Bác tài xế bị tôi đâm vào đuôi xe đang bị mắng, tôi tiến lên nhìn, mới phát hiện tài xế cũng đã đâm đuôi xe người ta, coi bộ còn nghiêm trọng hơn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao phía trước lại có một vụ tai nạn xe nghiêm trọng như vậy?" Nếu không phải tận mắt nhìn thấy.
Tôi nghĩ rằng đó là một hiệu ứng điện ảnh đặc biệt, và toàn bộ tám làn đường đã bị tê liệt.
"Đm*** nó, tao không biết!"
Tài xế bị tôi đụng đang tức giận, lại nhìn cách ăn mặc kỳ quái trên người tôi, tâm trạng ông ta càng khó chịu bật ra một cụm lời tục tĩu.
Tầm nhìn của thi quỷ so với người bình thường xa hơn nên tôi vội vàng trèo lên nóc xe, vừa nhìn chỉ thấy phía trước là dòng người bắt đầu ồ ạt, nhìn kỹ lại phát hiện những người đó giống như đang chạy trốn, một số người xuống xe bỏ chạy, ngay cả xe cũng không cần.
Trong lúc hỗn loạn, một người đàn ông mặc áo gió màu đen cũng giống như tôi đứng trên nóc xe, tầm mắt dừng lại trên người tôi rồi lập tức bay người lên, một bước nhảy bằng khoảng cách vài chiếc xe, rồi rầm một tiếng liền dừng trên nóc xe.
Tiếng nổ vang đến, người kia thế mà lại bay về phía tôi.
Không tốt, người kia không phải là Liệt Phong chứ?
Anh ta lại sử dụng kỹ năng thi quỷ trước mặt mọi người, không sợ bại lộ thân phận sao?
Nếu bị Liệt Phong đuổi kịp thì tôi nhất định sẽ đánh nhau mất nên tôi cố gắng thoát khỏi thành phố náo nhiệt này, chạy về phía ngoại thành, nhưng trong hỗn loạn thì không thể xét được Đông Nam Tây Bắc.
Cũng may anh ta hiện tại đang dùng cơ thể của người thường, không có năng lực dịch chuyển tức thì, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn bị anh ta chặn lại.
Áo gió màu đen phạch một tiếng rơi xuống trước mặt tôi, "Không được chạy, nếu chạy nữa, tao sẽ không khách sáo với mày!"
"Anh là ai, muốn làm gì?" Tôi đã đoán ra thân phận của anh ta.
Nhưng vẫn cố tình hỏi vậy.
Muốn kéo dài thời gian cho chính mình.
"Lúc trước ở Thái Lan không thể chào hỏi mày, hiện tại cho phép tao trịnh trọng giới thiệu chính mình, tao là anh cả của Thiên Ngạo, Liệt Phong, mày hẳn là đã nghe nói đến tao chứ?" Anh ta nhếch lên một nụ cười khát máu.
truyện tiên hiệp hay
Rõ ràng là bề ngoài anh tuấn, tôi lại có thể xuyên thấu qua thân thể đó nhìn thấy bộ mặt thật quỷ hồn của anh ta, gầy gò giống như một bộ bộ xương khô, ngay cả tay anh ta cũng giống như cành cây khô héo, một đôi mắt nhỏ giấu ở trong hốc mắt khô khốc, tầm mắt lạnh như băng, không lúc nào là không giống như tính kế.
"Thì ra là anh cả của Thiên Ngạo, không biết anh cả tới tìm em là có việc gì?"
"Sai, tao không phải tới tìm mày, là mày đang mang con của em tao, anh cả như tao cũng rất thích trẻ con, muốn cháu trai nhỏ chơi đùa cùng tao."
Anh ta nói tiếp đi về phía tôi, tôi làm theo bản năng che cái bụng vừa mới nhô lên của mình, mục đích của anh ta dĩ nhiên là đứa con trong bụng tôi!!
Tôi thật sự quá xem thường khả năng tàn nhẫn của anh ta rồi, nhìn bộ dáng của anh ta, tôi e là anh ta muốn mổ bụng tôi để lấy đứa nhỏ ra?
"Thiên Ngạo!"
Tôi đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau Liệt Phong, kinh hỷ (kinh hỷ = vui mừng + ngạc nhiên) kêu lên một tiếng.
Quả nhiên, Liệt Phong bị lừa, xoay người nhìn về phía sau, thấy vậy tôi lập tức vung tam lăng toa trong tay ra, tốc độ tam lăng toa cực nhanh c ắm vào lưng anh ta, nếu như tôi phán đoán không có sai, trái tim của anh ta đã bị tôi chọc thủng.
Thừa dịp thân thể anh ta sững lại, tôi dùng đầu ngón tay gẩy sợi tơ, xoay tròn tam lăng toa cắn vào sau lưng anh ta, trực tiếp làm thủng một lỗ trên trái tim.
Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt, tôi định lại cắm thêm một cây tam lăng toa chọc thủng đầu anh ta, không ngờ anh ta đột nhiên u ám quay mặt lại, con ngươi đỏ tươi đó nhìn vào tôi, liền bắt lấy tam lăng toa đang bay đến trước mặt anh ta, máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra nhỏ xuống đất.
