lúc càng khác thường, tính tình cực kỳ bất ổn, xem chừng cũng không khá khẩm gì hơn cậu. Tốt xấu gì cũng có tình nghĩa trăm năm, so với người bình thường là còn thân thiết hơn cả người thân, sao nói trở mặt cái là trở mặt thế chứ?
Tạ Bạch dửng dưng nói:
– Chuyện này tôi cũng muốn hỏi y đấy. Có điều giờ cũng không quan trọng nữa.
Hắn hơi nghiêng người về trước, đôi con ngươi đen nhánh trông không hề gợn sóng nhìn chăm chú Lâu Hàm Nguyệt:
– Dì Lâu, hôm nay tôi đến đây muốn xem một quẻ, không biết có ai bày trò sau lưng.
Lâu Hàm Nguyệt gõ gõ trên mặt bàn xoan đào:
– Xinh đẹp như vầy thì đừng lại gần như vậy. Dì Lâu của cậu không có giới hạn đâu, thiếu đề kháng với sắc đẹp lắm nên có gì cứ nói thẳng.
Tạ Bạch: …
Lâu Hàm Nguyệt hỏi:
– Bày trò sau lưng là có ý gì? Gần đây cậu cảm thấy lạ chỗ nào à?
Tạ Bạch giải thích ngắn gọn tình hình gần đây của mình xong ngồi thẳng dậy, mấy đầu ngón tay thon gầy giao nhau đặt hờ trên bàn, yên lặng chờ Lâu Hàm Nguyệt nói.
Lâu Hàm Nguyệt nghe xong im lặng một lúc lâu, mày nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó, sau mới hít một hơi rồi nói:
– Không thể nào… sao tình huống như vầy lại xuất hiện trên cơ thể cậu được?
Tạ Bạch thấy nét mặt cô khác thường nên cũng nhíu mày, hỏi lại:
– Vì sao? Vì sao không thể xuất hiện trên cơ thể tôi?
Sở dĩ hắn gọi Lâu Hàm Nguyệt là gì cũng vì cô lớn tuổi hơn hắn nhiều lắm, kinh nghiệm tất nhiên cũng vượt trội hơn, có nhiều việc hắn không hiểu rõ nhưng Lâu Hàm Nguyệt có thể biết. Mà nhìn dáng vẻ này của cô thì rõ ràng là biết chuyện gì đang xảy ra với Tạ Bạch.
Lâu Hàm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, hơi chần chờ rồi mới nói:
– Nói thế nào đây nhỉ… tình huống này ta chỉ từng thấy trên cơ thể ác quỷ lệ yêu… Nói chung, khi có người đến thu thập cơ thể chúng, hoặc khi có ai đó bày pháp trận từ xa để tiêu hóa chúng thì chúng sẽ có những triệu chứng thế này. Ta từng tận mắt thấy hai lần, trong đó có một lần là nhân viên làm việc cho ta mười năm, nên ta hiểu rất rõ. Triệu chứng này chắc chắn không thể xuất hiện trên thân thể yêu linh bình thường, phản ứng càng ác tính thì biểu hiện càng rõ ràng.
Lâu Hàm Nguyệt nói xong không kiềm lòng hỏi thêm một câu:
– Cậu chắc chắn không kể sai chứ?
Tạ Bạch ban đầu nghe thấy thì sững người, kế đó khẽ bật cười:
– Chắc chắn không sai.
Lâu Hàm Nguyệt thấy nụ cười của hắn mà rợn hết cả người: ……
Sáo đen kêu “Á” lên:
– Cứu mạng!!!
Bên này còn đang lạnh run thì đã nghe thấy âm thanh răng rắc vang lên từ vật cứng nào đó, cả quán rượu Hàm Nguyệt đột ngột run lên hai cái rồi sàn nhà nơi họ đặt chân lập tức đổ sụp rầm rầm, cả người rơi thẳng xuống dưới.
– Hết chương 13 –