Màu trắng…
Màu trắng trong thế giới màu xanh?
Tô Tiểu
Thiến lấy can đảm đi về phía trước, cái vật màu trắng đó, bị rất nhiều
đồ vật vùi lấp, Tô Tiểu Thiến dẹp bỏ những vật che lấp trước mắt, ‘vật’
kia lập tức nhìn cô, dùng đôi mắt màu xanh ngọc bích hung tợn trừng cô.
“Nè, mày đừng có sợ, tao sẽ không hại đến mày.” Tô Tiểu Thiến nâng ‘vật phẩm hiếm có’ như chim lại không phải chim,
giống bồ câu lại không phải bồ câu này từ dưới đất lên nhẹ giọng an ủi.
Nó hình như
bị thương, trên chân vẫn còn chảy máu, Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng không
thèm nghĩ liền lấy tấm vải đen trùm trên đầu xuống, nhẹ nhàng băng bó
vết thương cho nó.
Đôi mắt màu
đen của Tô Tiểu Thiến không còn được che đậy, lập tức phản chiếu vào đôi mắt màu xanh ngọc bích của nó, trong giây phút chớp nhoáng đó đôi mắt
màu xanh ngọc bích kia loé lên ánh sáng kỳ lạ, chỉ có điều, ánh sáng đó
chớp mắt liền biến mất.
Có lẽ lời
nói của cô có hiệu quả, nó không giãy giụa nữa, chỉ là không ngừng lè
lưỡi thở dốc, chiếc lưỡi kia vốn dĩ màu đỏ đã bắt đầu chuyển sang trắng.
“Mày khát phải không?” Nhìn nó trong tay càng ngày càng yếu ớt, Tô Tiểu Thiến bắt đầu hoang mang.
“Chít… chít… chít…” Tiếng kêu nhỏ bé của nó nói với cô, nó đúng là khát, đồng thời khí lực thân thể còn đang dần dần suy yếu.
Làm sao đây? Cô phải đi đâu để tìm nước đây?
Tô Tiểu
Thiến suy nghĩ một lát, được rồi, nước thì tìm không được rồi, dứt khoát dùng máu vậy, nghĩ đến đây, cô giơ ngón tay ra, nhìn chăm chú, “Hưm… chắc… chắc sẽ không đau lắm đâu?” Tô Tiểu Thiến lẩm bẩm an ủi.
Không còn cách nào, nhắm mắt lại, cắn mạnh vào ngón tay.
“Ui… hu hu, đau… đau chết đi… hu hu…” Ngón tay bị cắn rách, Tô Tiểu Thiến không có chí khí khóc rống lên,
nước mắt thuận theo gò má từng giọt từng giọt chảy xuống trên người ‘vật phẩm hiếm có’.
Đau quá, sao lại đau như vậy, phim trên ti-vi đều là cứt chó, cô sẽ không tin phim
ảnh nữa, kết bái chị em trên ti-vi cắn ngón tay sao mà nhẹ nhàng thoái
mái như vậy, nhưng mà, nhưng mà sao không có ai nói cho cô biết là sẽ
đau như vậy chứ hả?
Khóc lóc vài giây, Tô Tiểu Thiến mới nhớ ra, phải đút ‘nước’ cho nó, Tô Tiểu Thiến
với khuôn mặt khóc như đưa đám mím môi, ngón tay cái ấn xuống ngón tay
trỏ từng giọt từng giọt máu được nặn ra chảy vào miệng của nó.
“Mày nhất định phải sống, nếu không mày đã lãng phí tài nguyên ‘nước’, mày chính là con chim tội lỗi ngập đầu đó.” Ừm, chắc là chim, nếu không sẽ không có lông vũ! Tô Tiểu Thiến ngây thơ nghĩ.
Uống được
máu thì tinh thần của nó cũng dần dần tốt hơn, đôi mắt xanh kia cũng bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh sâu thẳm, nhưng mà chút biến hoá này, cái đồ ngu ngốc kia lại không hề phát hiện ra, cô vẫn còn đang lẩm bẩm, “Hừm… tao cứu cũng đã cứu rồi, nếu mà mày không sống được, chết cũng thật
lãng phí, nếu không trở thành bồ câu nướng thì tuyệt hảo.” Khà khà, nhắc đến bồ câu nướng, Tô Tiểu Thiến bắt đầu chảy nước miếng.
Trời ơi, Tô
Tiểu Thiến mày đang nghĩ cái gì vậy hả, mày thật là không có lòng yêu
thương, thầy cô đều nói qua phải có tấm lòng yêu thương bảo vệ động vật! Tô Tiểu Thiến xấu hổ vò đầu bứt tai, nhìn chú bồ câu trắng trong tay,
cô nhẹ nhàng nói: “Đi cùng với tao đi!” Nói xong cô để nó vào trong lòng, rồi bắt đầu cuộc hành trình dò đường.
Trong con
đường nhỏ giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón tay, tối tăm âm u đáng
sợ, Tô Tiểu Thiến căng thẳng siết ‘chú bồ câu’ trong lòng, đâu biết là
nó ở trong lòng đã bị cô siết đến biến dạng luôn rồi.
“A… đau quá…”
Phía trước
bỗng nhiên truyền đến tiếng than khóc đáng sợ, bước chân tiến lên phía
trước của Tô Tiểu Thiến dừng lại, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?
“Mũi của tôi, mũi của tôi mất rồi…” Phía trước tiếng khóc than không ngừng vang lên.
“Mũi của người được hiến cho Tư tế Đại nhân là vinh hạnh của ngươi.” Một giọng nói khác nghe ra dường như không cho là đúng, đồng thời còn quát mắng người bị mất cái mũi không hiểu phép tắc.
Tô Tiểu
Thiến toàn thân bắt đầu run rẩy, nghe khẩu khí người đàn ông trước mặt
đó chắc là người chuyên môn đi lấy mũi mắt, nghĩ đến đây, cô bắt đầu
thụt lùi lùi lại.
‘Bộp’ một tiếng, trong bóng tối đồ vật bị Tô Tiểu Thiến vô ý đụng trúng.
Phía trước lập tức truyền đến âm thanh, “Chỗ này có người, đuổi theo.”
Trời ơi, cô
còn phải chạy nữa sao! Tô Tiểu Thiến cảm thán một tiếng, nắm chặt ‘chú
bồ câu’ trong lòng rồi bắt đầu chạy điên cuồng.