Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 153: Minh Diễm bị bắt




Edit:Đào

Mặt trăng trên không trung chiếu ra những tia sáng lạnh lẽo, tối nay, đã định trước có trắc trở.

Tô Tiểu Thiến ôm bụng rên la.Đau , mồ hôi như hạt đậu trên trán không ngừng chảy xuống.

"A..."

Hoa Hồn mới vừa đi tới ngoài cửa, liền nghe bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ, hắn vội đẩy cửa vào, Tô Tiểu Thiến nằm dưới đất sắc mặt trắng bệch."Tiểu Thiến" Hoa Hồn chạy vội đến trước mặt cô không ngừng gọi tên cô.

"Tiểu Thiến muội làm sao vậy?"

"Hoa... Hoa Hồn..." Cô thống khổ nhìn về phía hắn, sau đó lại hét to một tiếng.

"Tiểu Thiến muội đây là?" Hoa Hồn nhìn trên mặt đất một bãi 'Nước ' giống như đã hiểu.

"A... Ta... Muốn sinh..." Tô Tiểu Thiến thống khổ cầm lấy tay hắn báo cho hắn biết.

"Sinh... Sinh?" Hoa Hồn giật mình không ngớt, mặc dù có thể đoán được, nhưng cô nói ra vẫn làm hắn bị sợ.

"A..." Thống khổ lần thứ hai lan toàn thân.

Hoa Hồn thấy thế vội đóng cửa lại, sau đó ngồi chồm hổm ở trước mặt cô bắt đầu cởi quần cô ra.

"Huynh... Muốn... Làm gì?"Cô suy yếu không hiểu hỏi.

"Không còn kịp rồi, nếu không sinh, Minh Diễm sẽ bị ngạt mà chết " dứt lời, không để ý phản đối của cô, hắn liền sâu hít sâu hơi bắt đầu đón tiếp sinh mệnh mới.

Hậu cung

'Đông' một tiếng, trên cây cột trong phòng ngủ của Cầm phi bay tới một thanh chủy thủ, mặt trên cắm một tờ giấy, Cầm phi hoảng sợ hỏi: "Ai? Là ai? Đi ra cho ta" nhưng kêu to như thế cũng không có tiếng đáp lại. Ả nhẫn nhịn cẩn thận từng li từng tí đi lên phía trước lấy tờ giấy, khi thấy mặt trên ghi mấy chữ, ả ngây ngẩn cả người, Hoa Hồn đả thương Phương Đông quỷ xông vào U Tĩnh uyển, một giây sau, ả cầm lấy y phục rồi đến tẩm cung của Lê Ngạo.

"ưm ưm… Tô Tiểu Thiến cắn y phục mà Hoa Hồn đưa, không ngừng đong đưa ý nghĩ, mồ hôi ướt nhẹp cả tóc.

Đau...

"Hít sâu vào, nhanh lên một chút, ran gay thôi " Hoa Hồn vẫy vẫy mồ hôi trên đầu không ngừng hô, đây là lần đầu tiên hắn đỡ đẻ, hắn không hề có kinh nghiệm, cũng chỉ có thể dựa vào tư tưởng của Vũ mà làm việc, kinh nghiệm của hắn (Vũ) thế nào cũng so với hắn (HH) phong phú hơn, vì thế, hắn cũng chỉ có thể mang tư tưởng toàn quyền giao cho Vũ đến làm chủ.

Tô Tiểu Thiến đau đớn nước mắt đều chảy xuống, chết tiệt, ở đây tại sao không có thuốc tê?

"A, Minh vương người nhìn đây là ai" Cầm phi bẩm báo, Lê Ngạo một giây sau liền dẫn ả đến nơi này, Phương Đông Quỷ vẫn còn nằm trên mặt đất hôn mê.

Lê Ngạo trên mặt cũng rất khó coi, hắn làm cái gì vậy? Sau một khắc, trên mặt hắn không vui đi vào bên trong, Cầm phi mừng như điên đi theo, Xuân nhi cũng nghiêm túc theo vào.

"Đầu ra rồi" Hoa Hồn kích động nói, sau đó hắn dung một chút lực đứa bé liền ra.

Tô Tiểu Thiến thở phào nhẹ nhõm nằm trên mặt đất mệt mỏi không chịu nổi.

