Thân thể Trạch Lam mềm nhũn đi sau hàng giờ nằm dưới người Giang Triết Hàn. Cô chẳng nhớ nổi bản thân đã yếu đuối đến mức nào để bị hắn đẩy cô lên đến cao trào hàng chục lần. Tinh thần cô rã rời thành những mảnh vụn như thuỷ tinh, nó cứ không ngừng xáo trộn trong đầu cô vang lên những âm thanh giòn giã. Sau một trận hoan ái cuồng nhiệt, hắn mang cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước ấm đã pha sẵn ít sữa tắm.
Cơ thể trắng trẻo ẩn hiện mơ hồ dưới những mảng bọt nhỏ li ti đang nổi lên trên, mặt nước mỏng manh ấy vẫn không đủ dày để che đậy cảnh xuân đẹp đẽ ben dưới. Hai nụ hoa đỏ tấy của cô nhấp nhô trên giữa mảng bọt vây quanh, hệt như một nụ hồng đang cố gắng ẩn mình trong làn tuyết trắng. Hai bờ vai thon thả lộ lên một cái tinh tế, lại trở nên căng bóng hơn nhờ một màng nước mỏng bao phủ. Dưới ánh đèn ngà ngà trong phòng tắm, nó vô tình trở thành một điểm hút mắt mạnh mẽ.
Một tiếng động khẽ vang lên từ phía sau, Trạch Lam ngay lập tức cảm nhận vòng eo truyền đến cảm giác ấm nóng. Vòng tay to lớn của hắn bao trọn tấm eo nhỏ đó của cô, nhẹ nhàng xoa xoa nơi chiếc bụng vẫn đang trong giai đoạn phẳng lì. Hắn đem cô dựa vào lòng hắn, say mê ôm ấp thân ảnh mềm mại trong dòng nước ấm.
Hai mắt Trạch Lam khá đờ đẫn, hàng mi cong khẽ run lên. Dưới ánh đèn vàng, những hạt nước nhỏ đọng trên đó ánh lên như pha lê. Giang Triết Hàn nắm lấy chiếc cằm nhọn, xoay mặt cô hơi nghiêng sang một phía. Hắn chậm rãi hôn lên mắt cô, nụ hôn rất khó đoán ấy lại tiếp tục thấp dần, rơi vào chóp mũi đỏ ửng, lần nữa, hắn lại không cưỡng được sức hút đầy mê hoặc từ cánh môi đầy đặn ấy. Cô khép mắt, chẳng còn hơi sức mà kháng cự. Cô mặc kệ bản thân nằm trong vòng tay hắn, mặc cho đôi môi mình bị hắn hôn mãi không buông. Nhưng đầu óc cô, vẫn không tránh khỏi say sẩm. Mùi vị đàn ông quá đổi nam tính ấy cứ không ngừng chui rút vào trong não cô, khiến cô trong phút chốc lại thở dốc dưới tầm mắt hắn.
Gương mặt Giang Triết Hàn rất gần, gần đến mức áp đảo cả thần trí cô. Ánh mắt hắn lạnh lùng sắc bén, lại tối tăm vô hạn. Tia nhãn khí bức người đến bá đạo ấy cứ không ngừng nhìn sâu vào trong mắt cô, làm lồng ngực cô dâng lên cảm giác căng tức. Cô bật ra khỏi lòng hắn, đôi mắt rộ lên một chút hỗn loạn. Cô căng mặt suy nghĩ, tại sao con người này mỗi lúc lại càng trở nên dịu dàng hơn, ôn nhu hơn. Bất chợt, cô nhớ đến món nợ mà cha cô đã nợ Giang gia, lập tức cả người cô ớn lạnh. Bả vai xương mai ấy khẽ run rẫy, hai tay cô ôm lấy cơ thể mình. Cắn môi suýt bật khóc.
Tâm trán Giang Triết Hàn hơi cau lại, hắn chỉ ngắn gọn lên tiếng: "Đang nghĩ về chuyện đó sao?"
