Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 152: 152: Vừa Phân Cao Thấp Cũng Phân Sinh Tử





"Thiên Ngạo, chúng ta thật sự làm như thế sao? Bọn họ biến người sống thành thi quỷ ẩn nấp trong đám người, chúng ta lại ở chỗ này cải tạo người chết thành thi quỷ.

Nếu như bị con người vạch trần, nhất định sẽ cho rằng chúng ta là phản diện lớn, nói không chừng đến lúc đó người bị bao vây và đàn áp chính là chúng ta!”
"Anh đương nhiên là biết điều này, cho nên để Nhiếp Tranh đi nước ngoài."
Thiên Ngạo ôm tôi chậm rãi đi xuống chân núi, ở nơi này đêm khuya vắng vẻ không có người đến, chúng tôi nói chuyện cũng không sợ bị người khác nghe được.
Thảo nào lâu như vậy không gặp được Nhiếp Tranh, hoá ra là đi nước ngoài.
"Anh để anh ta ra nước ngoài để làm gì? Chẳng lẽ là tị nạn?”
"Ha ha, em cho rằng để cho anh ta đi tị nạn anh ta chịu rời đi sao? Anh để anh ta đi triệu tập lính đánh thuê nước ngoài, thuận tiện lấy chút vũ khí.

Thi quỷ chỉ cần sau khi bị bắn vào đầu thì không thể sống, vũ khí súng ống dùng trên người bọn họ là có tác dụng."
"Anh là muốn tập kích căn cứ?"
Thiên Ngạo gật gật đầu,
"Ừm, hiện tại Hàng Thi đẩy tất cả chúng ta vào đường cùng.

Thậm chí không dám mở cửa lớn ra ngoài, cho nên ông ta mới để mặc cho thi quỷ lan tràn trong người sống, chậm rãi thành lập đế quốc thi quỷ, còn chúng ta cứ trực tiếp diệt trừ đi thủ lĩnh, sau đó lại giải quyết binh cua tướng tôm, sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Sao tôi lại cảm thấy không dễ dàng chút nào, "Những người đó lại có thể ngồi chờ chết ư, nếu phát hiện Hàng Thi đã chết.

Chắc chắn sẽ có một sự hỗn loạn lớn.”

"Cho nên cái này phải xem Lãnh Triết Lăng mà em tin tưởng lựa chọn như thế nào, nếu như gã đứng về phía chúng ta, để cho gã cùng Liễu Sương Sương kết hôn, tiếp quản Liễu thị, đến lúc đó lại bí mật xử tử những người đó, nhưng nhất định phải nhanh, nếu nhân loại mới đã lan tràn đến tập đoàn khác, đến lúc đó mới thật sự không dễ khống chế."
"Vậy ngày mai em sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với Triết Lăng, hỏi xem rốt cuộc anh ta lựa chọn đứng ở bên nào."
"Không cần, chờ gã tự mình lựa chọn đi, thời gian ngắn như vậy.

Chắc gã vẫn chưa tìm ra gì.


Thiên Ngạo nói có đạo lý, tôi gật gật đầu, tựa vào trong ngực anh ta và chậm rãi đi xuống núi.
Tình cảnh hiện tại của chúng tôi thật đúng là oan ức.

