Lúc này mặt
trời lên cao, nhưng Lê Ngạo lại không có tâm tình thưởng thức, y một
mình đứng trước cửa sổ nhìn về phương xa, hồi nãy cùng với lão hồ ly bàn bạc một chút việc làm cho y rất không vui.
Tô Tiểu
Thiến ngoài cửa thì vẫn như vậy, đôi mắt mê ly của cô nhìn về xa xăm,
sao lại như vậy? Sao cô lại cảm thấy bản thân đang thay đổi, mà còn,
biến thành giống… giống như là người xấu vậy! Bình thường cô không phải
như vậy đâu! Còn làm ra một số sự việc bậy bạ, sao cô lại khống chế
không được mà đi làm chứ? Nghĩ đến đây, cô chán nản dựa đầu vào cây cột
ngoài cửa.
Lẽ nào, Minh Vương muốn nhận thua?
Lẽ nào, Minh Vương nguyện ý cúi đầu?
Lẽ nào, Minh Vương thừa nhận bản thân không có mị lực? Cho nên xấu hổ nhục nhã muốn giết nàng ta?
Vậy được thôi, vậy lão thần sẽ dẫn Tô cô nương rời đi, vậy ước định của chúng ta cũng liền có hiệu lực rồi, đúng chứ!
Lời lẽ của
Minh Huyền trưởng lão cứ lãng vãng trong đầu y xua hoài không đi, lão hồ ly chết tiệt, đây rõ ràng là kế khích tướng, vậy mà y vẫn không nhịn
được mắc lừa…
“Bổn vương chưa từng nhận thua, yên tâm, nàng ta đến thế nào, ta sẽ để nàng ta đi như thế, đương nhiên, là tuỳ ý mà đi” Gân xanh trên trán giần giật, tức giận rống nói.
Minh Huyền trưởng lão cười ha hả vuốt vuốt râu, tiếp theo nói một cách bội phục: “Minh Vương vẫn là giống y như lúc nhỏ, tuyệt không nhận thua”
“Ông có thể đi được rồi, ngoài ra, không cần tìm ai bảo vệ nàng ta, Bổn
vương nói qua sẽ không giết nàng, tự nhiên nàng ta sẽ không chết” Y lạnh lùng nói.
Minh Huyền trưởng lão mỉm cười gật đầu, y vẫn phát hiện ra Tả Hữu hộ pháp, quả nhiên lợi hại!
“Vậy lão thần cũng cáo lui đây, bất quá lão thần vẫn còn có môt việc muốn
nói, tuy rằng nàng ta không có tài nghệ gì, cũng không có sở trường gì
đặc biệt, nhưng Minh Vương nếu như có thể chung sống hoà bình với nàng
ta, có lẽ, người sẽ có một cảm giác khác” Ông cười rồi rời khỏi.
*********
Không có tài nghệ?
Đột nhiên,
có có một biện pháp, lão hồ ly ơi lão hồ ly, ta thấy ông rảnh rỗi đến
chán, đã rảnh đến chán, vậy thì để ông xấu hổ nhục nhã đến chết một lần
luôn!
“Tô thị nữ” Y phát ra một tiếng cười tà ác rồi cất tiếng gọi.
Tô Tiểu Thiến nghe thấy vội chạy vào, cực kỳ cẩn thận hỏi: “Minh Vương có gì dặn dò?”
Trong mắt y loé lên tia xảo trá, sau đó cười một cách tà mị, hồi lâu, mới chậm rãi từ tốn nói: “Nghe Minh Huyền trưởng lão nói, ngươi ‘tài hoa đầy mình’?” Y đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ ‘tài hoa đầy minh’ một chút.
Sắc mặt Tô Tiểu Thiến tức thì xanh lét, há miệng cười xấu hổ vừa muốn phủ nhận, ai ngờ y đột nhiên lại nói: “Ta nghĩ Minh Huyền trưởng lão đã coi trọng ngươi như vậy, ắt hẳn ngươi có rất nhiều chỗ đáng để ông ta tán thưởng!”
“Tôi…” Thật sự không có!
Nhìn thấy bộ dáng khó xử của cô, y giả bộ dáng vẻ khẽ chau mày như là không vui “Sao vậy? Lẽ nào cái lão hồ ly kia lừa gạt Bổn vương?”
Tô Tiểu
Thiến rất muốn phủ nhận, nhưng nhìn bộ dáng doạ người của y, cái tội lớn khi quân này hình như là tội chết nha? Suy nghĩ một lúc, không được, cô không thể để Minh Huyền trưởng lão bị trách phạt, nếu không, một tháng
sau cô làm sao trở lại phàm gian đây? Nghĩ đến đây, cô cười một cách
ngượng gạo, chỉ đành mở banh mắt ra mà nói dối: “Dạ”
Nghe xong, y cười khẽ, sau đó có chút vui sướng nói: “Vậy vừa đúng lúc, tối nay có một buổi yến tiệc, ngươi phải biểu hiện cho thật tốt đó”
“…?” Hả? Tô Tiểu Thiến trợn to đôi mắt.
Yến tiệc? Biểu hiện? Trời ơi! Lẽ nào, hắn ta… là muốn cô biểu diễn sao?
Nhưng mà…
Nhưng mà, cô… cô cái gì cũng không biết hết nha…