Thần kinh Trạch Lam một lúc như bị kéo căng ra sắp đứt, cô không rõ cảm giác trong lòng mình bây giờ là thế nào? Cô một mặt căm ghét hắn, nhưng mặt khác cô laii thấy áy náy vô cùng. Là vì cha cô, người đã gây ra một mối hận kéo dài hơn chục năm qua. Cô im lặng không đáp, hắn lại lần nữa hỏi: "Cô đang sợ? Hay đang thương xót tôi?"
Hai mắt Trạch Lam run lên, hàng mi nhẹ như cánh bướm bị đày trong gió, rung chuyển không ngừng. Cô ngồi đó, người hơi co lại trước mặt hắn. Tấm lưng trần lộ lên khỏi mặt nước quá nửa, nhẵn mịn căng bóng đầy đắm đuối. Cô mơ hồ suy nghĩ, chẳng hiểu thế nào lại hỏi ngược lại hắn: "Anh hận ông ấy đến mức chỉ muốn giết chết tôi, có đúng không?"
Đôi mắt hắn tối sầm lại, đầu lông mày cau chặt tạo nên một nếp gấp ngay giữa tâm trán. Trông rất đáng sợ, nhưng lại rất nhọc lòng. Hắn ngắn gọn đáp, giọng thấp đến cực độ: "Đúng!"
Trạch Lam chợt cười, nụ cười quá đỗi mỏng manh. Cô khép mắt, gục đầu mình lên gối, thờ ơ nói: "Nhưng bây giờ, tôi đã mang thai. Anh không thể nào giết chết chính đứa con của mình. Đồng nghĩa anh vẫn không thể giết chết tôi trong những ngày tháng tới. Anh...có thấy tiếc không?"
Câu nói khó hiểu của cô làm đầu óc hắn như trở nên xáo rỗng. Giọng nói nhẹ như một vệt nắng mai, vụng về xé tan màn sương mờ lúc sáng sớm. Âm thanh rất đẹp, đổi lại cũng rất buồn. Một nét buồn nhưng lại đẹp đến nao lòng, khiến con người ta không thể hoàn toàn nhẫn tâm mà rời bỏ. Lồng ngực khoẻ khoắn hơi căng lên, hắn hít một hơi cố điềm tĩnh. Trầm ổn nói: "Tiếc chứ!Nhưng...thứ tôi tiếc nhất bây giờ chính là sự tàn nhẫn của tôi...."
Trạch Lam mở to mắt, trước mặt cô là một mảng trắng xoá. Lời nói đầy ẩn ý đó của hắn không khỏi làm cô suy nghĩ. Bất thình lình, mảng bọt trắng tinh kia bị rung chuyển dữ dội. Một tác động mạnh mẽ làm khuấy lên mặt nước đang phẳng lặng, tiếp theo đó cô chỉ thấy cơ thể mình bị gò bó trong một cái ôm thật chặt. Khoảng da thịt sau lưng cô cảm nhận một vòm ngực rắn tựa như thép, rất nóng!
Cô đột nhiên đỏ mặt, tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn đang đều đặn truyền đến tai cô. Nhịp tim dồn dập hệt như tính cách ngông cuồng của hắn! Cô hơi cựa quậy, lập tức vòng tay ấy thu hẹp hơn. Hắn trầm thấp thì thầm từ phía sau lưng: "Đừng đi đâu cả! Ở bên cạnh tôi...làm người phụ nữ của tôi."
Đầu óc Trạch Lam bị dâng lên một phen chấn động. Đôi mắt khẽ nhìn ra sau một chút, không ngăn được lo lắng lẫn hoang mang mà hỏi: "Ý anh là, tội lỗi đó của cha tôi...đủ khiến cho tôi phải giam mình để ở bên cạnh anh cả đời ư? Cách trừng phạt như vậy, có phải đã quá phí phạm hay không?"