Rõ ràng chúng tôi mới là người bị hại, mới là bên chính nghĩa, không nghĩ tới bị bọn Hàng Thi lại đẩy vào đường cùng.
Không biết vì sao, trong lòng luôn có một cảm giác bất an, sau khi trở lại căn cứ cũng ngủ không yên, lăn qua lộn lại không ngủ được, tôi dứt khoát cầm kim tuyến mặc đấu ra cửa, trùng hợp gặp được Đặng Khải ngồi ở cửa căn cứ, tầm mắt xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Mộng Mộng, cô không ngủ sao." Đặng Khải quay đầu lại nhìn tôi, anh ta tầm khoảng ba mươi tuổi lớn hơn tôi.
"Ngủ không được, trong lòng có dự cảm bất ổn."
Nghe tôi nói như vậy, sắc mặt Đặng Khải hoảng sợ, "Tôi cũng cảm thấy như vậy, hôm nay lúc vận chuyển thi thể, cảm giác cấp trên giống như hoài nghi tôi.”
"Thật sao? Vậy, anh dứt khoát từ chức đi, hoặc chuyển đến nơi khác."
"Không được, hiện tại tôi đang quản lý nơi này, nếu đổi lại là người mới, căn cứ của chúng ta sẽ bại lộ."
Đặng Khải cẩn thận hồi tưởng lại, giống như nhớ tới cái gì đó rồi thốt ra, "Gần đây đổi thành một cấp trên nhảy dù, tuổi còn trẻ ngoài hai mươi tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, nhiều phụ nữ ở đơn vị đều si mê, anh ta như là nam thần bước ra từ phim Hàn Quốc vậy.”

"Nam thần? Vưu Tích à?"
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là nghĩ đến anh ba Vưu Tích của Thiên Ngạo, chẳng lẽ anh ta cũng dùng thân phận con người như thế?
"Đúng đúng, tên của cậu ta chính là Vưu Tích, làm sao cô biết?"
"Không tốt, anh ta là anh ba của Thiên Ngạo, anh đã bị bại lộ rồi, ngày mai anh không nên lên thành phố báo cáo công tác, nhanh chóng đi tìm cho tôi chút máu chó đen đi." Tôi vội vàng đứng lên, sờ sờ kim tuyến mặc đấu trong ngực.
Đặng Khải cũng hoảng hốt đứng dậy, nhìn vẻ mặt ảo não của anh ta lúc trước không nói cho chúng tôi biết, tôi vội vàng an ủi anh ta là không sao.
"Có cần đi nói cho đại ca Thiên Ngạo biết không?"
"Không cần, nếu Vưu Tích đến nơi này, anh ta so với chúng ta thì anh sẽ cảm giác trước, anh nhanh chóng đi tìm máu chó đen cho tôi, tôi vẽ một trận pháp bảo vệ căn cứ."
Đặng Khải gật gật đầu vội vàng rời đi, tôi lại chạy vào trong phòng cầm một ít pháp khí khác, lúc này làm Tiểu Bạch giật mình dậy khi đang ngủ say, em ấy vừa nhìn bộ dáng vội vã của tôi thì cũng vội vàng đứng dậy, "Chị Mộng Mộng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
"Không có việc gì em ngủ đi, chị phải đi ra ngoài một chuyến."
"Chị cầm nhiều pháp khí như vậy làm sao có thể không có việc gì, em lấy cho chị!"
Tiểu Bạch nói xong liền đứng dậy, bên chân không cẩn thận đánh đổ một cái hộp mang về từ Thái Lan, bên trong chứa bình thủy tinh trong suốt, nó lăn ra.
Tiểu Bạch nhặt lên liền muốn đặt trở lại, tôi vội vàng cầm lấy bình thủy tinh lên, "Đi theo chị, chị nghĩ đến biện pháp tốt hơn.”
Quỷ hồn rất nhạy cảm với máu chó đen, thế nhưng đối với nước thánh lại không có năng lực phân biệt, lúc trước Thiên Ngạo không cẩn thận trúng bẫy Liễu Sương Sương rơi vào trận thất tinh, thì có lẽ những đạo sĩ kia đã dùng nước thánh để vẽ vẽ.
Lúc trước chỉ muốn cản trở bọn họ ở bên ngoài, không nghĩ đến sẽ diệt trừ bọn họ, nhưng hiện tại tôi đã có suy nghĩ diệt trừ bọn họ rồi.
Lúc chúng tôi đi ra ngoài, Đặng Khải đã chuẩn bị xong máu chó đen, thi quỷ không sợ máu chó đen, nên tôi dạy Tiểu Bạch cách vẽ trận pháp đơn giản, để cho em ấy và Đặng Khải làm quanh phía sau căn cứ vẽ trận thất tinh.
Còn tôi thì dùng nước thánh vẽ trận ở phía trước căn cứ.
Phạm vi của căn cứ này là khoảng một km, đợi đến khi chúng tôi vẽ xong trận pháp, cũng là nửa đêm canh ba rồi.
"Chị Mộng Mộng, đã giải quyết xong rồi." Tiểu Bạch lau mồ hôi lạnh trên trán, cười cười với tôi.