"Oa... Oa..." Lê Ngạo vừa mới đi tới cửa liền nghe bên trong truyền ra tiếng khóc của đứa nhỏ, hắn ngây ra một lúc, vội vọt vào.

'Bính' một tiếng cửa được mở ra, Hoa Hồn nghe tiếng vội đem quần của cô che lại.

Lê Ngạo kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, Tô Tiểu Thiến nằm trong vũng máu, Hoa Hồn quỳ ở trước mặt cô trong tay là đứa bé đầy máu.

"Tiểu Thiến" Lê Ngạo một giây sau chạy đến nâng cô dạy kêu lên, "Nhanh đi gọi Ma Tôn" hắn hướng Nam Quỷ quát, Nam Quỷ nghe thế vội gật đầu đi khỏi, bọn họ vừa ở trong cung thương thảo việc, ai ngờ Cầm phi xuất hiện mang đến tin tức này, bọn họ vội vàng đi theo Minh vương đến nơi này.

"Hoa Hồn... Đứa nhỏ..." Lúc này cô căn bản không để ý tới hắn, trong miệng chỉ nhớ đứa nhỏ.

Hoa Hồn vội đem đứa nhỏ dùng quần áo bọc lại, bước đến mang đứa nhỏ đưa cho cô.

"Hoa Hồn, đỡ ta" cô đối với hắn suy yếu nói.

Hoa Hồn lên tiếng trả lời vội đỡ cô từ trong long Lê Ngạo.

"Vật nhỏ, con thật làm ta khổ mà" Tô Tiểu Thiến nhìn Minh Diễm ngủ say cười khổ một cái.

Lê Ngạo bị đẩy sang một bên, trong lòng không biết cảm giác gì, đây cũng là con trai của hắn a!

"Hoa Hồn, bé thật đáng yêu có phải hay không?" Cô chuyển con ngươi nhìn về phía Hoa Hồn trong mắt tràn đầy dịu dàng, cô như đang đánh một tạ trong long hắn, nếu không phải là hắn, có thể bây giờ đang nằm trên đất là một thi thể.

Lê Ngạo chậm rãi đứng dậy, cúi người tiếp nhận đứa bé trong tay cô, tiện tay giao cho Cầm phi bên cạnh.

"Chàng muốn làm gì?" Tô Tiểu Thiến suy yếu hỏi.

"Hoa Hồn, mệnh lệnh của ta ngươi xem là gì?" Lê Ngạo tức giận hỏi, hắn (LN) nhìn thấy trong mắt cô đều là hắn (HH), hắn đã nếm đủ mùi vị.

Hoa Hồn nghe vậy cũng không để ý hắn, nhẹ hất sợi tóc trên mặt cô, nhẹ giọng hỏi Tô Tiểu Thiến cần gì.

Lê Ngạo thấy thế càng tức giận, giọng điệu cũng có chút lạnh lẽo, "Ở Minh giới mà cải lệnh, thì chỉ có một từ là chết "

"Cái gì?" Tô Tiểu Thiến trừng mắt hai mắt nhìn về phía Lê Ngạo, hắn đây là có ý gì?

"Đem hắn ta đè xuống" Lê Ngạo nhìn Tam Quỷ ra lệnh.

"Dừng tay, chàng đang muốn làm gì? Hắn là ân nhân của ta " Tô Tiểu Thiến tức giận quát.

"Ân nhân? Ngươi rất quan tâm hắn ta nhỉ?"

"Ừ" Cô trả lời không hề do dự, khẳng định mà kiên trì.

Nghe vậy, cơn giận của hắn càng tang thêm, nhìn chằm chằm cô nửa ngày, lạnh lẽo hỏi: "Bản vương cho ngươi một lựa chọn,ngươi muốn hắn, hay là muốn con trai của ngươi "

"Ngươi..." Tô Tiểu Thiến tức giận toàn thân phát run.

"Nếu như chọn hắn, thì ngươi hãy mãi mãi ở lãnh cung này, đừng mơ tưởng được nhìn thấy Minh Diễm, nếu ngươi lựa chọn con trai, như vậy, ta sẽ đem ngươi đón về, hắn… thì phải chết!"

Đây có phải là hắn, thực sự không giống hắn

Lúc này hắn, có bao nhiêu lạnh lùng, bá đạo, tàn khốc, lạnh lẽo...

