Đường núi quanh co, những đám mây đen cuồn cuồn bao phủ, giống như một con cự mãng (xà) lượn vòng trên mặt đất rộng lớn, âm u đến đáng sợ, nước mắt của Ma Tâm
Ái không ngừng tuôn rơi, cơn mưa trên bầu rời kia cũng không ngừng trút
xuống.
Một đám
người hùng hổ đến bên bờ vực sâu không thấy đáy, bên cạnh có một bia đá
rất lớn, trên đó viết ba từ khiến người ta phải run sợ ‘Thi Ma Uyên’.
Lê Ngạo tiến sát lại một chút, cơn gió quỷ dị thổi lên từ nơi âm u bên dưới, trong
không khí dường như có thể ngửi thấy một mùi hôi thối.
“Đừng… chàng mà xuống dưới sẽ bị bọn chúng xé xát mất…” Ma Tâm Ái đem trùng đen đặt vào trong tay Tô Tiểu Thiến, sau đó đi đến trước mặt y nói: “Hay là để ta xuống đi, bọn chúng sẽ không làm gì được ta, nói không chừng, ta vẫn còn có chỗ đáng để giao dịch.”
Lê Ngạo đột nhiên dịu dàng nâng khuôn mặt của nàng ta lên nói: “Cô có biết? Dáng vẻ như vầy của cô dễ thương biết bao, thiện lương biết
bao, kỳ thực, cô vốn dĩ là một cô gái tốt, hà tất phải làm những chuyện
mà mình không thích chứ? Nỗi khổ mà cô phải chịu, bọn ta đều có thể hiểu được một cách sâu sắc, ta nghĩ, bà ngoại cô cũng đã nhận ra lỗi lầm
rồi.”
“Nữ vương…” Binh sĩ đằng sau rơi lệ hô hoán, bọn họ bây giờ mới biết nữ vương đáng
thương biết bao, nàng ta không phải là ác ma như trong truyền thuyết.
“Không…
chuyện này là do ta gây ra, nên do chính ta đi giải quyết… chàng là
người bình thường… chàng sẽ không biết được thây ma đáng sợ cỡ nào…” Nước mắt của Ma Tâm Ái theo gò má rơi xuống tay y.
Lê Ngạo lau đi giọt nước mắt của nàng ta cười nói: “Nếu như ta không thể trở lại, xin cô hãy chăm sóc hai người bọn họ cho thật tốt.”
Ma Tâm Ái
điên cuồng lắc đầu, đừng mà, nàng ta không muốn, Lê Ngạo bỗng nhiên tiến sát bên tai nàng ta, Ma Tâm Ái còn tưởng rằng y muốn nói với nàng ta
điều gì, nhưng đột nhiên bị y trở tay trói chặt nàng ta lại.
“Coi
chừng nữ vương của các ngươi, tuyệt đối không được để nàng ta xuống
dưới, nàng ta nếu như chết đi rồi, các ngươi cũng sẽ biến mất, nghe rõ
chưa?” Lê Ngạo đột nhiên nói.
“Dạ” Đội trưởng nữ binh vội gật đầu.
Lê Ngạo ôm lấy Ma Tâm Ái đã bị trói chặt tay chân đặt bên cạnh tảng đá, “Hãy tin ở ta, ta nhất định có thể cứu được bọn họ, còn nữa, ta nhất định có thể giúp cô tìm lại những thứ đã mất đi.” Dứt lời, y xoay người lại.
“Minh Vương…” Tô Tiểu Thiến bỗng nhiên gọi một cách bi thương.
Lê Ngạo ngây ra một lát, do dự một giây, y vẫn xoay người lại, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, y cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì.”
“Anh nhất định, nhất định không được xảy ra chuyện biết không?” Tô Tiểu Thiến đột nhiên lớn giọng nói.
“…?” Lê Ngạo nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt như vậy của cô liền sửng sốt, cô đang lo lắng cho y sao?
Tô Tiểu Thiến nghẹn ngào nói: “Cho dù anh sắp chết, cũng phải đưa tôi với con trai thoát khỏi đây rồi sau đó mới được chết…”
Lê Ngạo nghe xong, tức giận gầm lên: “Ngươi là cái đồ ngu ngốc, cho dù phải chết, cũng là ngươi chết trước, dám trù ẻo Bổn vương, chờ ta trở lên rồi sẽ thu thập ngươi sau” Y nghiến
răng nghiến lợi nói, gân xanh trên trán giật giật không ngừng, cái đồ
ngu ngốc chết tiệt, y biết mà con nhỏ đó làm gì có lòng tốt như thế!
Tô Tiểu Thiến lầm bầm bất mãn lau nước mắt, thiệt là, cô nói sự thật mà, mắc mớ gì y lại hung dữ như vậy!
Lê Ngạo nhìn thấy biểu tình không biết đã phạm phải lỗi gì trên khuôn mặt cô, y chán nản vỗ lấy trán, cái đồ ngu ngốc chết tiệt, y nên sớm biết cô vĩnh viễn cũng không thể nào sửa đổi được cái chứng bệnh ngu ngốc, không muốn
phải lưu lại đây thêm một phút giây nào, y giơ hai tay ra nhảy xuống
dưới.
