"Rốt cuộc...em đang làm gì thế hả?" giọng Giang Triết Hàn nặng nề như muốn hoá giận. Hắn ngồi bên cạnh Trạch Lam, mắt nhìn cô chẳng rời từ lúc nghe tiếng Giang Triết Mỹ hô hoán kêu cầu sự giúp đỡ.
Giang Triết Mỹ tay chân sợ đến phát run, biểu diện tối tăm đầy phẫn khí của Giang Triết Hàn thực sự làm cô suýt khóc. Cô siết chặt mớ báo cũ trong tay, ấp úng nói: "Em...em chỉ muốn cho chị ấy biết Lưu gia nợ chúng ta như thế nào thôi. Không nghĩ chị ấy sẽ ngất đi như vậy!"
Giang Triết Hàn một lúc đứng dậy, hắn tiến đến trước mặt Giang Triết Mỹ. Đôi mắt lãnh khốc nhìn vào số báo ố vàng trong tay cô, hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay của cô đưa lên ngang tầm mắt mà nổi giận: "Lưu gia nợ gì anh, cô ấy nợ gì anh. Không liên quan đến em! Anh cảnh cáo em, tốt nhất đừng động vào cô ấy! Rõ chưa?"
Cổ tay bị hất mạnh đến đau nhói, Giang Triết Mỹ chợt thấy ấm ức đến cắn môi bật khóc. Cô tức tối gân giọng lớn tiếng: "Anh hai, có phải anh đã thích chị ta rồi đúng không? Tại sao trong mắt anh, em không còn cảm nhận được một sự căm ghét nào của anh dành cho cô ta còn tồn tại vậy chứ? Anh mất trí rồi sao?"
Bóng lưng Giang Triết Hàn lạnh lùng xoay về phía cô, giọng điệu vô tình dứt khoát: "Cút!"
"Anh hai, anh...." Giang Triết Mỹ nghẹn lời, cô chẳng thốt hết thành câu thì đã vội ôm mặt khóc nức nở chạy khỏi phòng.
Bên ngoài cánh cửa đang mở, Giang Cẩn Quỳ đứng tì người vào đó mà nhướng mày lên tiếng, giọng điệu có phần trách móc: "Triết Hàn, em cũng thật là. Anh chưa bao giờ thấy em lớn tiếng với Mỹ nhỏ. Vậy mà sự việc vừa rồi là sao chứ? Hay là...em đúng như lời Mỹ nhỏ đã nói. Em thực sự thích cô ta?"
"Đây là chuyện của tôi. Anh không cần để tâm hay bận lòng làm gì." giọng Giang Triết Hàn bỗng nhiên trở nên lạnh dần. Nhãn khí ảm đạm một lúc rộ lên tia chua xót.
Giang Cẩn Quỳ thoạt cười nhếch mép. Ánh mắt anh thờ ơ nhìn sang hướng khác mà nói: "Bao nhiêu năm rồi mới gặp lại nhau. Sao chưa gì em đã vội đối xử với anh mình như vậy? Năm xưa anh em chúng ta đã thân thiết cỡ nào, em đã quên rồi sao?"
"Đừng nhắc chuyện năm xưa với tôi!" Giang Triết Hàn đột ngột xen ngang. Bàn tay ẩn sau túi quần thoáng siết chặt lại.
Giang Cẩn Quỳ cười rộ trong lòng. Anh thừa biết điểm yếu duy nhất của em trai mình chính là sự việc của mười hai năm về trước. Cô gái đầu tiên mà hắn đem lòng cảm mến, đã bỏ mạng cũng chỉ vì hắn. Anh cũng thừa biết, hắn lúc nào cũng tự dằn vặt bản thân, cho rằng hắn nợ anh một thứ quá lớn mà cả đời này hắn cũng không thể nào trả hết. Bởi thế hắn ở trước mặt anh, hắn sẽ tự thu lại sự cao ngạo vốn có mà nhẫn nhịn.
Rãnh môi Giang Cẩn Quỳ nở nụ cười đầy nham hiểm. Anh đưa ngón tay day day tâm trán, nhương mày khẽ nói: "Anh đi dỗ Mỹ nhỏ đây! Đừng quên cho anh gửi lời hỏi thăm đến em dâu. Gặp lại sau."