"Ta nguyện ý chịu mọi trách phạt, nhưng ngươi hãy đem đứa nhỏ trả cho nàng, chăm sóc nàng thật tốt, đáp ứng ta không làm cho nàng thương tâm, ta liền làm theo ngươi" Hoa Hồn chống lại tròng mắt hắn lạnh lẽo nói.

"Hoa Hồn..." Tô Tiểu Thiến giật mình nhìn về phía hắn, hắn có biết hay không mình đang nói gì?

Lê Ngạo khóe miệng quyến rũ cười tươi, "Đem hắn dẫn đi" dứt lời, Tam Quỷ bước lên phía trước kéo Hoa Hồn, ai ngờ Tô Tiểu Thiến đột nhiên lên tiếng ngăn cản: "Ta chọn Hoa Hồn" cô biết hắn giờ phút này là bao nhiêu tàn nhẫn, nếu như Hoa Hồn bị mang đi, sợ rằng lành ít dữ nhiều, mặc dù vương vấn con trai, thế nhưng hắn dù sao sẽ không làm tổn thương cốt nhục than sinh của mình không phải sao?

"Cái gì?" Lê Ngạo trừng lớn hai mắt không tin quát, hắn có nghe lầm hay không, cô vì người đàn ông này ngay cả con trai cũng vứt bỏ?

"Lê Ngạo, ta không biết ngươi vì sao làm như vậy, thế nhưng ta muốn nói,ngươi thực sự làm cho ta thất vọng" cô chống lại ánh mắt đỏ ngầu của hắn mà nói ra từng câu từng chữ.

"Ngươi cũng khiến ta thật thất vọng không phải sao? Ngươi lại đi thích hắn ta?" Lúc này cô ngay cả con mình cũng không muốn , sao lại khiến hắn không thất vọng đây? Mà cô làm như vậy, đơn giản là đã thích người đàn ông trước mắt này không phải sao?

Cô nghe vậy, ngước đôi mắt thâm tình nhìn về chỗ Hoa Hồn, lần thứ hai nhìn về phía Lê Ngạo chậm rãi nói: "Hắn sẽ không vứt bỏ ta, sẽ không rời bỏ ta, hắn đã từng nói vì bảo vệ ta không tiếc sinh mệnh, người đàn ông như vậy ngươi nói có đáng giá được thích hay không?" Trong mắt cô hằn lên đau đớn.

"Cầm phi sau này đứa bé sẽ là của ngươi " hắn xoay người nhìn về phía Cầm phi nói.

"Của ta?" Cầm phi không tin hỏi lại.

"Đúng vậy, trong hậu cung ngươi có thâm niên nhất, chăm sóc đứa nhỏ của bản vương không được sao?"

"Ta... Ta nhất định sẽ đem hắn cho rằng con của mình mà thương yêu" Cầm phi vội vuốt mông ngựa nói, hắn nói như vậy, ả sau này sẽ là mẹ của nó, như vậy bảo tọa Vương Hậu sắp đến chỗ ả sao? Nghĩ tới đây, ả cười rộ lên, ả thực sự cảm tạ người áo đen kia nha!

"Còn không đem đứa nhỏ mang đi" Lê Ngạo quát lớn Cầm phi đang vui vẻ đến phát ngốc.

Cầm phi nghe vậy cười hì hì ôm đứa nhỏ mừng như điên rời đi.

"Minh Diễm... Minh Diễm..." Tô Tiểu Thiến giãy giụa kêu, nhưng toàn thân lại không có tý sức nào.

"Đứa nhỏ đi rồi, ngươi nên cao hứng không phải sao?" Hắn toàn thân phát hàn khí âm trầm, mắt lạnh cô đang ở trong lòng Hoa Hồn.

"Ngươi đối với nàng công bằng sao? Người nàng yêu là ngươi" Hoa Hồn bất bình nói.

"Phải không? Yêu ta? Ha ha, ta xem nàng là 'Người' yêu sở hữu đi" hắn cười.

"Lê Ngạo, ngươi rốt cuộc có ý gì?" Cô nghe hắn nói thì vẫn muốn hỏi vấn đề, hắn làm như vậy rốt cuộc là vì thứ gì?

"Bản vương làm việc còn cần báo cho ngươi biết sao?" Dứt lời, xoay người không muốn nhìn cô thêm nữa.

