Hầu hạ hai
ngày, thái độ của Trình quý nhân đối với cô đã tốt hơn rất nhiều, ngữ
khí của hắn ta cũng không còn nhão nhè nhão nhẹt nữa.
“Nè, A Xú cô đừng làm nữa ngồi một lát đi” Trình quý nhân không ngừng lải nhải ở phía sau cô.
Tô Tiểu
Thiến không để ý hắn ta, tự lau sạch toàn bộ chiếc bàn, làm người cần
phải có nguyên tắc, dù cô chỉ làm thị nữ một ngày, thì cũng nên có dáng
vẻ của thị nữ, tối qua cô muốn len lén vào bên trong Hoàng cung nhìn
thử, tiếc rằng trước cửa đều có thị vệ canh giữ, điều này khiến cô vô
cùng sầu não.
“A Xú, cô nói thử xem, cô xấu như vậy ở thế giới của các người có người nam nhân nào thích cô hay không?” Trình quý nhân bỗng dưng nhiều chuyện.
“Chắc là không có” Tô Tiểu Thiến không thèm nghĩ ngợi bật thốt ra, sau đó ngồi xuống rót
ly nước uống, tên đàn ông này chung quy vẫn là đàn ông, không giống phụ
nữ quá nhỏ nhen tính toán, nếu đây là ở cổ đại, không bị chúng phi tử
chỉnh mới lạ!
Trình quý nhân nghe vậy, cũng ngồi xuống, hắn ta bỗng nhiên nhìn cô một cách nghiêm chỉnh nói: “A Xú, nếu như Ma Huyễn Giới cũng có thể biến thành như thế, vậy ta lấy cô nhé?”
“Phụt” ngụm nước trong miệng Tô Tiểu Thiến không hề báo trước phun vào khuôn mặt tuấn tú của hắn ta.
“…?”
Tô Tiểu Thiến ‘soạt’ đứng lên, vội lấy ống tay áo lau mặt cho hắn, “Xin lỗi, xin lỗi nha.”
Trình quý nhân trái lại không cảm thấy gì, hắn ta tự lấy ống tay áo mình lau, “Ta chỉ cảm thấy cô rất tốt, chỉ là bộ dáng hơi xấu một chút mà thôi, ta
nghĩ, buổi tối khi ngủ ta không châm đèn, thì cũng có thể miễn cưỡng
tiếp nhận được?” Hắn ta làm bộ dáng như đang suy ngẫm nói.
Tay của Tô Tiểu Thiến gượng gạo giơ giữa không trung, giây kế tiếp, cô gõ mạnh lên đầu hắn ta, đồng thời nói một cách hung dữ: “Nhân yêu, dựa vào cái bộ dạng ẻo lả này của anh, bổn cô nương không thèm” tức quá đi, tức chết đi được mà.
“Ôi trời, được rồi, ta chỉ nói thật mà thôi, cô…” vốn dĩ rất xấu mà!
Tô Tiểu
Thiến không để ý đến hắn ta, cái loại đàn ông này trong xương tỷ chính
là như vậy, cải tạo một vạn năm cũng là cái đức tính này, trong lúc Tô
Tiểu Thiến đang buồn bực, hương hoa bên ngoài xông vào mũi, cô đi ra
khỏi phòng, liền nhìn thấy khắp vườn hoa nở đầy, coi bộ tâm tình nữ
vương rất tốt!
Nhưng, cô làm sao để đi tìm Minh Vương đây, rồi cô lại làm thế nào để đi tìm con trai đây? Cô không thể cứ ở chỗ này mãi được?
“A Xú, cô làm sao vậy?” Trình quý nhân thấy mặt cô ảm đạm, không nhịn được đến bên cạnh hỏi cô.
Tô Tiểu Thiến lắc đầu, xoay người đi vào trong phòng, cái bí mật này tuyệt đối không thể nói cho người khác biết!
**************** Đường phân cách linh dị ****************
Lúc này
trong phủ Tể tướng đang vô cùng náo nhiệt, mấy ngày nay công việc của nữ Tể tướng bận rộn, cả căn nhà chỉ còn lại lời của tứ thiên kim là có
trọng lượng, những người cha kia lại không hề có một chút địa vị nào.
Chỉ thấy
trong hoa viên rộng lớn, tứ thiên kim đuổi theo một cậu bé mặc một bộ
bạch y không ngừng tháo chạy, cả cái phủ đều là hình ảnh của bọn họ.
Minh Diệm
thở hổn hển chạy vào phòng khách, nhìn thấy cái ghế liền trực tiếp ngồi
xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy những dấu hôn màu đỏ, những dấu hôn
này cơ hồ chiếm đầy mặt của nó.
“Nè nè nè, các ngươi… các ngươi đừng có qua đây nha” Minh Diệm chạy không nổi ngồi trên ghế thở dốc.
Tứ thiên kim cũng vậy, bọn cô bám theo sau chạy vào, mỗi người đều đến bên ghế ngồi
xuống, người hầu vội đi đến bưng trà rót nước.