Nói rồi bóng dáng Giang Cẩn Quỳ nhanh chóng biến mất. Cơ mặt Giang Triết Hàn bây giờ mới giãn ra đôi chút. Hắn mệt mỏi khép mắt thở mạnh một hơi, trên trán cau có xô lại vài nếp gấp.
Hắn thoạt nhìn Trạch Lam, nhìn sắc diện xanh xao tái nhợt không khá hơn nhờ lớp trang điểm của cô khiến hắn không thể không nặng lòng. Ngón tay hắn đưa ra muốn chạm vào bên má của cô, nhưng bất chợt cô tỉnh giấc. Đôi hàng mi đen ánh khẽ lay động rồi từ từ nâng lên. Trước tầm nhìn còn mờ nhạt của cô, có một bàn tay ai đó vừa nhanh chóng thu về thật vội.
Đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo và đủ nhận thức, cô mới kinh ngạc khi thấy người ngồi bên cạnh cô là ai.
"Anh...anh làm gì?" Trạch Lam lo lắng hỏi. Cô ngồi dậy nhưng lại phải cau mày khi đầu vẫn còn khá đau nhức.
Giang Triết Hàn đỡ lấy cô, cơ thể nam tính mạnh mẽ của hắn trở thành điểm tựa lý tưởng cho cô lúc này. Cô thực sự quá mệt để phản kháng lại cái ôm này, cô gục mặt vào vai hắn thở một cách khó khăn.
Bàn tay mang theo hơi ấm của hắn truyền đến nơi eo nhỏ. Giang Triết Hàn thản nhiên nói bên tai cô, âm thanh bình lặng trầm mặc: "Bác sĩ nói sức khoẻ cô khá yếu không thể ra gió quá lâu. Hôm nay đến đây là đủ rồi..."
"Mỹ nhỏ!" giọng Giang Cẩn Quỳ từ phía sau cất lên, Giang Triết Mỹ mau chóng đưa tay lau đi nước mắt. Cô không quay mặt mình lại, vì cảm thấy có phần xấu hổ. Cô đứng yên không nhúc nhích, nhưng bả vai nhỏ nhắn kia lại một lúc phản bội cô. Nó cứ chốc chốc lại thoáng run lên vì những lần nấc nghẹn trong cổ họng vẫn còn.
Giang Cẩn Quỳ khẽ cười, anh đi đến bên cạnh cô em gái, nhẹ nhàng vỗ về lên vai cô mà nói: "Sao hả? Uất ức lắm đúng không?"
Giang Triết Mỹ vẫn im lặng không trả lời, đôi hàng mi ướt đẫm hơi dao động. Cô nhìn vô định vào khoảng hoa viên bên dưới sân, tay tì lên thành lan can mà chống cằm thở dài.
Tựa lưng vào lan can, Giang Cẩn Quỳ đứng một bên đối mặt lại với Giang Triết Mỹ. Anh lấy trong túi áo một mẫu xì gà, bật lửa châm thuốc. Rít một hơi thật sâu, tàn thuốc kia liền sáng lên đỏ rực. Nhả ra làn khói mờ nhạt mang hương thơm thoảng qua như mùi gỗ hoà chút vị của trái cây rừng nhiệt đới. Hai mắt anh hơi khép lại, anh nói: "Anh không nghĩ Triết Hàn thực sự thích cô ta đến vậy! Thoạt đầu, anh còn nghĩ là Triết Hàn chỉ vì một lúc nhất thời mang thù hận mới tiếp cận cô ta..."
"Vậy mà bây giờ, anh ấy vì chị ta mà mắng em, lớn tiếng với em..." giọng Giang Triết Mỹ nghẹn ngào. Sự tức giận như đông kết lại thành một khối đá khổng lồ, nó vừa đè nặng lên lồng ngực cô, vừa chèn ngang vào khí quản khiến cô khó chịu vô cùng.
Mười ngón tay cấu chặt lên thành lan can, cô lại nói bằng giọng ấm ức: "Rốt cuộc chị ta đã làm gì anh hai kia chứ? Anh cả, anh cũng thấy ánh mắt anh ấy nhìn chị ta rồi đúng không? Em chưa bao giờ trông thấy anh ấy nhìn người khác với đôi mắt như thế!"