Nhưng vào lúc này, Cầm phi cùng Xuân nhi luống ca luống cuống chạy tới.

"Minh vương... Ô ô... Minh vương..." Cầm phi quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.

"Chuyện gì xảy ra? Đứa bé đâu?" Lê Ngạo không nhìn thấy đứa nhỏ trong tay ả không khỏi căm tức hỏi.

"Đứa nhỏ... Đứa nhỏ bị đoạt đi rồi" Xuân nhi vội quỳ xuống nói.

"Cái gì?" Ba người đồng thời kêu lên.

"Minh vương thật xin lỗi, ta không biết sẽ xuất hiện một người áo đen, đứa nhỏ... Đứa nhỏ trong nháy mắt đã biến mất" Cầm phi quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng khóc.

"Phác" Tô Tiểu Thiến nghe vậy phun ra một ngụm máu đen.

"Tiểu Thiến" Lê Ngạo cũng la lên.

"Ta... Hận ngươi... Ta hận ngươi" Tô Tiểu Thiến tức giận quát một tiếng, hai mắt lợi hại như kiếm, giọng nói lạnh lẽo, ngữ điệu băng hàn, hiển nhiên phẫn nộ đã cực độ, sau đó trên đầu tối sầm liền ngất đi.

"Tiểu Thiến Tiểu Thiến" Hoa Hồn vội kêu tên cô, lúc này Ma tôn cũng chạy tới, hắn nhìn thấy Tô Tiểu Thiến máu chảy đầm đìa đau lòng không ngớt, vội kêu Hoa Hồn ôm cô lên trên giường để chữa trị.

"Phế vật" Lê Ngạo nhìn chằm chằm hai người quỳ trên mặt đất căm tức quát lớn.

"Minh vương, người kia thân thủ quá nhanh, chúng ta còn chưa thấy rõ liền không thấy tăm hơi, nhưng mà... Nhưng mà người áo đen kia nói..."

"Nói gì?"

"Nói cám ơn... Cám ơn Cầm phi vì hắn ta làm tất cả" Xuân nhi nói xong quỳ rạp trên mặt đất run run không ngừng.

Nghe vậy, Lê Ngạo lạnh như băng nhìn chằm chằm Cầm phi quỳ trên mặt đất.

"Oan uổng, oan uổng a, ta cũng không nhìn thấy hắn, ta cũng không nhận ra hắn, oan uổng a..." Cầm phi quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng khóc .

Đúng lúc này, miệng tay áo của ả rớt xuống một tờ giấy, Xuân nhi thấy thế vội cầm lên từ trên mặt đất, chờ nàng thấy rõ ràng bên trên viết gì, nhất thời dọa xanh cả mặt.

"Trên giấy nói gì?" Hắn hỏi.

"Nói... Nói với Cầm phi là đã nhận được, đứa nhỏ sẽ dễ giải quyết , muốn nàng ta yên tâm" Xuân nhi đọc xongvội quỳ rạp trên mặt đất chờ bị phạt.

"Không... Ta thật oan uổng , oan uổng quá ... Minh vương ngươi phải tin tưởng ta, tin ta đi mà..." Cầm phi không ngừng khóc , giống như muốn chứng minh sự thực cùng mình không quan hệ.

"Phế phi vị đem cắt lưỡi, sáng ngày mai ném xuống song Vong Xuyên, hại con ta , hẳn phải chết không thể nghi ngờ" Lê Ngạo không chút biểu tình nói.

Cầm phi nghe vậy vội kéo ống quần hắn lớn tiếng khóc: "Oan uổng, ta thật oan uổng , ta thực sự không biết chuyện gì xảy ra, ô ô, Minh vương minh xét a, ô ô, ta thật oan uổng "

Lê Ngạo bực bội đá rơi tay ả xuống tức giận bước vào trong, Xuân nhi thấy thế vội đánh bất tỉnh Cầm phi mang ả đi.

Ma tôn nhíu mày bắt mạch vội cho cô dùng một viên đan dược.

Hoa Hồn tức giận đi lên phía trước, cầm lấy vạt áo của hắn nói: "Đây là kết quả ngươi muốn sao? Vợ và con trai ngươi đều không chiếm được, đó không phải một tay ngươi tạo nên sao? Ngươi muốn nhìn nàng bị ngươi làm tức chết phải không?"