Tôi lắc đầu, "Đây mới là một nửa, hiện tại chúng ta cần phải vẽ một pháp trận lớn hơn ở bên ngoài."
"Trời ạ, còn muốn vẽ một cái lớn hơn nữa ư, vậy vẽ xong chẳng phải là đã đến hừng đông sao!" Tiểu Bạch hoảng sợ mở to hai mắt.
"Mộng Mộng, cô bao vây toàn bộ căn cứ, người ngoài không vào được, nhưng Thiên Ngạo không phải sẽ không ra được sao?"
Đặng Khải quay đầu lại nhìn trận pháp bọn họ vừa vẽ ra quanh căn cứ.
"Sao tôi lại nghĩ tới nhỉ? Vậy chúng ta hãy bắt đầu, kết thúc sớm một chút còn trở về ngủ bù." Đặng Khải nói xong tiếp nhận máu chó đen trong tay Tiểu Bạch, vừa nhìn bên trong thế nhưng không còn bao nhiêu, lại nhét trở lại trong tay Tiểu Bạch,
"Các người vẽ trước đi, tôi lại đi tìm thêm mấy con chó đen.”
"Oki oki, mau đi nhanh rồi về."
Chờ sau khi anh ta rời đi, tôi và Tiểu Bạch tiếp tục khởi công, Tiểu Bạch tâm tình không yên nhìn về phía Đặng Khải rời đi, tôi nhịn không được trêu ghẹo làm bầu không khí dịu đi, "Làm gì mà mất hồn mất vía thế, em không phải là thích anh ta rồi chứ?”
Nghe vậy, trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Bạch đột nhiên bùm hiện lên một tầng đỏ ửng, ẻm xấu hổ cúi đầu, "Chị Mộng Mộng, chị nói cái gì vậy, làm gì có đâu?"
"Chị thấy giống, em vẫn trông mong nhìn phương hướng anh ta rời đi, tròng mắt đều muốn rơi ra kìa."
"Hả? Thật ạ?”
"Ha ha ha, còn không thừa nhận, các người không ở chung được bao lâu, chẳng lẽ chị để cho các người đi vẽ một trận pháp, liền sinh ra tình cảm rồi ha?" Tôi nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạch, nương theo ánh trăng nhìn em ấy như vậy, thật đúng là xinh đẹp nha.
"Không phải không phải, là lúc trước rồi, Ngoan Mậu cùng Tề Quân đánh nhau, trận đấu ác liệt kia ai cũng không dám tiến lên khuyên can, mà anh ấy lại dám đi lên ngăn cản, sau lưng còn bị ăn một đao của Tề Quân."
"Cứ như vậy là em bị chinh phục được à?" Điều này cũng quá...
"Đương nhiên không phải, là lúc anh ấy giáo huấn hai đứa nhỏ, loại khí thế cùng cái loại nghiêm khắc này, em cảm thấy sau này anh ấy sẽ là một người cha tốt."
"Em cũng không biết e thẹn gì ha, liền muốn cùng anh ta sinh con rồi!"
Tiểu Bạch vừa nghe càng đỏ mặt hơn, liên tục xua tay, "Không phải không phải, ai nha chị Mộng Mộng, chị đừng lấy em ra trêu chọc, chúng ta đừng nói về anh ấy nữa, được không?”
"Được rồi, không nói đến anh ta."
Tôi ngậm miệng lại, nhưng vẫn nhịn không được muốn cười, cô nhóc này cũng quá đơn thuần rồi.
Đặng Khải này chính là quản ngục giam, bình thường giáo dục phạm nhân gì gì đó là chuyện thường ngày, không ngờ trong mắt em ấy lại trở thành một loại gợi cảm khác.
Đây có lẽ chính là duyên phận, nhưng Đặng Khải này đã rời đi được một thời gian dài như vậy rồi, mà sao còn chưa trở về nhỉ?
Tôi đứng dậy, nhìn về phía Đặng Khải rời đi, đột nhiên cảm giác cả người lạnh lẽo, lệ khí lớn mạnh bao trùm từ đây xông đến, trong bóng tối một bóng đen trực tiếp bay tới, tôi vội vàng lôi kéo Tiểu Bạch lui vào trong trận pháp.

