"Đệ tử đã nhớ kỹ, sư tổ."
Nói xong tầm mắt nhìn vào cái màn thầu trong bát máu chó đen, bánh màn thầu kia hiện tại đã hoàn toàn bị tẩm thành màu đỏ như máu, hơi nóng tỏa ra kèm theo mùi máu tươi.
Trong lòng tôi hoảng hốt, chẳng lẽ sư tổ đã biết chuyện của cha mẹ tôi ư?
"Vâng, đệ tử nhất định sẽ tuân thủ." Trong lòng tôi cũng không ngừng tự nhắc nhở bản thân, chỉ cần người còn sống, là nhất định sẽ có biện pháp, không được xúc động, bồng bột.
"Còn có một chuyện ngươi nên biết, Tẩu Âm Nhân còn được gọi là Quá Âm Nhân, có đôi khi cần cho quỷ hồn mượn thể xác của mình, tuy nhiên những loại quỷ hồn có sát nghiệt quá nặng hoặc oán khí quá nặng thì nhất định không thể cho bọn họ bám vào người, nếu không sẽ xảy ra chuyện rắc rối."
Ghi chú: Quá Âm là gọi hồn, nó để cho người chết nhập vào thân xác, nó tương tự với bà đồng để hồn ma nhập vào người hỏi chuyện.
Quá Âm Nhân là người làm công việc gọi hồn.
"Đệ tử đã rõ."
"Ngươi không chỉ phải rõ, mà còn cần phải làm được!!"
Sư tổ nói xong, cầm lấy cành liễu bên cạnh đánh lên bàn, dọa tôi giật nảy mình, tôi vội vàng dập đầu, "Đệ tử nhất định làm được!”
"Nếu có quỷ hồn bám lên người ngươi không chịu rời khỏi, liền dùng cành liễu này quất nó, cành liễu đánh quỷ, đánh một chút lùn ba tấc, pháp lực của nó cũng sẽ giảm bớt ba phần, cho nên đối phó với quỷ hồn bình thường thì vẫn có hiệu quả."
Lúc này, sau khi sư tổ nói ra hết những lời cần nói, cần dặn dò thì mới mới bắt đầu dạy tôi, dạy tôi làm thế nào tiến vào âm phủ.
Thông qua bấm đốt ngón tay tính toán, sư tổ tính ra cửa âm hôm nay mở ở phía Đông Nam, nên nắm một nắm gạo nếp liền rắc ở phương hướng Đông Nam, "Sư tổ đã là người tiên vong (đã mất), không thể làm tẩu âm nhân, ta đến phía dưới chờ ngươi, ngươi tới rồi thì hãy đi tìm ta.
”
"Sư tổ, nhưng con phải xuống như thế nào!!"
"Nhắm mắt lại sẽ thấy thứ ngươi muốn nhìn thấy, chó đen nhỏ sẽ dẫn đường cho ngươi!" Nói xong câu đó, sư tổ thoát ra khỏi người sư phụ, sư phụ đang ngồi thẳng thì bỗng ngã xuống bên cạnh.
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, học theo bộ dáng của sư tổ nắm gạo nếp rắc về hướng Đông Nam, âm thanh xì xì vang lên, chỗ gạo nếp tôi rải qua bị đốt cháy và mở ra một cánh cửa, bên kia cửa là một cái hang đen kịt không đáy, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.
Một con chó màu đen ngồi ở bên cửa vẫy đuôi với tôi, tôi vội vàng cầm màn thầu đứng dậy, cẩn thận chia màn thầu thành sáu phần và ném một phần về phía nó.
Con chó đen nhỏ ngậm lấy màn thầu chạy vào trong cửa, tôi sợ mình sẽ bị bỏ lại nên vội vàng co chân đuổi theo nó.
Vừa chạy mới phát hiện cơ thể tôi rất nhẹ, nhẹ giống như là đang bay, thế này là thế nào nhỉ?
Tôi quay đầu lại nhìn, mới phát hiện cơ thể mình vẫn ngồi ngay ngắn bên thần đàn, hoá ra là hồn phách của tôi xuất ra!!!
Con đường này vừa đen vừa dài, khắp nơi đều là sương mù mờ mịt, ngoại trừ tiếng Tiểu Hắc thở, thì yên tĩnh đến mức không nghe thấy âm thanh của gió, đột nhiên bước chân của Tiểu Hắc dừng lại, tôi đi đến bên cạnh nó mới nhìn thấy trước mắt xuất hiện một cánh cửa lớn hơn.
Tương tự như cửa cổng trường Đại học hiện đại, sử dụng hắc diện thạch(1) để xây, từ trong ra ngoài tản mát ra hơi lạnh, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
(1) Hắc diện thạch còn gọn là đá vỏ chai, ai hứng thú tìm hiểu thêm nhé!
Ở cửa có hai quỷ sai đầu dê đang đứng, tôi vội vàng tiến lên đem vàng bạc đã chuẩn bị sẵn dúi vào trong tay quỷ sai, "Quỷ sai đại ca, tôi là tẩu âm nhân Lưu Mộng Mộng ở phái Mao Sơn, xuống đây có chút việc cần làm, làm phiền đại ca chiếu cố.
”
"Haha, phái Mao Sơn lại đi âm nhân à!"