"Ta..." Bị hắn (HH) nói như vậy, hắn (LN) thực sự không biết trả lời thế nào.

"Ngươi có biết hay không nàng yêu ngươi bao nhiêu, xà vương là một người đàn ông ưu tú khó cầu, nhưng mà nàng nói nàng yêu ngươi, vì thế ngoại trừ làm bạn bè ra, cái khác cũng đừng nghĩ, mà còn ngươi? Ngươi lại một lần tổn thương nàng, đây là cái ngươi gọi là tình yêu sao?" Hoa Hồn hai mắt đỏ ngầu, cầm lấy vạt áo hắn tay cũng tang thêm lực.

"Ngươi nói gì?" Nghe vậy, hắn giật mình trừng lớn hai mắt.

"Ta nói, nàng yêu ngươi, yêu khắc sâu trong xương tủy, vì ngươi, nàng chảy rất nhiều nước mắt, ngươi nói, nàng đáng giá không? Ngươi xứng sao? Ta cho ngươi biết, ngươi không xứng, ngươi căn bản không xứng với nàng" hắn (HH) tức giận buông tay ra xoay người không thèm nhìn hắn (LN).

Ngươi không xứng?

Ba chữ này rốt cuộc làm cho tim của hắn bắt đầu không ngừng đau đớn, thì ra, câu nói kia của hắn cỡ nào đã thương người, hắn vô cớ hoài nghi cô, thương tổn cô, hắn thật là đáng chết!

Hắn bước đến trước mặt cô, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô hiện tại, tim, giờ khắc này dường như đang bị hung hang giày xéo , hắn xoay người nói với Ma tôn: "Nhất định phải trị liệu thật tốt cho nàng, ta muốn nàng khỏe lại" Ma tôn nghe vậy gật đầu lại bắt đầu công việc lu bu của mình.

Lê Ngạo hít sâu một hơi đi tới trước mặt Hoa Hồn, trầm mặc vài giây, đột nhiên mở miệng nói: "Xin lỗi "

Nghe vậy, Hoa Hồn giật mình ngoái đầu nhìn lại, hắn... Đang xin lỗi saoMinh vương luôn cao cao tại thượng cũng sẽ xin lỗi hắn sao?

"Xin lỗi, ta hiểu lầm nàng, làm tổn thương nàng, cũng xin lỗi ngươi, cầu xin ngươi, chăm sóc nàng thật tốt, còn có, đem nàng mang về tẩm cung của ta, nơi đó mới khiến nàng dưỡng thương tốt hơn" hắn thành khẩn nói, lần đầu tiên hắn áy náy như thế, trong lòng đau đớn như vậy, lần đầu tiên vì sai lầm của mình ảo não như vậy!

"Ngươi..." Hoa Hồn bị lời nói của hắn khiếp sợ không biết nên nói gì, hắn vẫn luôn biết Minh vương có bao nhiêu cao ngạo, mà bây giờ lại thực sự xin lỗi hắn đây?

"Nếu như nàng tỉnh lại, thay ta nói cho nàng biết, đứa nhỏ ta nhất định sẽ bình an mang về, còn nói cho nàng biết, đứa nhỏ còn sống, thì ta sống, đứa nhỏ chết, ta cũng chết" dứt lời, hắn không đợi Hoa Hồn mở miệng, liền đi ra ngoài cửa rồi biến mất.

Trời từ từ sáng, nhưng cô lại chưa tỉnh lại.

Hoa Hồn cầm lấy khăn bên cạnh lần thứ hai lau mồ hôi trên trán cho cô, cả đêm, cô vẫn bất tỉnh, nhưng lại gặp ác mộng, mà hắn cứ như vậy ở bên cạnh bồi cô tròn một đêm.

"Ma tôn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Hoa Hồn thấy Ma tôn đã trở về vội đứng dậy hỏi.

Ma tôn bởi vì lượng dược không đủ nên quay về lầu, thuận tiện suốt đêm chế đan dược, hi vọng đối với cô có tác dụng "Ai, ta nghĩ lần này lòng của nàng đã bị thương hoàn toàn, nàng không phải là không tỉnh, mà lựa chọn trốn tránh hiện thực" Ma Tôn ngồi ở bên giường nhìn cô đang mê man cũng không chịu nổi.