"A---- là Đặng Khải!" Tiểu Bạch đột nhiên ngạc nhiên hô lên.
Tôi nhìn kỹ, bóng đen bay tới kia không phải là người khác, mà chính là Đặng Khải!
Cả người Đặng Khải đã bị người ta gấp lại thành hình quả bóng cao su tròn, chỉ sợ là bị người ta đá từ phương xa đến, bay thẳng đến chỗ tôi và Tiểu Bạch, tôi theo bản năng liền nghiêng người tránh đi, nhưng Tiểu Bạch lại giang hai tay ra nghênh đón.

(!_! Bạch ơi, em ngu lắm)
"Đặng Khải ---- a —-"
Người Đặng Khải nhanh chóng lăn trực tiếp đụng vào người em ấy, Tiểu Bạch phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ, sau đó còn liên tục bị va chạm lui về phía sau mấy mét, kéo đi hơn mười thước ma sát vào mặt đất rồi mới dừng lại.
Tôi vội vàng chạy tới đỡ em ấy dậy, "Sao em lại ngốc như vậy, Tiểu Bạch em tỉnh lại đi.”
"Khụ khụ..." Đặng Khải ho ra một ngụm máu tươi.
Anh ta vẫn còn sống, tôi vội vàng làm cơ thể của anh phục hồi lại như cũ rồi để cho anh ta nằm thẳng trên mặt đất, để anh ta chậm rãi phục hồi như cũ, "Tiểu Bạch đặt ở chỗ này, đợi lát nữa anh khôi phục như cũ thì mang theo em ấy trở về căn cứ."
Nơi này cách căn cứ đại khái hơn một trăm thước, động tĩnh lớn vừa rồi, chắc đã làm Thiên Ngạo phát hiện, chỉ hy vọng anh ta không nên ngốc nghếch trực tiếp lao ra bị trận thất tinh đả thương.
Trận thất tinh ở bên ngoài còn chưa vẽ xong, tôi vội vàng nhặt lên bàn chải rơi trên trên mặt đất, tưới máu chó đen và tiếp tục vẽ, không nghĩ tới một thân ảnh mặc âu phục trực tiếp bay tới nơi tôi đang muốn vẽ điểm kết nối.
"Đã lâu không gặp."
Khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nụ cười gợi cảm mê hoặc lòng người, mái tóc xoăn nhẹ nhàng tùy ý che lên đôi mắt đen nhánh của anh ta, đàn ông đẹp trai như vậy cho dù ai nhìn cũng sẽ không thấy đủ, thật sự là Vưu Tích.

"Thật sự là không dễ tìm các người nha." Anh ta nói cắm hai tay vào trong túi quần, bước về phía tôi với những bước đi giống như một người mẫu.
Vừa rồi tôi đi ra vội vàng quá, cho nên quên mặc Cửu Cung Bát Quái Bào, thế là dưới tình thế cấp bách tôi liền đem máu chó đen còn lại đổ từ trên đỉnh đầu bản thân xuống, tiếp đến, vẽ một trận thất tinh ở trước ngực.
"Anh đừng tới đây! Thiên Ngạo đang ở trong đó, tôi khuyên anh nên nhanh chóng rời đi!”
"Ối giời, lần trước ở chỗ cô được chỉ dạy, hôm nay là đặc biệt đến đây để lãnh giáo, chúng ta không gặp cũng lâu rồi hôm nay tôi với cô một chọi một đi, vừa phân cao thấp, cũng phân sinh tử."
Editor: Vưu Tích là nam phụ số 2 nhen, về sau theo đuổi chị Mộng.