"Phí phạm!?" giọng Giang Triết Hàn cao lên. Mắt hắn sâu thẳm nhìn vào chiếc cổ trắng ngần phía trước, cơ hồ thản nhiên trả lời: "Tôi không thấy có gì gọi là phí phạm. Mà ngược lại, tôi cảm thấy khoảng thời gian trước đây mới thực sự là phí phạm..."
"Chụt" một cái - hắn áp đôi môi nóng rực lên sau gáy của cô mà mút nhẹ. Đầu lưỡi trơn ướt nóng ẩm, lại cộng thêm làn nước âm ấm khiến cô vô thức rùng mình. Chẳng còn đợi cô yếu ớt đối đáp, hắn đã ngang nhiên kéo cơ thể cô hơi ngã về sau. Đôi môi hôn dần lên trước cần cổ, chầm chậm hôn khẽ lên xương quai xanh. Hắn lại nói: "...thật tiếc rằng tại sao tôi lại không cảm nhận được cô sớm hơn!"
"Ưm..." cánh môi Trạch Lam hé mở, cô bất giác cắn răng kêu lên khi một nụ hoa bị hắn ngậm vào miệng. Cô gồng cứng cơ thể, cố gắng kiềm giọng mà run rẫy nói: "Nếu...bây giờ anh lấy làm tiếc cho tôi. Thì...sau này...anh sẽ phải hối tiếc hơn nữa."
"Tại sao?" hắn lạnh lùng hỏi, đôi môi tiếp tục ăn lấy hai nụ hoa nhỏ nhắn, hết bên này rồi lại sang bên kia. Tâm trí Trạch Lam càng lúc càng bị mờ nhạt hẳn đi, bàn tay cô cấu vào vai hắn cố sức chịu đựng. Cô khẽ đáp: "Sau khi...đứa bé chào đời! Tôi...nhất định...sẽ rời khỏi anh theo đúng như...bản hợp đồng đã ký kết! Chuyện anh muốn ích kỉ giam lỏng tôi cả đời...là hoàn toàn không thể!"
Đôi môi Giang Triết Hàn ngưng lại, hắn ngẩng mặt nhìn cô. Mí mắt hơi ép xuống khiến đôi mắt vốn đã ngang tàn của hắn lại càng ngang tàn hơn nữa. Trong đôi mắt hắn lộ rõ sự bất mãn, hắn khản giọng mà nói với cô, khẩu khí có phần không vừa ý: "Còn nếu...tôi nói điều đó hoàn toàn có thể! Cô sẽ như thế nào?"
Hai mắt Trạch Lam căng ra, cô cắn răng nhìn trục diện vào hắn. Ở con người này đều quy tụ đủ những thứ đáng mong ước nhất trên đời. Tiền tài địa vị, danh tiếng quyền lực. Hắn không hề thiếu bât cứ thứ gì, thứ duy nhất hắn thiếu...chắc có lẽ là một sự chân thành. Vây quanh hắn là tiền bạc vật chất, thế lực và tham mưu. Lấy ra một người đồng tâm, thực sự rất khó để mà chắc chắn.
Vậy ở cô, tồn tại thứ gì? Cô không hề mang lấy sự đồng tâm đó với hắn, cô không thể cảm nhận được sự yên bình khi ở bên cạnh hắn. Ở hắn, cô chỉ thấy thù hận. Trong mắt hắn, cô chỉ thấy mình bị thiêu đốt bởi dục vọng và mưu kế độc đoán. Nếu cô không thể nhanh chóng chết đi, thì ít ra cô cũng không muốn ở cạnh con người chỉ tiềm ẩn nguy hiểm này nữa.
Đôi mắt cô chợt dâng lên sự cương quyết, cô đáp: "Bất kể phải làm thế nào. Tôi...cũng sẽ rời khỏi anh!"