"Ánh mắt đó của Triết Hàn, anh đã từng thấy qua...chỉ có điều, bây giờ nó mãnh liệt hơn rất nhiều!" Giang Cẩn Quỳ cơ hồ ngửa đầu ra sau, nhả ra một lần khói trắng đục. Câu nói mơ hồ của anh làm Giang Triết Mỹ hơi khó hiểu, cô nhíu mày quay sang nhìn anh: "Ý anh là sao?"
Giang Cẩn Quỳ đứng ngay ngắn, anh gạt nhẹ tàn thuốc khẽ cười cho qua chuyện: "Không có gì! Chỉ là một chút chuyện xưa thôi..."
Rãnh môi tuy cười, nhưng trong nhãn khí lại không hề tồn tại một chút thiện ý. Nó tăm tối hệt như quá khứ của mười hai năm trước, cái quá khứ hèn nhát tồi bại mãi một lần anh cũng không muốn ai biết đến.
"Buông tôi ra, tôi tự đi được." Trạch Lam cất giọng nói nhỏ. Giang Triết Hàn đi bên cạnh cô, một tay lại ôm lấy eo của cô ra ý nâng đỡ. Bên dưới đại sảnh còn lại vài vị khách, họ đang đứng thưởng rượu với Giang Cầm. Vừa trông thấy họ, lập tức sắc mặt ông đanh lại. Chỉ vì Trạch Lam, mà buổi tiệc của ông đã có phần hỗn loạn.
Giang Cầm tay vẫn giữ ly rượu vang đỏ nhanh chân đi về phía họ. Chắn ngang lối đi, ông bực dọc nhìn vào Trạch Lam, nhưng lại nói với Giang Triết Hàn: "Mục đích của con hôm nay, chính là mang cô ta ra để chọc tức ta? Vậy thì, con đã thành công rồi đấy."
Giang Triết Hàn lạnh lùng nhìn ông, đôi mắt ảm đạm không hề dao động. Hắn nhạt nhẽo đáp: "Mười hai năm, đã đến lúc ông phải chịu những tội lỗi trước đây mà ông đã gây ra. Đối với những việc đó, thì như thế này...ông nghĩ đã đủ hay chưa?"
"Con..." giọng Giang Cầm chừng cao lên như muốn đứt quãng. Ông siết chặt cây gậy trong tay, đập xuống sàn bật lên thành tiếng: "Đến khi nào con mới chịu hiểu, mọi việc ta làm đều là vì con."
"Vì tôi?" Giang Triết Hàn nhướng mày, hắn vô thức bật cười lạnh nhạt: "Nếu ông còn chút lương tâm, thì tốt nhất cũng đừng mang tôi ra để bao biện."
Câu nói chấm dứt, Giang Triết Hàn đã nhanh chóng muốn lướt khuất khỏi tầm mắt của Giang Cầm. Ông giận dữ hừ lên một tiếng rồi gằn giọng: "Nhìn lại cô gái bên cạnh con đi. Đừng quên những gì bố cô ta đã làm..."
Bước chân của Trạch Lam hơi khựng lại, đôi hàng mi khẽ nhấp nháy rung chuyển. Hơi thở mặc nhiên cũng theo đó mà mạnh dần, mười ngón tay thoáng cáu chặt lên bộ váy trên người mình. Giang Triết Hàn ngoảnh mặt nhìn ông, bình thản hỏi: "Ông muốn nói về chuyện đó đúng không? Được, tôi sẽ chiều ông một lần..."
Nói rồi hắn quay sang nhìn Trạch Lam, hắn đưa cô đến ngồi xuống một chiếc ghế gần đó mà dặn dò: "Ở yên đây đợi tôi."
Trạch Lam không nhìn hắn, cũng không đáp lại. Trong đầu cô lúc này chỉ quanh đi quẩn lại với câu chuyện mà cô mới vừa được biết. Bỗng nhiên từ đâu, một số hình ảnh đáng sợ liên quan đến Giang Triết Hàn kéo nhau đập vào tâm trí. Cô vô thức nhớ đến khoảnh khắc hắn kêu đau thống thiết, lại như hoá rồ bởi tác động của một thứ khó hiểu.
"Anh ta trở thành như vậy...là do bố sao?" Trạch Lam nói lẩm bẩm như mất trí. Đôi mắt nóng rát ngấn nước lưng tròng thoáng đưa ánh nhìn đảo khắp một vòng. Nhưng bất chợt cô cảm thấy hơi lo sợ khi hầu như tất cả mọi người ở đây ai cũng đang nhìn vào cô. Những đôi mắt mang tính dò xét cứ không ngừng nhắm thẳng vào cô làm cô vừa sợ vừa thấy khó chịu.