"Đây là ý gì?" Hoa Hồn không hiểu lần thứ hai hỏi.

Ma Tôn than nhẹ một tiếng nói: "Ý là, chính nàng không muốn tỉnh lại, nàng lựa chọn trốn tránh hiện thực, vĩnh viễn trốn trong mộng "

"Có thể nàng vào mộng tìm hắn ta sao?" Hoa Hồn hỏi tới.

" Nếu có thể, nàng còn có thể như vậy không? Mặc dù linh lực của nàng khi sinh con mà khôi phục phân nửa, nhưng nàng so với Vương Hậu thì thua xa , giấc mơ của nàng không phải ai cũng vào được, còn nữa, cho dù là pháp lực cao cường như Minh vương cũng không thể" Ma Tôn ưu thương nói.

"Vì sao?" Nếu như nói đạo hạnh không đủ, như vậy Minh vương nhất định đủ tư cách.

"Nàng là phụ nữ có thai, vừa thấy máu, vì thế, trong cơ thể nàng sẽ được linh khí bảo vệ, giống như đứa bé trong tử cung người mẹ, vì thế, Minh vương hắn cũng không cách nào vào trong giấc mơ của nàng" nhìn cô không muốn tỉnh lại, Ma Tôn cũng chỉ có thể sốt ruột.

"Không có bất kỳ biện pháp nào sao? Nếu như nàng không muốn tỉnh lại, như vậy không phải muốn ngủ mãi sao?" Nghĩ tới đây, hắn hoảng hốt , hắn đã từng nói không bỏ cô một mình.

"Chỉ có thể gọi nàng tỉnh lại bằng ý niệm" Ma Tôn nói.

"Tỉnh lại bằng ý niệm?"

"Ta nghĩ, nếu như Minh Diễm ở bên cạnh nàng, có thể nàng sẽ tỉnh lại, mà bây giờ bé tung tích không rõ, chúng ta đành phải mỗi ngày nói chuyện với nàng, nói một chút việc lúc trước, khiến nàng thấy vui vẻ, như vậy, có thể sẽ tỉnh lại" Ma Tôn không quá chắc chắn nói.

Hoa Hồn nghe vậy gật đầu, Tiểu Thiến muội yên tâm bất luận thế nào, ta cũng dốc hết toàn lực khiến muội tỉnh lại .

Xuân nhi nhìn Cầm phi thống khổ phát ra tiếng ô ô,nói không nên lời, trong lòng cũng có chút khổ sở nho nhỏ, dù sao nàng cũng hầu hạ ả lâu rồi, nghĩ đến hôm nay ả sắp thành quỷ ở song Vong xuyên, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn rầu.

"Ưm..ưm” Bị cắt lưỡi xong ả không thể không kêu rên, chỉ có thể kêu lung tung như thế.

Nhìn đồng hồ, Xuân nhi kéo Cầm phi đi ra ngoài cửa, mà lúc này ngoài cửa có hai vị quỷ sai đang đứng.

"Ưm ưm" Cầm phi nước mắt cùng tiếng kêu không ngừng rơi ra.

Xuân nhi bất đắc dĩ nói: "Ta cũng bất lực" dứt lời, hai gã quỷ sai kéo ả đi.

Đây là lần thứ hai đi tới bờ sông Vong xuyên, nếu không phải ca ca làm quỷ sai, ả ở trên thuyền nhất định sẽ hoàn toàn thay đổi, trên người bốc mùi tanh tưởi bị quỷ nước kéo xuống , nhưng khi đó, ả bị ca ca đón đi, vì thế không có bị thương tổn.

Mà lúc này, ca ca đã không còn, ả nhìn mặt nước sông thấp thỏm lo âu.

"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..." Ma Hân Nhã từ đằng xa chạy tới, trong mắt nàng ta có nước mắt lưng tròng, bên cạnh còn có thị nữ cùng nàng ta chạy vù vù thở dốc.

"Tham kiến Ngọt phi" hai gã quỷ sai vội vàng hành lễ.

Ma Hân Nhã chảy nước mắt nói: "Tỷ tỷ, ngươi tại sao có thể như vậy? Ô ô" bên cạnh quỷ sai nhìn lòng chua xót không ngớt.