"Được! Vậy nếu cô có bản lĩnh thì cô hãy nhớ trốn cho kĩ. Nếu không..." giọng Giang Triết Hàn thấp hơn, khàn hơn. Trong mắt hắn loé lên những tham vọng cháy bỏng như hai ngọn lửa lớn. Bàn tay hắn nắm lấy khuôn cằm của Trạch Lam, nâng lên một chút, ngón cái lại ghì xuống khiến cánh môi của cô vì thế mà bị hé mở. Hắn chợt cười một cách thản nhiên đến lạnh người, chỉ thì thầm: "...dù cô có xuống tới địa ngục, tôi cũng quyết tìm bằng được cô!"
Toàn thân Trạch Lam thoáng gồng lên, hai cánh môi đỏ mọng bị hôn đến sắp tan ra thành nước. Cô nằm trong vòng tay hắn, cam chịu đón nhận những cử chỉ vuốt ve mơn trớn đầy gợi tình từ hắn. Đôi tay lực lưỡng của hắn ôm lấy thân thể cô mà xoay lại rồi nâng lên, phút chốc tình hình lại thay đổi. Cô ngồi trên người hắn, cơ thể bị ép ngã ra trước, môi nhỏ vẫn bị hôn cuồng nhiệt.
Các ngón tay thô ráp của hắn như trở nên nóng hơn, đầu ngón tay ẩn mình trong làn nước ấm cứ không ngừng lướt trên da thịt mềm mại của cô, chẳng biết phải khiến cô bao phen rùng mình. Hạ thể bên dưới hiện giờ vẫn còn rất nhạy cảm sau trận hoan ái vừa rồi, nay chỉ mơi chịu một chút kích thích liền trở nên co thắt. Phần bụng dưới của cô càng lúc càng ngứa đến khó chịu, cô cựa quậy một cái, lập tức đã bị nhấc bổng lên.
Giang Triết Hàn rời bỏ môi cô, đồng thời thật nhanh mang cơ thể nhỏ nhắn của cô mà ép xuống. Đỉnh đầu côn th*t cứng cáp hùng hổ xuyên qua miệng hoa, cắm thẳng vào trong tâm điểm. Trạch Lam bàng hoàng rướn người, mười ngón tay bám lên bả vai hắn cấu chặt lại. Cả khối óc như bị căng ra, cô hoàn toàn không thể nghĩ được gì. Thứ cảm giác mà hắn mang lại cho cô dường như càng lúc càng trở nên mạnh mẽ. Sự yếu đuối mỏng manh nhất bên trong cô đã thực sự bị hắn làm cho vỡ nát.
Hai bàn tay to lớn kiềm chặt phần hông đẫy đà, nhấc lên rồi thật chậm ấn xuống. côn th*t kia chậm rãi dấn sâu vào vách huyệt, làm dấy lên cảm giác nóng bức đến rạo rực. Trạch Lam nằm gục mặt trên ngực hắn thở hỗn hễn, mái tóc dài hơi ẩm ướt xoã ra trên người hắn, trông như một mảnh lụa đen tuyền đầy mê hoặc. Hắn cúi mặt, đặt lên tóc cô những cái hôn thật nhẹ. Mùi hương trên tóc cô thoang thoảng như hoa tử đằng đang trong mùa nở rộ. Thứ mùi hương lan toả ngọt ngào chết người này cứ khéo léo len lỏi vào khứ giác hắn, làm hắn càng ngửi lại càng thấy say mê đắm đuối.
[...]
"Ông chủ! Ngài về rồi...tôi có pha trà, ngài có muốn..." Quân Nhu cười dịu dàng, cô cúi đầu khi thấy bóng dáng Giang Cẩn Quỳ đang tiến vào sảnh. Bước lên cầu thang, anh lạnh lùng lướt qua ánh mắt nặng tình của cô mà đi một mạch lên lầu. Chẳng đoái hoài, chẳng quan tâm.