Lúc này, đột nhiên bên cạnh cô xuất hiện ba người phụ nữ trung niên. Họ ăn mặc sang trọng, nhìn qua cũng đoán được là khách thượng lưu trong mối quan hệ làm ăn của Giang Cầm. Một người trong đó mới mở lời: "Chào tứ thiếu phu nhân, rất hân hạnh được biết cô."
Trạch Lam theo phép lịch sự tối thiểu, cô dù không thích nhưng cũng không thể không nói lời nào mà bỏ đi. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu. Người phụ nữ thứ hai mới xen vào, cười cười tỏ vẻ khen ngợi: "Nhìn tứ thiếu phu nhân đẹp hơn trong ảnh rất nhiều nhỉ. Thảo nào...Tứ thiếu lại công khai phá lệ lớn đến vậy!"
Một vài tiếng cười vụn vặt lần lượt phát ra, Trạch Lam có thể cảm nhận được ở những người kia không hề có một chút thiện chí nào trong cuộc nói chuyện này. Họ đúng hơn là đang soi mói cô, cùng nhau giễu cợt cô. Họ thực sự đang rất ghen tị với cô gái trước mặt mình, bởi vì tất cả bọn họ đều có con gái muốn đuoc một lần diện kiến với vị tứ thiếu kia, nhưng chẳng bao giờ đạt được. Hắn nổi danh không chỉ vì địa vị và gia thế, hay sự tài giỏi trong giới kinh doanh, hoặc sự ngông cuồng, lạnh lùng dứt khoát trong hắc đạo. Mà còn vì việc hắn cách ly phái nữ một cách tuyệt đối, đến mức người đời phải nhìn hắn bằng con mắt quái dị.
Ấy vậy mà chỉ trong một ngày hôm nay, tin tức hắn có vợ đã xuất hiện tràn lan khắp các mặt báo lớn và các kênh truyền thông. Trạch Lam nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người cũng không có gì làm lạ.
Khoé môi Trạch Lam cố gắng gượng gạo tạo nên một nụ cười, cô giả vờ lên tiếng: "Phu nhân quá lời rồi! Thật ngại quá, tôi...cảm thấy không khoẻ. Tôi xin phép!"
Vừa nói xong, đôi chân của Trạch Lam đã thật nhanh xoay đi tìm đường lẩn tránh. Cô bước lên lầu, chậm rãi đi qua từng nấc thang dẫn lối lên sảnh của tầng một.
Cô thực sự không chịu được bầu không khí ngột ngạt lúc nãy. Cô càng không chịu được bản thân bị mang ra mổ xẻ dưới những ánh mắt sắc nhọn chẳng khác nào lưỡi dao. Cô thực lòng, chỉ muốn tìm cho mình một nói thật yên tĩnh để bình tâm trở lại.
Không gian tầng một rất vắng vẻ, hầu như không có lấy một bóng người. Thích hợp cho cô ngồi đây để thư giãn đầu óc đôi chút. Bước chân Trạch Lam ngô nghê trải trên lối đi hành lang, ở đây được bày trí rất nhiều cổ vật gồm tranh ảnh và các đồ nội thất.
Lòng tự dưng nhớ đến không gian cô đã từng thấy trong khách sạn của Giang Triết Hàn. Quả thực cách bày trí của hai người rất giống nhau, qua đó cũng cho thấy hắn và bố của mình thuc sự có nhiều điểm tương đồng ngay cả về sở thích.
Mãi lo suy nghĩ, Trạch Lam không hay biết mình đã đi đến một góc nào đó. Mà ở đây không gian rất rộng, rất trống trãi. Những cây cột to tướng bao quanh khu vực trung tâm, những bậc thang ngắn cũng được nối nhau xếp thành một đường tròn. Ở giữa, có đặt một cây đàn piano màu trắng rất trang nhã.
Hai mắt Trạch Lam dừng lại, cô đứng nép vào góc cột cơ hồ ngắm nhìn cây đàn ấy. Trong trí nhớ còn sót lại của cô, chợt vang vọng vài âm thanh quen thuộc...
