Ánh trăng mờ ảo như xuyên qua đám mây trong suốt, loé lên ánh sáng bàn bạc.
Tô Tiểu Thiến không hiểu hỏi lại: “Cầm phi? Hay là Tình phi? (1)” Rốt cuộc là cái ‘tình’ nào đây?
( (1) Mã giải thích chỗ này, trong tiếng Hoa thì cách đọc của chữ Cầm (qin)
và Tình (qing) giông giống nhau nếu không nghe kỹ sẽ lầm.)
“Cầm trong gảy cầm” Uyển Nhi lại ngồi xuống, nhìn ánh trăng một lúc mới thu hồi tầm mắt.
“Cầm phi
là vị phi tử đầu tiên mà Minh Vương sắc phong, nàng ta mới thật sự có
được sự yêu thích của Minh Vương, cũng chỉ có nàng ta mới có xưng hô
này” Trong ngữ khí của Uyển Nhi chứa đầy sự hâm mộ.
“Vậy sao cô lại nói nàng ta sắp trở về? Lẽ nào nàng ta không có ở đây?” Tô Tiểu Thiến không hiểu hỏi.
“Thân thể Cầm phi không tốt, cho nên được Minh Vương đưa đến Linh Thuỷ trì để an
dưỡng, mấy ngày trước nghe nói nàng ta đã hồi phục sức khoẻ, sắp sửa trở về rồi” Nàng ta trở về, vậy thì, cơ hội gặp mặt Minh Vương của các nàng lại giảm xuống, tim trong nháy mắt đau nhói.
Tô Tiểu
Thiến không hỏi thêm nữa, hoá ra là vậy, khó trách các nàng đều không có phong hiệu, vậy thì nàng Cầm phi kia rốt cuộc là người nữ nhân như thế
nào? Nàng ta rốt cuộc có mị lực ra sao?
“Tiểu Thiến, cô có biết ta mong muốn biết bao có được một đứa con của Minh Vương” Dứt lời tay của nàng nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng.
“Muốn có liền có đi.” Cô cảm thấy người phụ nữ trở thành mẹ đều rất vĩ đại, huống hồ Minh
Vương đâu thể lúc nào cũng sủng hạnh các nàng ấy, nếu có một đứa con ở
bên cạnh, có lẽ bọn họ sẽ quên đi sự cô đơn.
“Haizz…” Uyển Nhi thở dài một cái, sau đó nói “Ta phải đi nghỉ đây, Tiểu Thiến cô có thời gian nhớ đến tìm ta nói chuyện, ta có một mình rất buồn chán”
Cô thấy nàng ta không muốn nói tiếp, cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau khi cáo
biệt với Uyển Nhi, cô lại rẽ trái rẽ phải một vòng trở về, trong đầu
không ngừng tiêu hoá những lời của Uyển Nhi, đi đến trước cửa cô trực
tiếp ngồi dưới đất ôm lấy đầu gối suy nghĩ cặn kẽ chuyện vừa rồi.
Lê Ngạo bản
thân vốn không có ý định ngủ, cộng thêm nghe thấy tiếng bước chân trở về của cô, cơn buồn ngủ của y liền mất sạch, y cũng không biết bản thân
sao lại bị cái thứ ngu ngốc này làm cho tâm phiền ý loạn, chết tiệt!
Đêm, càng lúc càng yên tĩnh.
Bên ngoài cũng trở nên im ắng.
Lê Ngạo ngồi dậy mở cửa phòng, còn cô lúc này thì đang ôm gối ngủ một cách ngon
lành, căn bản không hề nghe thấy tiếng cửa mở, Lê Ngạo nghĩ cũng không
thèm nghĩ ôm lấy cô đi vào.
Hôm sau.
“Á…” Một tiếng la thất thanh phá tan sự yên tĩnh của cung điện.
Tô Tiểu Thiến đần mặt ngồi ngây trên giường, cô… cô khi nào lại ở trên giường của y?
“La hét cái gì?” Trên giường truyền ra giọng nói nam nhân.
Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng không thèm nghĩ cầm lấy cái gối nằm đập vào người y, “Anh là tên quỷ háo sắc, cái tên biến thái, cái đồ khốn nạn, anh lại dám… hu hu…” Tô Tiểu Thiến quăng cái gối gào khóc.
Lê Ngạo nhíu mày nhìn cô nước mắt đầy mặt, cũng không vui quát: “Mới sáng sớm ngươi nổi điên cái gì vậy?”
Tô Tiểu Thiến nức nở trả lời: “Anh… anh nhân lúc tôi ngủ say, anh mang tôi lên giường để giày vò?”
Giày vò?
Đến đây, y đã có thể hiểu được vì sao cô lại khóc rồi.
“Cảm phiền ngươi đi soi lại gương dùm đi? Với cái dáng vẻ này của ngươi, ta sẽ nhân cơ hôi ngươi ngủ say ăn đậu hủ ngươi?”
“Vậy… vậy sao tôi lại ở trên giường anh?” Cô tiếp tục khóc nói, cô mới không thèm tin!
Lê Ngạo bị cô náo loạn như vậy cũng không tài nào ngủ được nữa, dứt khoác ngồi dậy nói rõ ràng, “Ngươi, tối qua ngủ ở bên ngoài, ta vốn định bế ngươi đặt trên ghế, ai ngờ
ngươi cứ nắm chặt lấy cổ áo ta không chịu buông, cho nên, ta chỉ đành
ngủ chung với ngươi thôi.”