Quân Nhu sững người, cô giữ nguyên tư thế của mình trong khoảng vài giây nữa trước khi tiếng bước chân của anh hoàn toàn biến mất, cô mới đứng ngay trở lại, vừa khó hiểu, vừa đau lòng. Vốn dĩ những năm qua ở bên cạnh người đàn ông cao quý lại vô cùng bạc tình, cô đã không biết bao nhiêu lần đón chịu sự vô tâm, lãnh cảm của anh chẳng khác nào những ráo nước lạnh thật to trút thẳng xuống người mình. Nhưng...cô dường như vẫn không quen được với điều đó. Mỗi lần như thế, cô đều cảm thấy lòng dạ mình khi thì rạn nứt rỉ máu, khi thì đau đến mức vỡ nát thành một mớ vụn vặt đến đáng thương.
Ánh mắt nhìn theo bóng lưng đã khuất dạng, cô vẫn đứng đó như chôn chân tại chỗ. Bất chợt, giọng nói trầm thấp của Tá Đằng từ sau truyền đến làm cô sựt tỉnh.
"Tâm trạng ông chủ có vẻ không được tốt! Hơn hết lúc này, đừng quấy rầy ngài ấy..." Tá Đằng bước lên ngang hàng với cô, chỉ đều đều cất giọng. Cô nhìn hắn, đôi mày liễu hơi nhíu lại mà hỏi: "Ngài ấy biết rằng gặp mặt những người đó đều không khiến tâm trạng ngài ấy khá hơn, tại sao vẫn phải gặp kia chứ? Tôi thực sự không hiểu, tại sao ngày ấy cứ muốn làm khổ tâm trí mình đến thế? Như vậy là cuộc sống sao? Là thoải mái sao?"
Đôi mắt Tá Đằng ảm đạm, hắn xoay qua nhìn Quân Nhu với nhãn khí có phần răn đe. Hắn nhướng mày, hạ nhỏ giọng như thì thầm: "Cuộc sống của ngài ấy là do ngài ấy tự chọn, bất cứ ai cũng không có quyền lên tiếng thay cho ngài ấy. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định sao Ngô Quân Nhu? Trong mắt ông chủ, chỉ có hận. Trong tâm trí ông chủ, cũng chỉ có thù. Nếu cô khôn ngoan, thì cam lòng an phận ở bên cạnh ngài ấy mà phục tùng. Tôi không dám chắc, sau cuộc găp gỡ giữa ngài ấy và họ...ngài ấy sẽ rộng lượng mà bỏ qua những sai sót của cô như trước kia. Liệu mà cẩn thận!"
Nói xong, Tá Đằng đã quay lưng mà tiến thẳng về trước. Bất chợt, bàn tay Quân Nhu đưa ra nắm lấy vạt áo vest của hắn rồi cao giọng thắc mắc: "Ý anh...họ ở đây nghĩa là người trong Giang gia?"
"Không sai! Là những người trong Giang gia.." giọng Tá Đằng bình thản đáp, ánh mắt lộ vẻ không quan tâm. Vạt áo vest được buông bỏ, hắn định lòng bước tiếp nhưng đột nhiên hắn dừng lại, xoay mặt nhìn Quân Nhu mà nói: "Hôm nay, Giang gia lại xuất hiện thành viên mới...Ông chủ có vẻ đang thay đổi mục tiêu, chuẩn bị đợi lệnh đi."
Bóng lưng của Tá Đằng chầm chậm xa dần, phía dưới chân cầu thang chỉ còn lại Quân Nhu đứng đó thẫn thờ trông theo. Hàng mi khẽ rung lên, đôi mắt tối lại vài phần. Cô chợt nhớ đến tin tức nóng nhất trên các mặt báo của ngày hôm nay, thoáng chốc hai bàn tay cũng siết chặt đến rung rung. Hàm răng cắn nhẹ lấy cánh môi, lồng ngực cũng nhấp nhô vì căng tức, cô khẽ nói: "Nếu mục tiêu là cô ta...thì chẳng cần đợi lệnh làm gì nữa! Đến cả một kẻ như Giang Triết Hàn còn bị cô ta mê hoặc, thì làm sao tôi có thể để ngài xem cô ta là mục tiêu kia chứ..."
