Âm Hôn

Chương 21




Editor: Vũ

Beta: Vũ Yên

Không biết tôi đã bị anh làm đến bắn bao nhiêu lần, chỉ nhớ đến mức tôi cái gì cũng không ra nổi nữa, nhưng anh vẫn không buông tha cho tôi. Tay anh bắt đầu trượt xuống khe mông, một ngón tay đâm vào tiểu huyệt, trong thoáng chốc khi bị dị vật xâm lấn nơi đó theo bản năng co chặt lại khiến một ngón tay của anh cũng không dễ dàng đi vào. Anh kiên nhẫn khai mở, chậm rãi ra vào, một ngón rồi thêm một ngón nữa, vách thịt khô khốc cũng dần trở lên mềm mại nới lỏng, khó chịu khiến tôi muốn lui người tránh đi lại phát hiện toàn thân tôi giờ không còn chút khí lực nào.

Trong suốt quá trình Trương Khởi Linh kiên nhẫn mở rộng nhưng lại không đi vào, cũng không có ý định tiến vào.

Tôi mơ màng ngủ thiếp đi được một lúc thì bị tỉnh lại bởi những rung động không ngừng từ phía sau, vài lần như thế rốt cuộc tôi cũng kiệt sức mà ngất đi. Lần cuối cùng tỉnh lại thần trí đã tỉnh táo hơn rất nhiều, băng lạnh ràng buộc nơi tay chân đã được giải phóng, dưới thân dính đầy niêm dịch, cả người đau đớn, những thứ đó như nhắc nhở tôi về đêm điên cuồng tối qua.

Trên lưng giống như bị đè nặng, không cần nghĩ cũng biết anh đang nghé trên lưng tôi mà ngủ. Tôi thử cử động tay chân liền thấy eo bị một đôi tay rắn chắc kéo về, anh ôm tôi ngủ, đây là tư thế lúc còn sống anh ưa thích nhất.

Tôi không phản kháng, thật ra là cũng không có khí lực phản kháng, áp mặt vào drap giường, nằm im mặc anh muốn ôm thì ôm. Anh dường như biết tôi đã tỉnh bàn tay liền chậm rãi lướt trên người tôi, bắt đầu từ vai hôn xuống, anh nhẹ nhàng hôn qua mỗi chỗ da bị anh gặm cắn tối qua, từng chỗ ứ máu đều lướt qua, tôi bỗng hoảng hốt, tựa như xuyên trở lại thời điểm lúc anh còn sống. Khi đó anh cũng dùng hành động như thế này với mục đích chúc buổi sáng tốt lành, cũng không thèm quan tâm xem tôi có buồn nôn hay không, thực tế dù tôi có phản đối anh cũng sẽ vẫn cứ làm như vậy.

Nếu có người khác nhìn vào sẽ nói sau lưng tôi cái gì cũng không có. Đương nhiên tôi biết, đầu tôi đau như búa bổ, rốt cuộc tôi đang làm cái quái gì vậy, lúc anh còn sống thì bị anh dặt dưới thân giày vò, nay anh thành quỷ rồi tôi cũng vẫn bị anh đặt dưới thân.

Đầu chôn trong chăn, trong khoảnh khắc cảm xúc  ầm ầm như đê vỡ trong lòng, tôi chưa từng bao giờ nghĩ mình lại phải chịu khổ sở như vậy,

Ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua tấm rèm nặng nề chẳng biết bên ngoài là sáng hay chiều. Trương Khởi Linh vẫn dựa vào sau lưng tôi, thỉnh thoảng lại dùng gò má cọ cọ, tôi có thể tượng tượng ra khuôn mặt thoả mãn của anh lúc này. Trong phòng một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở phập phồng của tôi tất cả đều tĩnh lặng.

Thân thể phía sau lưng tôi cũng lạnh băng.

Chẳng có gì chung cả.

Tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật quá mệt mỏi. Cả người như bị nhấn chìm vào bóng tối tử vong, tuyệt vọng khôn cùng, đầu óc trống rỗng không chứa nổi thứ gì, xung quanh gió lạnh thổi buốt tới tận xương.

Tôi đấu không lại Trương Khởi Linh, tôi không có sự điên cuồng của anh, không có sự chấp nhất như anh, vì vậy tôi nhất định sẽ thua nhưng tôi không cam lòng, tôi không muốn bị thua dưới tay anh.

“Anh đến tột cùng là muốn cái gì.” Tôi lên tiếng, thanh âm khàn khàn, nghe giống như đang lầm bầm lầu bầu.

Tôi cảm thấy áp lực sau lưng có chút nhẹ đi, sau đó một ngón tay lạnh băng ở trên lưng tôi bắt đầu di chuyển, anh viết…

Một chữ… Hai chữ… Ba chữ… Bốn chữ…

Tôi cẩn thận cảm nhận xúc cảm của ngón tay ở trên da mình, trong đầu dần dần thành hình ra hình dạng từng chữ.

Đó là…

Được sống là hạnh phúc.

Cổ họng tôi như bị bóp nghẹt, tâm như bị bụi gai thít chặt, từng chút, từng chút nhói đau. Tôi không nhúc nhích cũng không lên tiếng, ngón tay đặt trên lưng dừng lại một lát lại lại bắt đầu chuyển động. Sắc mặt của tôi biến đổi theo từng chữ anh viết ra.

Khi ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống nét chữ cuối cùng rồi không nhúc nhích nữa. Hiển nhiên anh đã viết xong, câu anh viết ra phảng phất như một lời thề.

GẢ CHO TÔI.