"Sai rồi, con đàn nốt đó chưa đúng. Nào, lại đây để bố đàn cho con nghe.."
"Bố..." giọng Trạch Lam khẽ rung lên những mạch thương tâm. Trước khi sự nghiệp của bố cô bị sụp đổ, gia đình cô cũng thuộc hạng một gia đình trung lưu khá giả. Cô sống yên ấm dưới một căn biệt thự trên đồi, cả gia đình có bố và mẹ vô cùng hạnh phúc.
Bố cô là một nhà nghiên cứu, nhưng lại có thêm món đàn rất điêu luyện. Ông từng kể với cô, mẹ cô đổ ông cũng vì những ngón đàn rất tình tứ ấy. Cô cũng một thời đuọc ông dạy cho cách sử dụng đàn piano, tuy nhiên chẳng thể nào sánh bằng tài lẻ đó của ông.
Mắt Trạch Lam ướt đẫm, một giọt tràn ra khỏi khoé mi lặng lẽ rơi xuống. Tâm trạng cô thực sự không ổn định, cô vừa bị trói buộc bởi sự xấu hổ tột cùng, cũng bị giam cầm trong một mớ xúc cảm thiêng liêng mà cô thầm khao khát.
Đôi chân chầm chậm bước xuống, tiến gần hơn về phía cây đàn trắng tinh. Ngón tay thon thả trắng ngần vụng về chạm lên phím đàn, truyền lên một thanh âm thật ngắn.
Rãnh môi Trạch Lam chợt cười chua xót, cô không ngăn được mình mà ngồi xuống. Mười ngón tay lả lướt qua mặt phím đàn, cảm nhận một chút về hồi ức, cô tự cười một mình, buồn bã nói: "Bố đã từng cầm tay con, dạy con chơi những nốt nhạc đầu tiên. Giây phút đó bố đã dịu dàng, bố đã ân cần đến mức nào kia chứ. Trong thâm tâm con, bố luôn là một người bố tốt. Nhưng tại sao...tại sao bố không thể giữ được điều đó cho bản thân mình..."
"Ting tang..." vài tiếng. Ngón tay Trạch Lam khẽ động lên phím đàn, cô như bị cuốn trôi vào một chuỗi ký ức vừa đẹp đến bình lặng nhưng cũng khiến cô xót xa đến đau lòng. Bản nhạc Song from a secret garden cô đang đánh là bản nhạc đầu tiên mà Lưu Đình đã dạy cho cô. Đối với người khác, nó chỉ là một bản nhạc đơn giản căn bản nhất. Nhưng với cô, mỗi nốt nhạc vang lên bây giờ lại vô cùng quý giá.
Trạch Lam khóc nấc lên thành tiếng, những giọt lệ nóng chát cứ lần lượt rơi xuống chạm vào phím đàn rồi vỡ tan. Âm thanh du dương như thể hoà cùng với tiếng khóc của cô, cảm thấu nỗi đau cùng sự chua xót tột cùng không thể nào khoả lấp.
"Không còn sớm nữa! Anh còn có việc, hôm nay đến đây là đủ rồi. Em cũng đừng trách Triết Hàn, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì. Thay một bộ đồ thoải mái rồi thư giãn vẫn tốt hơn. Anh đi trước." Giang Cẩn Quỳ vừa nói vừa tiện tay thả tàn xì gà xuống sàn, đưa chân dẫm tắt.
Giang Triết Mỹ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Được rồi! Em không sao. Để em tiễn anh.."
"Không cần đâu! Anh tự đi được rồi, em nghĩ ngơi đi. Tạm biệt!" cười với cô một cái, bóng lưng của Giang Cẩn Quỳ đã xa dần vào phía bên trong. Đứng ngoài khu vực này, ở vị trí tầng hai của dinh thự, Giang Triết Mỹ ngẩng mặt lên cao hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh. Cô cố gắng tống hết mọi sự dồn nét trong lòng mình ra ngoài, chỉ chấp môi khẽ nói: "Đứng đây ngắm cảnh đêm cũng không tệ! Nán lại chút nữa rồi về vậy..."
"Đó là tất cả những gì ông muốn nói sao?" giọng Giang Triết Hàn cất lên khàn khàn. Hắn đứng cách Giang Cầm một khoảng, tay giấu sau túi quần tạo ra dáng vẻ bất cần không để tâm.