"Xoảng" một cái, toàn bộ ấm tách bằng sành trên chiếc kệ kế bên bị một lực hất đổ. Quân Nhu tức giận bỏ đi, để lại đống đổ nát lộn xộn dưới sàn cho hai người hầu việc dọn dẹp. Họ nhìn nhau, rồi lẳng lặng gom đống mảnh vụn ấy vào một cái túi. Chỉ dám len lén tự nói với nhau vài câu: "Cái cô họ Ngô đó thật lạ, dạo này cứ thường xuyên nổi nóng. Cô có nhớ cái chậu hoa nhỏ ở sân sau không...cũng là do cô ta đá vỡ!"
"Này, nghĩ cũng thật tò mò. Cô đoán xem, có phải cô gái họ Ngô đó...phải lòng ông chủ không?" người thứ hai lên tiếng, vừa nói vừa nhìn trước nhìn sau ra vẻ đề phòng. Người đi trước tay cầm cái túi đựng toàn mảnh vỡ, cười cười rồi đáp: "Chuyện đó thì cũng không có gì lạ. Cô nghĩ đi, ông chủ của chúng ta thế lực, tiền tài, sắc vóc đều có. Nói về đàn ông quyến rũ bằng sự cao quý, thì chắc ngài ấy không sai vào đâu được. Cô gái kia lúc nào cũng theo bên cạnh làm việc riêng gì đó cho ông chủ, không sinh tâm mới lạ..."
Nói rồi hai người đó quay trở vào trong, những mảnh vỡ bằng sành kia nằm vùi trong mớ rác lộn xộn. Họ nghĩ đúng, sinh ra động tâm với một người không có gì làm lạ. Nhưng từ động tâm sinh dã tâm thì lại là một chuyện khác. Quân Nhu không phải là cô gái tầm thường như họ vừa nghĩ, cô thuộc tuýp người cuồng nhiệt đến thái hoá. Suy nghĩ của cô biến chất theo sự điên rồ ẩn sâu bên trong con người cô. Cô yêu Giang Cẩn Quỳ, yêu đến mức trở nên say mê mù quáng.
Dù là chưa một lần được anh đáp lại, dù là bao nhiêu lần đau đớn tủi thân ôm mặt khóc đến sưng cả mắt. Cô cũng không sao từ bỏ được thứ tình cảm ngu si dại dột ấy. Từ một tình cảm non nớt của một cô gái trẻ mười tám tuổi, sau bốn năm nó lại vô tình lớn dần lên trong lòng cô. Càng lớn lại càng sâu, càng sâu lại càng nguy hiểm. Cô không thể đoán được tâm tư phức tạp của Giang Cẩn Quỳ, cũng như chẳng ai trên đời này có thể biết được suy nghĩ của cô. Cô và anh là hai con người và hai thế giới hoàn toàn tách biệt, nhưng suy cho cùng, cả cô và anh đều có chung một điểm. Đó là mưu mô và thâm hiểm...
Gần ba giờ sáng, hai mắt Trạch Lam vẫn không hề nhắm lại được dù là vài phút. Cơ thể cô như bị rời rạc thành từng đoạn, đầu óc cũng mệt mỏi vô cùng. Giang Triết Hàn sau khi mang cô ra khỏi phòng tắm, hắn cẩn thận mặc vào cho cô chiếc đầm ngủ bằng lụa satin màu trắng. Đêm nay, hắn tiếp tục ngủ lại trong căn phòng này. Và cũng trên chiếc giường này, hắn cứ thế ôm chặt cô trong lòng. Như thể chỉ cần nới lỏng vòng tay, cô sẽ lập tức biến mất khỏi mắt hắn.
