Âm Hôn

Chương 18




Editor: Vũ

Beta: Yên Lan

Từng câu từng chữ của mẹ không có lời nào phản bác, cũng không tìm được lý do nào thoái thác. Thân là trưởng tử, trưởng tôn từ nhỏ đã phải gánh trách nhiệm kéo dài hương hoả.

Nhưng tôi há miệng mà không nói được lời nào, tôi phải nói gì bây giờ? Chẳng lẽ nói về đoạn quá khứ khốn nạn kia sao, kết hôn ư? Thân thể của tôi còn có thể kết hôn với phụ nữ sao? Làm vậy chẳng khác nào phá hư đời con gái nhà người ta.

“Tiểu Tà!” Giọng mẹ có chút nóng nảy, tôi có thể tưởng tượng ra bộ dáng rưng rưng muốn khóc của mẹ ở đầu dây bên kia, đầu tôi lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

“Mẹ” tôi lên tiếng “Con đã biết, ngày mai thu thập một chút con sẽ trở về.”

“Thật tốt, tốt quá!” Tôi có chút dở khóc dở cười khi nghe âm thanh vui mừng của mẹ, không nghĩ chỉ cần một câu nói của tôi có có thể khiến cho mẹ cao hứng đến như vậy, đột nhiên cảm giác được, làm như vậy, kỳ thực cũng là đáng giá.

“Xem mắt cũng chỉ là gặp mặt, dù sao chỉ cần con đồng ý gặp, cũng không bắt con phải lấy ngay, phải không nào?”

Tôi “Vâng dạ” đáp ứng, thầm nghĩ quả thực đúng là như vậy, nói không chừng đến lúc đó có khi tôi lại khiến người ta chướng mắt.

Cúp điện thoại tôi có chút hoảng hốt, cảm giác như mình vừa mới bước vào tuổi 25, những năm đó tôi đã làm gì nhỉ? Từ Lỗ Vương Cung đến đảo Hoàng Sa, từ Vân Đình Cung đến Tháp Mộc Thác, lại về Tứ Xuyên, đi theo tôi chỉ có bóng tối hắc ám vô tận nơi hầm mộ chật hẹp, nguy hiểm rình rập, lần nào cũng là những kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng cũng bình yên vô sự. Cùng tôi trải qua những hiểm nguy này có Tam thúc, Phan Tử, Mập Mạp, A Ninh, Tiểu Hoa, từng khuôn mặt lần lượt hiện ra trong tâm trí tôi, lướt qua như những thước phim quay chậm, còn có… còn có người kia.

Những khó khăn nguy hiểm thời thời khắc khắc đều có hình bóng anh tham dự, ký ức không thể thiếu anh, tôi cũng không cách nào xoá được ký ức này.

Nhưng cuối cùng anh đã chết, sinh mệnh anh dừng lại ở tuổi thanh xuân, thân xác anh chôn vùi ở nơi núi non xanh thẳm, nằm dưới đất sâu ẩm ướt.

Ánh bình minh rọi lên khung cửa mang theo cái se lạnh của sáng mùa thu. Một ngày mới lại bắt đầu, ngày mới, khởi đầu mới mọi thứ đều phải tiếp tục quay theo quy luật vốn có.

Đây là ngày tôi dậy sớm nhất trong thời gian qua, đánh răng rửa mặt xong tôi đi tới cửa hàng, nói cho Vương Minh biết chuyện tôi phải về nhà. Thật lâu mới về nhà, tôi liền đi dạo siêu thị một vòng, muốn mua chút quà cho cha mẹ và ông bà. Được một lát thấy Lý cảnh quan gọi điện tới, hỏi thăm một chút.

Quay qua quay lại một hồi đã quá trưa, sờ dạ dày có chút đau mới biết mình chưa ăn cơm, tôi tuỳ tiện tìm một quán ăn ven đường lấp đầy bụng. Về tới nhà lên mạng đặt vé máy bay xong nhìn sắc trời đã thấy chạng vạng.

Nhớ tới lời mẹ dặn dò phải ăn mặc đàng hoàng. Tôi sầu khổ mở tủ quần áo ra tìm kiếm. Ngoại trừ mấy bộ tây trang dành khi có họp không thì toàn là đồ mặc thoải mái. Đối với tôi từ trước tới giờ quần áo chỉ cần thoải mái là được. Tôi đưa tay xoa xoa cằm nghĩ ngợi một lát cuối cùng lấy bộ màu cam cùng áo lông và một cái quần đen bình thường, có người từng nói qua tôi mặc bộ này nhìn rất được. Tôi nhìn áo lông có chút nhỏ. Cầm lấy quần áo đến trước gương mặc thử, quả nhiên gần đây có chút béo lên, mặc quần áo đã lộ ra bụng nhỏ.

Ai nói là đàn ông ba mươi không có bụng bia hả?

“Thật muốn lấy mạng a a a…” Tôi sờ soạng bụng mỡ, đang muốn cởi ra, đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên lóe lóe, không khí bên người chợt lạnh, tôi bật người ngẩng đầu lên, chao đèn đung đưa một chút, ánh sáng chớp nháy làm mắt tôi có chút đau nhức, tôi đang định đi tới tắt công tắc, lại thấy đèn sáng bừng lên, dưới ánh đèn là một một tráp gỗ màu đỏ thắm, cái kia, chính là bộ đồ dùng trong minh hôn, đang lẳng lặng nằm giữa giường.

Tôi cảm thấy tay chân lạnh lẽo, một giây kia cảm giác lạnh lẽo quen thuộc lại đánh úp toàn thân tôi.