Tô Tiểu
Thiến đã ở Ma Huyễn Giới này ba ngày trời rồi, mỗi ngày cô đều đi tìm
kiếm Minh Diệm cùng Minh Vương, tuy rằng Minh Vương đối xử với cô không
được tốt, nhưng dẫu sao cũng bởi vì cô y mới bị cuốn vào, vả lại, nghe
bà Vương nói bất luận là thần hay ma, một khi đã bước vào Ma Huyễn Giới
thì tất cả pháp lực toàn bộ đều mất hết.
“Tiểu Thiến, cô ăn một chút trước đi” bà Vương nhìn thấy cô vội vã như vậy, bà có chút không đành lòng.
“Bà Vương à, con rất lo cho con trai con… nơi này… nơi này… lại là Nữ Tôn Quốc,
con thật sợ bọn họ sẽ đem con trai con coi thành nam sủng mà nuôi
dưỡng.” Tô Tiểu Thiến lo sợ nói.
“Aizz, cô trước đừng gấp, ta đã nhờ mọi người xung quanh nghe ngóng dùm rồi, ta nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức thôi” bà Vương vừa nói vừa gắp một miếng thịt cho cô, sau đó nói: “Cô không ăn no lấy đâu ra sức mà tìm bạn với con trai cô chứ”
Tô Tiểu
Thiến nghe thấy vậy bất đắc dĩ chỉ đành ăn một chút cơm, nhưng chén cơm
còn chưa ăn xong, thời tiết kỳ dị này tần số biến hoá cũng nhanh quá đi, tuyết còn chưa dừng được năm phút, mặt trời đã lên cao tới đỉnh, không
thì là mưa gió bão bùng.
Điều này làm cho cô lúc thì nóng lúc thì lạnh, món ăn cũng lúc lạnh lúc nóng, Tô
Tiểu Thiến không quen liền đặt đũa xuống ôm lấy hai cánh tay không ngừng chà xát hy vọng có được chút hơi ấm.
Bà Vương đặt chén cơm xuống, đến trước khung cửa sổ thần trí bắt đầu ngưng trọng lại, Tô Tiểu Thiến thấy vậy cũng đi đến, “Bà Vương thời tiết này thay đổi cũng nhanh quá đi?”
“Vị nữ
vương này chưa từng có nhiều cảm xúc như vậy, thời tiết như thế này ta
cũng là lần đầu tiên thấy, trước đây nhanh nhất cũng là nửa ngày mới có
biến hoá, nhưng chỉ trong vài phút liền thay đổi thì quả thật ta chưa
từng thấy qua.”
“Vị nữ vương này là bị kích thích sao?” Tô Tiểu Thiến nhìn ra bên ngoài trong cơn cuồng phong lẫn theo bông tuyết không ngừng tự hỏi.
“Aizz,
cái thời tiết này chỉ tội cho cái nông trang của chúng ta, ta nghĩ nông
trang năm nay nhất định cũng không còn được mấy thứ” bà Vương khẽ than một tiếng.
Đúng vào lúc này có người gõ cửa ‘cộc cộc cộc’.
Tô Tiểu
Thiến vội đi ra mở cửa, ngoài cửa một ông lão đang đứng, Tô Tiểu Thiến
lễ phép mỉm cười, gọi một tiếng ‘ông’ bèn mời ông vào.
Ông lão vừa bước vào trong nhà nhìn thấy bà Vương, mặt của ông đột nhiên đỏ lên.
Bà vương trái lại không hề chú ý, bà đi đến trước mặt ông hỏi: “Chuyện tôi kêu ông đi nghe ngóng có kết quả rồi chứ?”
Ông lão vội nói: “Tôi thật sự nghe ngóng được rồi, nghe nói mấy bữa trước có mấy vị nữ binh
đi tuần vô ý phát hiện một người nam nhân hôn mê bất tỉnh, nghe nói
người nam nhân này tướng mạo rất mê hoặc người, bọn họ đem y dẫn về
Hoàng cung, Nữ vương Bệ hạ vừa nhìn thấy liền thích vô cùng, ai ngờ…”
“Ai ngờ cái gì?” Tô Tiểu Thiến vội truy hỏi.
Ông lão khẽ than một tiếng, “Ai ngờ sau khi y tỉnh lại không thèm để ý đến Nữ vương Bệ hạ, mà còn lãnh
đạm làm cho người ta phát lãnh, nghe nói rơi cùng y vào Ma Huyễn Giới
còn có hai người nữa, nhưng cụ thể là nam hay nữ thì không biết được”
“Khó trách thời tiết biến đổi quái lạ như vậy, thì ra là vì người nam nhân kia” bà Vương ra chiều suy tư nói.