Ma Hân Nhã ý bảo nha hoàn bên cạnh vội cho quỷ sai một chút tiền tài, Ma Hân Nhã nói: "Các vị đi xung quanh một chút, ta muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện "

"Này..." Quỷ sai nhìn tiền trong tay, do dự không biết nên làm gì bây giờ.

"Các ngươi yên tâm đi, cầu xin các ngươi đi đó được không?" Nàng ta chảy nước mắt đau đớn hỏi.

Quỷ sai nói: "Năm phút đồng hồ, năm phút đồng hồ sau nhất định phải đi" dứt lời, bọn họ đi khỏi, thị nữ cũng rất hiểu chuyện đi khỏi đây.

Trên bờ Vong xuyên chỉ còn lại hai người .

"Ưm ưm ưm ưm" Cầm phi thống khổ muốn nói cho nàng ta biết, ả thật oan uổng .

Ma Hân Nhã lau nước mắt nói: "Tỷ tỷ ngươi muốn nói, ngươi là oan uổng sao?"

Cầm phi vội vàng gật đầu, phát ra tiếng ưm ưm.

Ma Hân Nhã đột nhiên cười, "Ta biết tỷ tỷ là bị oan uổng " giọng nói của nàng ta càng thêm lạnh lùng.

"... ?" Cầm phi không hiểu nhìn nàng ta.

"Ha ha tỷ tỷ, sau này không nên tùy tiện tin người lạ, hắc y nam tử cho ngươi cái gì, ngươi liền thực sự tin vào sao?" Nàng ta cười quỷ dị, vươn ngón trỏ chỉ vào trán của ả.

"ưm ưm ưm" Cầm phi sợ hãi trừng lớn mắt nhìn Ma Hân Nhã trước mắt, chẳng lẽ...

"Tỷ tỷ không cần trừng mắt lớn như vậy, ngươi đã sắp chết, như vậy muội muội sẽ nói cho ngươi biết đi, người áo đen kia gọi là Vết Đao, gã --- là biểu đệ của ta, nga, ta quên mất, gần đây Minh giới quản lý rất nghiêm ngặt, ta đã mất khí lực rất lớn mới có thể cho biểu đệ tiến vào được Minh giới " nàng ta cười cuồng vọng.

"Ưm ưm" Cầm phi giồng như cũng nghĩ tới điều gì, trong mắt tràn đầy oán khí.

Ma Hân Nhã cười không ngớt, "Ngươi thật ngu xuẩn, ngươi thực sự cho rằng ta chỉ là một cô công chúa điêu ngoa bốc đồng sao? Ngươi cho rằng ngươi thông minh có thể cho ngươi lợi dụng sao? Ha ha, ngươi quá coi thường ta rồi, ta đây một hòn đá ném hai chim có được không?" Nàng ta vỗ vỗ gương mặt ả cười càng thêm vui mừng .

"Ngươi nha, quá ngu ngốc, ngươi chẳng lẽ không nhớ bản công chúa từng nói sao? Ngươi làm cho ta trước mặt mọi người xấu mặt, như vậy, thù này tất nhiên sẽ báo, chỉ là a... Chậc chậc, ngươi làm cho ta thất vọng rồi, vốn tưởng rằng ngươi sẽ thông minh một chút, chơi mới vui, mà nhanh như vậy sẽ chết, ai nghĩ đến ngươi ngốc như vậy, ngốc đến tin một người lạ, ngươi phải biết rằng, cao thủ chân chính luôn luôn sẽ ngụy trang , ngươi ngay cả ngụy trang cũng không biết, thực sự là thất bại" nàng ta lắc lắc đầu cảm thán.

"Ưm ưm" Cầm phi hai mắt phẫn nộ phát ra oán khí vẫn cứ ưm ưm, lúc này quỷ sai đi tới.

Ma Hân Nhã vội đi lên phía trước lau nước mắt nói: "Đừng làm cho tỷ tỷ khó chịu" dứt lời nàng ta bụm mặt khóc chạy đi .

"Ngọt phi tâm địa thật thiện lương a" quỷ sai nói.

Mà đáng thương Cầm phi thì oán khí đùng đùng trong mắt, trong lòng bi ai tới cực điểm, phẫn nộ tới cực điểm, Ma Hân Nhã ngươi không được chết tử tế, không được chết tử tế, cứ như vậy, Cầm phi chết không nhắm mắt đầy tức giận bị ném vào sông Vong xuyên.