"Cô bé cũng độc ác gớm!"
Anh ta nói lời này như nghiến răng nghiến lợi, phun ra, một giây sau anh ta hung hăng kéo một cái, cả người tôi đã bị lực đạo ngang ngược quăng bay đi, vẽ một vòng cung hoàn mỹ trên không trung rồi bị nện mạnh trên mặt đất phía sau anh ta.
"A ----" Lưng tiếp đất, tôi chỉ cảm thấy thắt lưng của mình đã gãy rồi.
Chờ khi tôi mở mắt ra, anh ta đã đứng trước mặt tôi, anh ta đã thoát ra khỏi cơ thể của người đàn ông kia, người anh ta là khói đen đang đứng ở trên đỉnh đầu tôi, anh ta nhấc ngón tay giống như cây khô muốn cắm xuống đầu tôi.
Tôi vội vàng nghiêng người né tránh, anh ta đâm một cú chưa trúng, ngược lại dùng một chân đạp vào lưng tôi, có một tiếng răng rắc vang lên, cột sống thắt lưng sau lưng của tôi đã bị đứt.
"Đau quá!!"
Không chỉ có thắt lưng của tôi bị đau, ngay cả bụng cũng đau đớn như đâm xuyên tim, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu chảy dọc theo trán xuống.
Tôi định chống người ngồi dậy chạy trốn, không ngờ tay vừa chống xuống đất lại sờ được thứ dính dính, tôi cúi đầu nhìn, thấy tay mình đầy vết máu, lại nhìn bụng nhỏ, tất cả đều là máu.
"Ngoan Mậu!!"
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt qua không khí, đồng tử của tôi trong nháy mắt đó đã bị nước mắt che lấp, cơn đau trên người không thể làm cho tôi rơi một giọt nước mắt, nhưng máu này lại làm tim tôi đau như bị đao đâm, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tôi vội vàng đưa tay ra ôm lấy chỗ máu chảy ra bên ngoài, cảm giác được đứa nhỏ trong bụng đang dần chảy ra, tôi khụt khịt lại gọi tên Ngoan Mậu thêm lần nữa.
"Ngoan Mậu, con không được đi, đừng rời khỏi mẹ."
Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Sao lại đối xử như vậy tới tôi?
Tôi rất vất vả mới giữ lại tính mạng cho Ngoan Mậu, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nó sẽ rời đi như vậy.
Nhưng có lẽ nó còn chưa rời đi, chỉ là chảy máu mà thôi, nói không chừng Ngoan Mậu vẫn còn có thể cứu.
Nghĩ như vậy tôi nhanh chóng lau khô nước mắt, dùng hết toàn lực, để cho mình tựa vào góc tường, hung tợn nhìn Liệt Phong, "Không được đến đây, không thì tôi sẽ không khách sáo."
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào anh ta, hôm nay nhất định phải giết anh ta!!
Nhưng anh ta giống như là đang xem kịch vậy, cười khinh bỉ hai tiếng và nhìn bộ dáng chật vật của tôi, rồi vẫn đi hướng về phía tôi.
Keng một tiếng, một quả tam lăng toa c ắm vào chân anh ta, nhưng hiện tại anh ta là quỷ đó, có thể biến hoá hình thể theo ý muốn, kỹ năng thi quỷ của tôi ở trước mặt anh ta là không dùng được.
Một cú không được gì.
Mắt thấy anh ta đến trước mặt tôi, nên tôi vội vàng lấy ra lục diện pháp ấn trong tay nải, đem pháp ấn hướng vết máu Ngoan Mậu mà ấn xuống một cái, sau đó hướng về phía anh ta, thoáng chốc lục diện pháp ấn phát ra vầng sáng vàng chói mắt, chiếu đến mức anh ta không mở được mắt.
Lục diện pháp ấn được làm bằng gỗ táo lôi kích, tụ tập ngũ lôi chính khí có công hiệu trừ tà rất mạnh, hơn nữa căn cứ vào mỗi một mặt khắc phù khác nhau thì hiệu quả mỗi một mặt cũng khác nhau, chính là bảo vật của Mao Sơn.
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, tôi căn bản không nhìn thấy đó là mặt nào, không nghĩ tới một mặt đều có thể có hiệu quả như vậy
Thừa dịp anh ta lấy tay che khuất ánh sáng, tôi vội vàng lấy nước ở chung quanh vẽ thất tinh trận, như vậy cho dù Liệt Phong kia mạnh mẽ đến đâu thì tôi cũng có thể tranh thủ một chút thời gian, chỉ hy vọng vết thương sau lưng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ, không thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng là xa vời.
Đến giờ phút này tôi mới thấy may mắn vì quyết định vội vàng vừa rồi của mình, nếu ở chỗ sư phụ bị Liệt Phong chặn lại, Lỗ Gia Minh chắc chắn đã bị giết từ lâu rồi.