“Đúng
vậy, ta nghe nói, y đối với sự đe doạ căn bản không xem ra gì, Nữ vương
Bệ hạ gặp y cũng nhường nhịn ba phần, đã ba ngày từ khi người nam nhân
kia bước vào Hoàng cung, nữ vương đã không còn triệu nam sủng đến hầu hạ nữa” ông lão nói.
“Tiểu Thiến à, người bạn kia của cô có phải rất đẹp trai?” bà Vương xoay người lại hỏi cô.
Tô Tiểu
Thiến thì lại không cảm thấy y có bao đẹp, nhưng cô nói với bà Vương,
sau khi y đến công ty của cô thái độ của tất cả phái nữ đối với y cũng
vì y mà đánh nhau.
Bà Vương giống như đang nghĩ ngợi đăm chiêu, “Tiểu Thiến, việc này coi bộ khó khăn đây, cái Ma Huyễn Giới này không thiếu
nam nhân đẹp, nhưng người nam nhân khiến cho nữ vương không thể bình
tĩnh được như vậy đây cũng là lần đầu tiên, ta nghĩ, nữ vương khẳng định là động lòng rồi, cô muốn gặp y khẳng định cũng không dễ dàng”
“Vậy phải làm sao?” cô không thể bỏ y lại.
“Cô chờ chút, để ta nghĩ thử, à đúng rồi, ông già ông có nghe ngóng được gì về tung tích của đứa trẻ chưa?”
Vẻ mặt ông lão tỏ ý xin lỗi lắc đầu.
Trong lòng Tô Tiểu Thiến bỗng chốc rơi xuống đáy vực, Minh Diệm rốt cuộc thì con đang ở đâu?
************ Đương phân cách linh dị ************
Trong Hoàng cung kim quang chói sáng truyền ra tiếng quát tháo.
“Cút” Lê Ngạo cau mày ném tất cả đồ đạc, chết tiệt, nơi này rốt cuộc là cái
nơi quái quỷ gì, tại sao pháp thuật của y lại giống như biến mất hết?
Còn y lại giống như con người có cảm giác đau đớn?
Lúc y rơi
xuống chân phải bị gãy, bây giờ đang phải bó bột, việc này làm y không
cách nào động đậy được, nếu không y sớm đã rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi, điều mà bây giờ y lo lắng chính là cái đồ ngu ngốc kia còn có cả
cái thằng nhóc con kia nữa, không biết bọn họ bây giờ ra sao?
“Nữ vương…” chúng thị nữ bên ngoài nhìn thấy nữ vương vội hành lễ.
“Các ngươi đều đi ra hết đi” đang nói chính là nữ vương Ma Tâm Ái kẻ thống trị của Ma Huyễn Giới, nàng ta là nữ nhân có sắc đẹp làm người ta phải ca thán.
Nàng ta có
một thân hình thon dài, chiếc trâm hình đuôi yến đung đưa trên đầu, còn
có một khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ, trên người nàng ta mặc một xiêm y tơ lụa màu xanh lục nhạt, dưới mặt trời toả sáng lung linh.
Nàng ta đến trước mặt y, đau lòng hỏi: “Chàng sao lại đối xử với ta như vậy? Ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Tại sao chàng lại không thèm nhìn thẳng ta lấy một lần?” Ma Tâm Ái đau lòng hỏi.
Lê Ngạo cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, “Cút đi.” Hành tung của bọn cô không rõ, y làm gì còn tâm tư mà đi để ý tới loại nữ nhân này.
Ma Tâm Ái nghe vậy lại bắt đầu khóc nức nở, “Ta đã nhân nhượng đối với chàng đến thế, chàng sao lại có thể như vậy?
Chàng có tin là ta có thể khiến chàng muốn sống không được mà cầu chết
cũng chẳng xong?”
Lê Ngạo liếc xéo nàng ta một cái, trong đôi mắt lạnh băng bắn ra một tia nhìn sắc
bén, sau đó ‘hứ’ một cách cực kỳ khinh thường nói: “Chỉ dựa vào ngươi?”
“Ta nói
cho chàng biết, bất luận là thần là ma là tà, một khi đã bước vào Ma
Huyễn Giới các ngươi liền giống như con người bình thường, cho nên,
chàng tốt nhất chớ có chọc ta?” Ma Tâm Ái bắt đầu tức giận, gió bên ngoài bắt đầu nổi lên vù vù.
Lê Ngạo cười một cách tà ác, kéo lấy nàng ta đang tức giận, lật người đè nàng ta
dưới thân, Ma Tâm Ái mở to đôi mắt nhìn chằm chằm y đang từ trên cao
nhìn xuống, trong lòng căng thẳng vô cùng.