Minh Diệm
cũng không hề khách sáo uống một ly, lúc này, tinh thần của nó cũng phục hồi được chút, mấy đứa con gái giống tứ đại ác ma này quả thật khiến nó hết nói nổi đến cực điểm, nó thở dốc nói: “Nè, các các… ngươi sao có thể giở thủ đoạn vậy hả? Cư nhiên… cưỡng hôn ta?”
Điều này quả thật khiến lòng nó lạnh như băng, trước đó, nó không hề biết tại sao tứ thiên kim tự dưng lại gây gỗ, còn nó thì nhàn nhã thảnh thơi ngồi bên
cạnh xem náo nhiệt, ai ngờ, một lúc sau, bọn cô bất thình lình bổ nhào
đến đẩy ngã nó xuống đất, rồi bắt đầu động tay động chân với nó, lưu
manh, hoàn toàn là đám nữ lưu manh mà!
Cầm Nhi với tư cách là Đại tiểu thư, cô bé đứng lên nói: “Muốn trách cũng trách bản thân ngươi, ai biêu đề mục (= đề tài) sau này của ngươi càng ra càng khó, ngươi rõ ràng, rõ ràng là không muốn để bọn ta hôn mà” cô bé nói một cách vô cùng tủi thân, dạo này, đề mục của nó đưa ra càng khó giải, điều này làm cho người đã từng một lần được hôn qua như cô bé làm sao mà chịu nỗi được chứ, hơn nữa, môi của nó phấn nộn như vậy, cô
bé rất muốn cứ được hôn hoài!
Kỳ Nhi cũng đứng lên nói: “Phải đó, mà còn nữa là, mặt của ngươi thơm như thế, bọn ta, bọn ta đều rất
thích, mỗi lần ngươi đều không cho bọn ta hôn miệng, bọn ta…chỉ đành
phải cưỡng ép thôi…” nói đến đây, cô bé cũng có chút xấu hổ, nhưng cô bé phải nói, môi của nó quả thật ngọt đến chết cô bé luôn.
Hai vị tiên kim còn lại tự nhiên cũng phụ hoạ nói, đồng thời còn chỉ ra rằng, được bọn cô sủng hạnh là vinh hạnh vạn phần đó!
“Đủ rồi” Minh Diệm không thể nhịn thêm nữa hét lên để bọn cô câm miệng.
Tứ thiên kim bị quát như vậy, đều ngây ra, hở… bọn cô vừa nãy nói sai cái gì sao?
Nó nổi giận chỉ trích: “Các ngươi nếu cứ như vậy, thì đừng mong nói chuyện với ta, nghe rõ chưa hả?” sỉ nhục, sỉ nhục quá lớn, cái này mà truyền đến Minh Giới nó còn làm
‘người’ thế nào được! Lại bị bốn đứa nha đầu cưỡng hôn, thật là mất mặt
muốn chết đi.
Tứ thiên kim không hề do dự cùng nhau gật đầu, cũng không biết sao nữa, lời của nó, bọn cô đều nghe theo hết.
Hoạ Nhi chậm rãi đi qua, cô bé kéo lấy cánh tay của nó, khẽ nói, “Minh Diệm đừng giận nữa được không, ta giúp ngươi lau, lần sau ta sẽ không như vậy nữa” cô bé lấy ống tay áo nhón chân lau cho nó.
Ba người còn lại cũng vội đi qua xin lỗi, đồng thời tỏ ý sẽ không ‘cưỡng chiếm’ nữa!
Đúng vào lúc này, nữ Tể tướng đi đến, sau khi bà nhìn thấy ‘kiệt tác’ của bọn cô,
quả là đau đầu đến cực điểm, mấy đứa nha đầu này sao lại không thể làm
người ta bớt lo được như vậy chứ?
“Ý, bà trở lại rồi? Có phải có thể mang ta vào Hoàng cung rồi đúng không?” Minh Diệm thấy bà đến vội chạy qua.
Nữ Tể tướng
gật đầu, không thể che giấu được nữa rồi, Nữ vương Bệ hạ gần đây đã phái thêm càng nhiều người, nơi này của bà sớm muộn gì cũng bại lộ, cho nên, trước lúc đó bà nhất định phải đưa nó vào Hoàng cung.
“Ngươi rửa mặt trước rồi theo ta vào Hoàng cung” bà nói.
Minh Diệm
nghe vậy vội gật đầu, đồng ý ngay, lúc này bốn vị thiên kim không chịu,
bọn cô thấy nó sắp phải đi, lập tức khóc rống lên.
“Nương, đừng mà, đừng mà, đừng đem Minh Diệm đi, hu hu”
“Nương, tụi con sẽ không gây gỗ nữa, không quậy phá nữa, người đừng đem nó đi có được hay không, hu hu, đừng mà”
“Nương…”
Nữ Tể tướng
thấy vậy trong lòng cũng vô cùng khó chịu, tuy… nữ nhi quan trọng, nhưng địa vị càng quan trọng hơn, cho nên, bà không thể mất đi.
Mười phút
sau, trong sự khóc nức nở của tứ thiên kim, Minh Diệm vẫn thuận lợi rời
khỏi, hiện giờ tâm tình của nó rất phức tạp, nó muốn gặp, lại sợ gặp, nó sợ lỡ mà không phải thì… vậy thì nó phải làm sao đây?