Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ biết lúc căn phòng này ngày một lạnh, lạnh như nhiệt độ nơi đáy biển tối tăm lạnh lẽo. Giống như ánh trăng cô tịch trên cánh đồng hoang vắng. Nhiệt độ ngày một giảm, không khí như loãng ra, khiến hô hấp trở nên khó khăn.
Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện về Trương Khởi Linh lúc trước, tôi nhớ khi tôi nổi điên với anh ta, lúc đó tôi cầm kiếm gỗ đào xua đuổi anh ta, ném bùa trừ tà vào anh, nhìn anh bằng con mắt kinh sợ, tránh né, tôi không tin tưởng anh, lúc đó tâm trạng của anh ta ra sao? Nhìn thái độ của tôi đối với anh như vậy anh cảm thấy như thế nào? Tôi thật không dám nghĩ, tôi dường như cảm thấy gương mặt anh như ánh trăng u buồn phản chiếu trên mặt nước rồi bỗng chốc bị khấy tới mức méo mó biến dạng.
Lúc anh còn sống, tôi đối với anh chỉ có chán ghét, nỗi sợ hãi đó ăn sâu vào tôi biến tôi từ một người độ lượng rộng rãi trở thành ngoan độc tuyệt tình. Cho đến tận lúc này tôi mới nhận ra tôi đã tổn thương anh nhiều đến nhường nào.
Giống như một tội nhân đang đứng trên pháp trường chờ đợi tới thời khắc bị hành hình, những lời nói khiến tôi tuyệt vọng của Vương Bát Khâu lại văng vẳng bên tai.
Khu nhà này chính là một tử địa, chẳng trách tôi luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, không quái thì làm sao Vương thiên sư lại phải ở nơi này, chẳng trách ông ta cũng chết tại đây…
Mà Trương Khởi Linh đi theo tôi vào rồi cũng không xuất hiện.
Tôi thiếu nợ anh nhiều như vậy, tôi đối xử tệ bạc với anh như vậy mà anh vẫn coi trọng tôi, dùng tính mạng che chở cho tôi. Chúng tôi đều là hai kẻ cố chấp, anh cố chấp không có được tôi không buông, còn tôi cố chấp đuổi anh đi bằng mọi giá.
Nhưng bây giờ cái gì cũng không còn.
Tôi cúi đầu hai tay ôm chặt đầu gối. thời khắc này và những lúc vào sinh tử trước đây thật giống nhau, không cần phải nghĩ tới trách nhiệm hay nghĩa vụ gì…. chỉ tâm niệm một điều duy nhất phải giữ mạng sống.
Cuộc sống khi đó thật tốt bao nhiêu, bên người có Mập Mạp lúc nào cũng náo nhiệt, còn có một tên yêu ngủ như mạng, cả ngày mơ màng – Muộn Du Bình.(tên đặc biệt vợ – Ngô Tà đặt cho chồng ảnh – Trương Tiểu Linh hay còn gọi là Tiểu Ca ≧﹏≦)
Khi đó bên ngoài tôi gọi hắn là “Tiểu ca” nhưng trong lòng tôi lại kêu hắn Muộn Du Bình cũng chính là Trương Khởi Linh, không biết đã bao lâu tôi không còn gọi cái tên này nữa, cũng không biết bao lâu tôi không thân mật gọi tên anh. Thì ra cũng đã hai năm rồi, giờ đây tôi mới nhận ra lúc đầu tôi gọi hắn Tiểu Ca chính là bởi vì tôi yêu thích anh.
Từ lâu tôi đã biết rằng anh yêu tôi, hay là tôi vốn biết suốt đời này tôi cũng không thể nào tìm được người nào yêu tôi hơn anh.
Thật ra lúc gặp Vương thiên sư ở ngôi nhà cổ kia tôi nên thừa nhận sự thật này, khi tôi hướng anh nói rằng “Anh muốn hại chết tôi sao” nhưng lúc đó tôi không biết rằng Trương Khởi Linh có bao nhiêu sợ hãi khi tổn thương tôi.
Tôi không thể thích anh, là chuyện mà tôi hối tiếc nhất.
Để anh phải mang tiếc nuối mà ra đi cũng là chuyện khiến tôi hối hận nhất.
Nếu như hiện tại tôi phải chết ở nơi này, có thể cho tôi nhìn thấy anh hay không? Tôi muốn xin lỗi anh, muốn cảm ơn anh… nếu cho tôi thêm một chút thời gian nữa, tôi sẽ nỗ lực thích anh, thương yêu anh, đối xử tốt hơn với anh.
Vương Bát Khâu nói ai cũng không ra được, như vậy có phải nếu tôi chết nhanh một chút sẽ sớm gặp được anh không?
Không ngờ có một ngày tôi lại nghĩ như vậy, mọi sợ hãi lúc trước hoàn toàn biến mất, nặng nề trong lòng như được trút bỏ, hiện tại tôi có thể bình thản đối mặt với tất cả. Ngay lúc tôi chuẩn bị đứng dậy bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng sờ trên đầu tôi.
Hai mắt tôi trừng lớn, vẻ mặt khó tin nhìn vào khoảng không trước mặt, cảm giác đụng chạm trên đỉnh đầu lại biến mất, tôi đứng im không nhúc nhích như chờ đợi, chờ thật lâu xung quanh vẫn không có động tĩnh gì.
Giọng run rẩy cất tiếng: “Tiểu ca?”
Không khí trầm mặc một lát, phía đối diện cuối cùng cũng truyền đến thanh âm “Tôi ở đây”. Tôi gần như không tin vào lỗ tai mình, nhưng giọng nói này đúng là của Trương Khởi Linh, là giọng nói đã lâu tôi không được nghe thấy. Tôi cắn môi, nước mắt như chuỗi vòng trân châu đứt dây rớt xuống.
“Anh con mẹ nó không nói tiếng nào muốn hù chết tôi à.”
Anh ở ngay bên cạnh tôi, lại không lên tiếng. Tôi ngồi chồm hổm dưới đất, tôi cảm thấy bàn tay anh đang sờ tóc của tôi, tôi đứng lên, dang hai tay hướng về phía anh.
“Tiểu ca, ôm tôi một cái.” Tôi nức nở nói.
Tôi không nghĩ tới anh nghe thế liền đứng im tại chỗ né tránh tôi, tôi sững sờ.
“Đừng…” Anh dừng một chút mới nói tiếp “Tôi rất lạnh…”
Nước mắt tôi lại rơi xuống như mưa “Vậy để cho tôi ôm anh một cái.”
“Cậu… không nhìn thấy tôi.”
“Không sao cả.” Tôi ương ngạnh đáp lại, hướng về phía phát ra thanh âm chạy tới, một đường chạy liền đụng phải thân thể lạnh băng như nước đá. “Tôi… nghe thấy anh nói, cũng cảm giác được…”
Giữa ngăn cách sinh tử, anh có từng toàn tâm toàn ý ôm lấy một ai đó không?
Có lúc anh chỉ nghĩ mà không có dũng khí để thực hiện, có lúc anh muốn ôm nhưng lại không có cảm giác được.
Cuối cùng tôi cũng ôm được người mà tôi bấy lâu nay tôi đã bỏ lỡ, nhưng thời khắc này cũng là lúc âm dương đã cách biệt.