Phía dưới
tối đen không nhìn thấy năm ngón tay, Lê Ngạo rơi xuống chạm dất liền
bắt đầu đi lại, đột nhiên, y cảm thấy phép thuật đã mất đi của mình đang dần dần khôi phục lại, lẽ nào nơi này không thuộc Ma Huyễn Giới? Nếu
không thì, phép thuật của y không thể nào xuất hiện được.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, y liền ngửi được mùi hôi thối, bên cạnh cũng bắt đầu có bóng đen di động, khoé miệng Lê Ngạo nhếch lên, cười khẩy một cái, xoay chuyển một cái, y bắt lấy bóng đen thập thò lén lút ở phía sau.
“A a a a a a…” Thây ma đang bị bóp chặt phát ra tiếng thét hoảng sợ, trong chớp mắt đám thây ma lũ lượt từ trong các góc bò ra.
Đám thây ma
kia đều có đôi mắt trống rỗng, nhìn thân thể có vẻ hoàn chỉnh nhưng lại
bốc lên rất nhiều mùi hôi thối, Lê Ngạo cười một cách khinh thường, chỉ
với bộ dáng như vầy mà cũng gọi là thây ma?
“Buông y ra…” Bỗng dưng, trong một góc tối đen xuất hiện một thây ma lớn tuổi, đầu tóc ông bạc phơ, đôi chân bị gãy chỉ có thể bò lết trên mặt đất, mà mỗi một lần ông bò lết trên nền đất liền lưu lại một vệt máu dài.
Lê Ngạo ném thây ma trong tay ra, khinh bỉ nhìn về phía thây ma còn biết nói tiếng người này.
“Ngươi là ai?” Thây ma giọng khàn khàn hỏi.
“Ngươi nói xem?” Lê Ngạo hỏi ngược lại.
“Ngươi không phải là người của Ma Huyễn Giới…” Ông đánh hơi xung quanh y, đưa ra đáp án.
“Đưa cho ta cách giải trùng đen, còn nữa, đồ mà Ma Tâm Ái đã dùng giao dịch cũng đưa đây cho ta.” Lê Ngạo nói một cách lạnh lùng.
Thây ma lớn tuổi này nghe xong ha ha cười lớn, “Ngươi… ngươi tưởng ngươi là ai? Ha ha, ta nói cho ngươi biết, chưa có ai dám nói với ta như vậy.” Thây ma lớn tuổi này rõ ràng đối với khẩu khí của y đâm ra bất mãn.
“Nếu như không phải ta đến để lấy đồ, ta cũng chả thèm ngó ngươi một cái” Lê Ngạo đối với lời nói của ông cũng không cho là đúng, đối phó với ‘cái thứ’ người không ra người ma không ra ma này y dư sức.
“Ngươi…” Thây ma lớn tuổi bị giọng điệu khinh thường của y làm cho tức giận, đôi tay
ông vỗ mạnh xuống đất, hàng ngàn thây ma từ từ bao vây lấy y.
“Lát nữa thôi ngươi chính là nô lệ của ta rồi, ha ha.” Thây ma lớn tuổi ha ha cười lớn.
Lê Ngạo giơ
tay phải lên, đột nhiên lòng bàn tay y xuất hiện một quả cầu lửa màu
tím, quả cầu lửa tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng lớn như một trái dưa hấu, y mỉm cười một cách tà ác, đem quả cầu ném về phía đám thây ma,
trong phút chốc, những tiếng kêu la thảm thiết đau lòng xé ruột, làm cho người ta lông tóc dựng đứng.
“Ngươi… ngươi là ai?” Thây ma lớn tuổi không ngờ y lại lợi hại đến vậy, quả cầu lửa màu tím trong tay y cũng quá quỷ dị đi.
Lê Ngạo chỉ
cười không nói, thật ra, y cũng không biết rằng xuống dưới đây phép
thuật sẽ được khôi phục, mà cho dù phép thuật không khôi phục, đối phó
với những thứ ‘đồ chơi’ này cũng dễ như trở bàn tay, có điều phép thuật
đã khôi phục lại, vậy thì y cũng không cần thiết phải lãng phí sức lực
nữa.
“Hứ, đừng tưởng rằng có chút tài lẻ thì có thể khiến ta thoái lui, binh tướng
thây ma bọn ta đông như kiến ít đi vài người cũng chả sao.” Ông vỗ lên mặt đất lần nữa, càng có nhiều thây ma từ trong góc đi ra.
Lê Ngạo khẽ
nhíu mày, quả cầu lửa trên đôi tay y liền bắt đâu bùng cháy, y xoay
người một cái, đám thây ma xung quanh đều hoá thành tro bụi.
Thây ma tóc
trắng ho một tiếng di chuyển sang bên cạnh, ông nhìn thấy cảnh tượng này cũng bắt đầu sợ hãi, y không phải là người bình thường.
“Giao đồ ra đây, ta có thể tha cho các ngươi.” Lê Ngạo nói một cách lạnh lùng.
Thây ma tóc trắng ha ha cười lớn, “Cho dù ta có chết, cũng không giao cho ngươi cách giải, có bản lĩnh thì giết ta đi.” Ông khinh thường sự uy hiếp.
“Ngươi không quan tâm đến bọn chúng sao?” Lê Ngạo hỏi.
“Đúng vậy, ngươi giết bọn ta đi.” Nụ cười nơi khoé miệng của ông rất âm u đáng sợ.
Lê Ngạo đột
nhiên cười một cách quỷ dị, sau đó loé một cái nhanh chóng đến phía sau
ông, giơ tay nhấc một ‘thứ’ nhỏ bé ở trong góc.
“Ngươi không quan tâm bọn chúng, vậy nó thì sao?” Lê Ngạo lắc lư ‘thứ’ trong tay cười một cách xảo quyệt.