Quỷ sai đầu dê nhận kim ngân nguyên bảo từ trong tay tôi, hài lòng gật gật đầu, "Đệ tử của đạo cô Tiêu Dao, huynh đệ chúng tôi đương nhiên là phải nể mặt rồi, nhưng cô không thể làm loạn ở âm phủ, tẩu âm nhân phải tuân thủ quy củ của tẩu âm nhân.
”
"Cảm ơn quỷ sai đại ca đã nhắc nhở, Mộng Mộng nhất định sẽ tuân thủ."
Tôi lại hành lễ với hai vị quỷ sai rồi mới ném cho Tiểu Hắc một phần màn thầu nữa, nó dẫn tôi tiến vào cửa lớn của âm giới.
Cửa lớn nhìn như lỗ trống, không có gì, nhưng vừa đi vào là một thế giới khác, ở đây giống như là một thôn hoang vu rách nát, khắp nơi đều là người đi đường, đó là du hồn dã quỷ mặt mũi hung tợn, trên người đều mặc thọ y giống như tôi, tất cả mọi người vùi đầu đi đường của mình, rất ít giao tiếp.
Bên cạnh có tiếng nước chảy xiết, nếu như tôi không đoán sai, không xa nữa chính là sông Vong Xuyên.
(Sông Vong Xuyên con sông chắn ngang đường hoàng tuyền với âm phủ, nước xong có máu đỏ như máu)
Uống canh Mạnh Bà qua sông Vong Xuyên, quên hết từng chuyện ở kiếp trước, cho nên tẩu âm nhân không cần đi qua sông Vong Xuyên này để qua đó tìm quỷ hồn.
Có điều, đạo cô Tiêu Dao là quỷ sai của âm giới, nhưng tôi nên đi đâu tìm bà ấy?
Tôi đi tới, Tiểu Hắc đi ở phía trước đột nhiên không đi, tôi vội vàng lại ném một phần màn thầu máu cho nó nó mới chậm chạp đi tiếp, tôi đi theo phương hướng của nó, cũng cảm giác trong bóng tối có một cỗ lực lượng hấp dẫn tôi, để cho tôi nhìn thấu tất cả sự vật trước mắt, rồi phát hiện có một bóng hình ở chỗ xa xa.
"Là sư tổ!!"
Tôi vội vàng chạy về phía sư tổ, tôi di chuyển thì sư tổ cũng di chuyển, giống như là đang cố ý thử thách tôi vậy, nên tôi dứt khoát sử dụng bản lĩnh xuất chúng của thi quỷ, lộn nhào mấy cái trên không trung rồi đáp xuống trước mặt sư tổ.
"Sư tổ, con tìm được người rồi!"
"Ngươi tìm được ta ta liền phải đi theo ngươi sao?"
Sư tổ không chỉ không có khen tôi, còn lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái, nhất thời làm nhiệt huyết trong tôi kết lại thành băng, cảm thấy thất bại, "Sư tổ, người theo con trở về đi, sư phụ có chuyện quan trọng tìm người."
"Vậy sao? Vậy thì ta sẽ trở về cùng ngươi." Sư tổ nói xong dùng ánh mắt ra hiệu bảo tôi dẫn đường.
Đây rốt cuộc là tiết tấu gì vậy, lát về lát lại không về.
Hết cách ai bảo bà ấy là sư tổ của tôi làm chi, đợi lát nữa chỉ sợ bà ta lại làm ra chuyện gì xấu xa để làm khó tôi, dọc theo đường trở về tôi đều đề phòng bà ấy, nhưng bà ấy giống như không có việc gì, nói với tôi về những chuyện ở địa phủ này.
"Lúc dẫn quỷ hồn rời khỏi âm giới, phải đăng ký với quỷ sai ở cửa lớn, nhất định không thể tự tiện mang quỷ hồn đi dương gian."
"Vâng, con đã biết, sư tổ." Tôi vội vàng gật đầu, dọc theo đường đi tôi cũng ghi nhớ kỹ lời của sư tổ nói.
Trên đường đi trở về dương gian, sư tổ đều rất bình thường, nghĩ đến lúc trước mình vẫn luôn đề phòng bà ấy thì trong lòng có chút áy náy, nhưng không ngờ được là vừa mới trở lại gian phòng kia thì sư tổ đã lập tức tiến vào trong cơ thể của tôi.
"Sư tổ, người muốn làm gì?"
"Không phải ta đã nói với ngươi là phải đề phòng ác quỷ chiếm cơ thể của ngươi hay sao? Ngươi xem ngươi đi, vừa rồi quá sơ suất, hiện tại cơ thể này đã là của ta." Sư tổ nói xong đứng dậy, đi tới trước mặt sư phụ tôi, liền đạp một cước vào bụng của thầy ấy.
Tôi nhìn mà còn cảm thấy đau, vội vàng chạy đến trước mặt sư tổ, quỳ xuống, "Sư tổ người đừng đùa nữa, trả cơ thể lại cho con đi.
”
"Ngươi xem bộ dáng của ta giống như đang đùa sao!? Bây giờ ta là một con ác quỷ, ngươi sẽ làm gì để đuổi ta ra khỏi cơ thể của ngươi?" Sư tổ hét lớn một tiếng, xô ngã tất cả đồ vật trên bàn thờ xuống đất..