Giang Cầm chỉ tay hướng vào tấm ảnh được phóng to lộng kính treo trên tường, đôi mắt già nua ánh lên tia đau lòng mà tức giận gầm lên: "Con nhìn mẹ con đi, bà ấy đã từng xinh đẹp đến mức nào! Vậy mà cũng phải sinh ra u uất, lâm bệnh qua đời cũng chỉ vì ông ta...Sao con có thể không nghĩ đến bà ấy."
Nhãn khí Giang Triết Hàn rộ lên hận ý, hắn lãnh đạm nói như buộc tội: "Bà ấy chết, chẳng phải cũng là vì ông sao?"
"Con...con nói xằng bậy gì vậy hả Triết Hàn?" Giang Cầm giận đến run người. Ông siết chặt gậy trong tay, cố giữ bình tĩnh mà đứng đó đối mặt với những lời nói sắc hơn dao cứ thay nhau ghim thẳng vào ngực ông từng nhát một.
Giang Triết Hàn bỗng nhiên cười lên một cách khô khan: "Chẳng phải cũng vì những việc ông đã làm, khiến bà ấy phải chịu đựng và thấy tội lỗi vì ông sao? Bà ngày đêm giam mình trong phòng đọc kinh sám hối...là vì cái gì, lẽ ra chính ông mới là người hiểu rõ nhất chứ?"
Giang Cầm trong một lúc giận đến mất lý trí, ông vung gậy lên đập vỡ cả lọ hoa đang trưng trên bàn. Ông thở hồng hộc từng cơn, tay đưa lên trấn lấy lồng ngực đang căng ra mà gằn giọng: "Đi! Ta tạm thời không muốn nhắc đến những chuyện đã qua. Đi đi! Dẫn cô ta cút khỏi nhà ta ngay!"
Khoé môi Giang Triết Hàn nhếch lên, hắn thờ ơ nhìn ông: "Vốn dĩ giữa tôi và ông không có gì để nói ngoài chuyện của quá khứ. Không muốn nhắc cũng đã lỡ nhắc đến, chúc ông đêm nay...ngon giấc!"
Cùng lúc đó, phía trên tầng một, bước chân Giang Cẩn Quỳ chợt dừng lại ngay mép cầu thang khi bất chợt anh nghe thấy một vài âm thanh nho nhỏ truyền đến tai. Nhíu mày cố gắng tập trung nghe kỹ hơn nữa, anh mới tự hỏi: "Tiếng đàn?"
Dường như âm thanh ấy mang một sự lôi cuốn kỳ lạ, khiến bước chân anh đột ngột chuyển hướng. Anh đi vòng qua lối hành lang, tiến thẳng vào khu vực trung tâm tầng một. Đôi nhãn khí sắc lãnh hẹp dài thoáng nheo lại khi trước tầm nhìn của anh là một giai nhân mang trên mình một nét u buồn khó tả. Cô ấy đang chậm rãi lướt từng ngón tay trắng muốt trên cây đàn piano trắng toát, tạo nên những âm thanh mang sức hút nhất định.
"Là cô ta!" rãnh môi Giang Cẩn Quỳ khó nhịn khẽ thì thầm. Trong đáy mắt anh rộ lên chút hứng thú, mũi giày tây bóng loáng đã bắt đầu dịch chuyển. Gần hơn, rồi gần hơn nữa. Nhưng lại tuyệt đối nhẹ nhàng, không gây ra bất kì tiếng động nào.
Trạch Lam thu lại dòng lệ nóng, cô cố gắng thôi không nghĩ ngợi quá nhiều chuyện. Cô quả thực đã thấm mệt, đầu óc cô đã có chút choáng nhẹ. Tuy nhiên, khi cô vừa muốn thu hai bàn tay mình về, thì đột ngột từ phía sau, có một bàn tay khác chạm lên phím đàn, sát ngay bên tay cô.
Một giọng nói nam trầm vừa như thì thầm, lại vừa như gợi lên chút cảm giác bất an chậm rãi truyền đến: "Nốt nhạc cuối lúc nãy...lệch rồi!"
Giang Triết Hàn bên dưới đại sảnh căng mắt sững sốt, chiếc ghê trước mặt hắn hoàn toàn trống không. Đưa mắt dò tìm khắp không gian đã thưa người, hắn nhíu mày: "Cô ấy đâu...??"