“Hả?” Cô bị y nói như vậy, nước mắt của cô lập tức ngừng lại.
Lê Ngạo im
lặng nhìn khuôn mặt khóc lấm lem như mèo mướp, trong lòng lại bốc hoả
muốn chết, y chưa từng bị nữ nhân đối xử như vậy, được y chiếm hữu thì
bi ai đến như thế sao?
Tô Tiểu
Thiến vội nhìn quần áo của mình, thấy quần áo chỉnh tề trên thân thể
cũng không có cảm giác đau đớn gì, mới quệt nước mũi mà cười, “Ha ha, anh… anh nói rõ ràng không phải tốt hơn sao” Vừa nói cô vừa cẩn thận vượt qua người y kéo dài khoảng cách với y một chút.
“Ngươi thật to gan” Lời của y vừa thốt ra, cô liền bị y lật người đè dưới thân.
“Tôi… tôi không phải cố ý, tôi tưởng là…” Cô lầm bầm không nói tiếp nữa, phí lời, có người phụ nữ nào nhìn thấy có người đàn ông ngủ bên cạnh mà không nghĩ lệch lạc chứ?
“Hứ, được ta sủng hạnh ngươi không nguyện ý như thế sao?” Y nhướng mày rất không thoải mái.
“Ừm” Cô gật đầu một cách thành thật.
Chết tiệt! Y không còn cách nào có thể tiếp tục nhẫn nhịn cái ả nữ nhân không để y
trong mắt, đầu cúi xuống không hề báo trước hôn lên môi cô.
“Ưm…” Tô Tiểu Thiến không ngờ tới y sẽ hôn cô, còn bị nụ hôn như vầy doạ hết hồn nữa.
Vốn chỉ dự
tính trêu chọc cô, ai ngờ, môi của cô lại thơm mát ngọt ngào đến vậy,
hơi thở thơm mát ngọt ngào đầy sự mê hoặc không hề báo trước xộc vào
khoang mũi, kích tình choáng ngợp lập tức từ từ lan truyền khắp cả thân
thể y, bụng dưới căng trướng càng lúc càng dữ dội, ngọn lửa khao khát
cũng càng thêm hừng hực, Lê Ngạo đã mất hết lý trí điên cuồng hôn, nhân
lúc cô không phòng bị, tách hàm răng của cô, xâm nhập vào điên cuồng
đoạt lấy, y muốn cô, trời ơi, y lại giống như điên mà muốn có cô!
“Ưm” Tôi Tiểu Thiến phản ứng bắt đầu kháng cự, tay không an phận muốn đẩy y ra.
“Không muốn… thì đừng động đậy” Giọng nói Lê Ngạo đột nhiên vang lên, khiến cho cô vốn đang vùng vẫy ngây ra không dám động đậy.
Chết tiệt,
cô càng kháng cự, y lại càng muốn cô, đây là làm sao vậy? Hậu cung của y có nhiều phụng thị như vậy, chưa từng có nữ nhân làm cho y mê muội mất
hết lý trí như vậy.
Hồi lâu, y lưu luyến không nỡ tách khỏi môi cô.
Thấy y nới lỏng, Tô Tiểu Thiến vội vã nhảy cách một khoảng rất xa, “Anh… anh là tên Đăng Đồ Tử (2)” Nói xong cho y một cái tát.
( (2) Đăng Đồ Tử: Ý chỉ kẻ háo sắc. Muốn hiểu rõ hơn google hen.)
“Tôi nói cho anh biết, tôi… tôi sẽ kiện anh, đây là tội sàm sỡ… tôi… thay mặt cho hội liên hiệp phụ nữ kiện anh” Nói xong cô vội vàng mở cửa vội vàng hoảng hốt tháo chạy.
Nhìn thấy bộ dáng chạy hoảng loạn của cô, Lê Ngạo không nhịn được mỉm cười, cô thật
ngốc, mà y lại như điên dại muốn cái đồ ngu ngốc này? Xem ra, y cũng
bệnh không nhẹ đây!
Tô Tiểu Thiến nín thở chạy thật xa, mãi cho đến khi chạy không nổi nữa, cô mới dừng lại nhìn xem bốn phía có người không, “Phù phù, hú hồn hú vía, hú hồn hú vía” Chân cô lại mềm nhũn ngồi bệch xuống đất, vừa nãy cô làm sao lại đánh y chứ? Hu hu. Tô Tiểu Thiến mày phải nhịn chứ, cứ coi như bị một con heo
hôn là được rồi, lỡ mà, lỡ mà cái tên bạo quân đó đưa cô xuống 18 tầng
địa ngục thì phải làm sao đây?
Ủa? Đây là chỗ nào vậy? Tô Tiểu Thiến ngơ ngẩn nhìn xung quanh, chỗ này thật lạ lẫm, rốt cuộc thì cô đã chạy đến chỗ nào vậy?
Đúng vào lúc này, cô bỗng nghe được một tiếng sáo tuyệt mỹ, đồng thời cô giống như
bị mê hoặc vậy, không nén được lần đi đến nơi phát ra tiếng sáo.