Liệt Phong không dám nhìn về phía tôi, bị ánh sáng mạnh bức ép lui lại, sau khi lui ra ngoài ba mét thì uy lực của pháp ấn mới biến mất, Liệt Phong thử tiến lên, nhưng anh ta vừa tiến lên lại bị pháp ấn ngăn trở.
Tôi không phải quỷ, nên không biết quỷ gặp phải pháp khí Mao Sơn sẽ có cảm giác như thế nào, những thứ này sinh ra là để trừ tà hàng ma, chỉ cần có thể nắm giữ tốt thuật Mao Sơn, là nhất định có thể diệt trừ bọn họ!
"Không nghĩ tới mày thật sự là đạo sĩ của Mao Sơn!"
Liệt Phong đen mặt nhìn tôi, tôi biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì, có lẽ cũng giống với anh Tư của Thiên Ngạo khi lần đầu gặp tôi, họ nghĩ giống nhau, Thiên Ngạo rõ ràng là một con quỷ, sao lại tìm một đạo sĩ làm vợ
Nhưng hiện tại trong mắt Liệt Phong này tất cả đều là vẻ hứng thú muốn nhanh chóng xử lý tôi.
Anh ta không dám tiến lên, tôi cũng không dám đi ra ngoài, chúng tôi cứ như vậy giằng co.
Vết thương trên người tôi lại khôi phục quá chậm, cứ tiếp tục như vậy, trời sẽ tối mất.
"A...!Chết người...!A..."
Tiếng hô hoán chói tai vang lên ở đầu ngõ, tôi vừa quay đầu, Liệt Phong đã lắc mình biến mất, lúc xuất hiện lại, trong tay anh ta nắm giữ một bác gái xách giỏ rau, bác gái kia nhìn không thấy Liệt Phong, đầu tiên là nhìn mình lơ lửng trên không trung, sau lại nhìn thấy tôi đầy máu, thế là trừng to hai mắt và trực tiếp ngất xỉu.
Liệt Phong toét miệng cười rộ lên, vặn vẹo cổ giống như một tên biến thái, dùng bàn tay khô héo nâng gò má bác gái lên, một tiếng keng vang lên, đầu ngón tay anh ta thò ra sắc bén như móng vuốt chim ưng, "Ném đồ trong tay mày xuống, nếu không tao giết con mụ này.”
Mẹ kiếp, anh ta dùng loại phương pháp không có tính người này để uy hiếp tôi.
"Tôi không quen người này, cho dù anh giết bà ta thì tôi cũng sẽ không mềm lòng."
"Thật vậy sao?"
Anh ta híp mắt nhìn ánh mắt tôi, thấy bộ dạng không động ở tôi thì đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một giây sau đầu bác gái đã bị dao cắt vào giữa cổ, không chỉ như thế, anh ta còn ném cái đầu đó đến trước mặt tôi.
Bác gái kia chết không nhắm mắt, mở mắt nhìn tôi, suýt nữa làm pháp ấn trong tay rơi xuống.
Vừa rồi, tôi chẳng qua là muốn anh ta cho rằng cách này không thể uy hiếp được tôi, sau đó sẽ thả bác gái ra, không nghĩ tới, anh ta cắt đầu bác ấy xuống mà không hề chớp động mắt cái nào.
Môi tôi giật giật, kinh ngạc nhìn Liệt Phong, "Anh dám giết người vô tội một cách lung tung, anh dám làm đảo lộn âm dương, Diêm La vương sẽ không bỏ qua cho anh.”
"Ôi, mày không phải nói không động đậy sao? Xem ra mày vẫn là sợ tao giết loạn người vô tội, hừ!”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, bóng ảnh của anh ta lại biến mất, tôi vốn định nhân cơ hội này chạy trốn, nhưng cơ thể vừa động liền đau thấu tim, tôi yếu ớt tựa vào tường thở dốc.
Ánh mắt lại rơi vào đôi mắt chết không nhắm mắt của bác gái, da gà liền nổi lên toàn thân, thật sự là tạo nghiệt mà, tôi tự hỏi chưa từng nghĩ tới muốn hại một người nào, nhưng luôn có người vì tôi mà chết.
Bà gái này có con không? Tôi nên làm thế nào thể giải thích cho gia đình bác ấy.
Tôi đưa ra một bàn tay đi vuốt mắt bác gái khép lại, trên trời đột nhiên có hai người rơi xuống lộp bộp, tôi vội vàng thu hai tay về cầm pháp ấn hoảng sợ nhìn một cảnh trước mắt.
Ít nói là có hai mươi người bị một luồng khói đen kéo đến bãi đất trống trước mắt tôi, những người đó, có đủ nam nữ già trẻ, rất nhiều người vừa nhìn thấy đầu bác gái trước mặt tôi thì liền ngất xỉu, còn có chút sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất không ngừng dập đầu với tôi.
"Tha mạng, xin tha mạng."
"A---- chuyện gì xảy ra, cô là ai, cô giết người..."
Tiếng hô hoán liên tiếp vang lên, trên người bọn họ bị khói đen quấn lấy, bị Liệt Phong khống chế khiến bọn họ không cách nào trốn thoát..