Hơi thở hắn trầm thấp vang nhẹ trong không gian tĩnh mịch. Trạch Lam cố khép mắt không nghĩ ngợi, nhưng diễn ra trong đầu óc cô vẫn là sự hỗn độn đang giằng xé nhau không ngừng.
"Anh làm cái gì thế này hả? Nhìn đi, sự nghiệp, gia sản đều một chốc vì anh mà tan nát hết cả rồi. Anh mất trí sao? Từ nay trở đi, anh bảo ba mẹ con tôi sống với anh như thế nào đây? Anh nói đi..."
"Nhìn đi... Đây chính là thứ mà cha của cô đã ban cho tôi."
"Cô hãy tự nhìn xem...cha của cô đã biến tôi thành một "công trình nghiên cứu" như thế nào?"
Từng khoảnh khắc khủng khiếp cứ vô thức ẩn hiện trong tâm trí, trong một lúc khiến cô nhắm chặt mắt mà cắn môi đến suýt bật cả máu. Cô ôm lấy đầu mình, dùng tay siết lấy tóc đến cả da đầu cũng đau nhức.
"Rốt cuộc, tại sao cha lại làm như vậy? Tại sao chứ?...." giọng Trạch Lam lí nhỉ cất lên trong họng. Cô không kiềm được, nấc lên một tiếng. Thật ngắn nhưng đủ làm Giang Triết Hàn nhận ra, cô đang khóc.
Hắn cũng chẳng khác gì cô, cả đêm hắn dường như thức trắng. Tuy hai mắt khép lại, nhưng bộ não vẫn còn tỉnh táo. Hắn chẳng qua chỉ muốn cô nằm bên cạnh hắn, ngoan ngoãn ở yên trong lòng hắn để trải hết đêm đông lạnh buốt. Thân thể ẩn dưới lớp chăn bông dày cộm hơi động đậy, cô lén lút gỡ nhẹ cánh tay to lớn đang đặt trên người mình mà khẽ nhích ra xa. Cô hiện giờ đang thấy mâu thuẫn đến cực độ, cô không biết nên trách người cha quá cố đã quá tàn độc hay trách hắn đã quá nhẫn tâm.
Giang Triết Hàn, hắn đã từng đối xử với cô ra sao, cô nhớ rất rõ. Những giây phút kinh hoàng ấy ăn sâu vào trong tâm trí cô, hoàn toàn không thể vứt bỏ. Cô căm ghét hắn, nói đúng hơn là cô hận hắn. Nhưng đó là cảm giác trước khi cô biết được lí do vì sao hắn lại rào cô vào bẫy. Còn hiện tại, cô đang dần bị mất cân bằng. Cô đứng giữa sự sai trái của cha mình và sự thâm độc của hắn, điều này gần như bức cô đến sắp phát điên. Cô thực sự muốn rời khỏi hắn, càng xa càng tốt. Đứa trẻ trong bụng cô rồi cũng đến lúc sẽ chào đời, cô rồi cũng đến lúc mệt mỏi sau chừng ấy biến cố xảy ra.
Hắn dịu dàng với cô thì đã sao, hắn ôn nhu với cô thì thế nào? Cô vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được giây phút hắn tàn nhẫn phá hoại cô từ trong ra ngoài. Quá lắm sau khi phát hiện được bất hạnh của hắn là do chính tay cha của cô gây ra, cô chỉ thấy tội lỗi thay cho những việc ông làm. Còn việc muốn cô quên đi những gì hắn đã làm, cô hoàn toàn không thể.
Vết thương trong lòng hắn quá lớn để bỏ đi sự thù hận, thì với cô cũng chẳng khác gì. Sau ngần ấy năm, hắn vẫn không tài nào chữa lành vết thương đó. Thì với cô, chỉ sau vài cử chỉ âu yếm dịu dàng, làm sao có thể xoá đuoc mọi nỗi đau hắn đã gây ra. Cô và hắn, căn bản ngay từ đầu đã là oan gia thì làm sao có kết cục tốt đẹp.