Trong cung
điện huy hoàng rực rỡ, các thị phụng vui mừng không thôi, các nàng đã
bao lâu rồi chưa được sủng hạnh? Các nàng đã bao lâu rồi chưa gặp được
y? Các nàng lại đã bao lâu rồi chưa được cùng ăn cơm?
Dạo này Minh Vương giống như phục hồi như trước kia, mỗi đêm y đều sủng hạnh một thị phụng, mà những thị phụng này bình thường y lại sủng nhất, đương nhiên, điều quan trọng vẫn như cũ là mỗi người đều phải uống thuốc tránh thai
do Xuân Hạ Thu Đông chuẩn bị, y cảm thấy thời cơ chưa chín muồi, con
cái? Đối với y mà nói vẫn có chút dư thừa, bất quá, cái bóng dáng nhỏ bé kia dường như bắt đầu chiếm cứ trái tim y.
“Vương…” Cầm Nhi nằm trong lòng y nỉ non, nàng ta thật sự rất nhớ y, nàng ta
không nhớ rõ đã bao lâu chưa gặp y rồi, chỉ biết là gần đây y bận rộn
chiếu cố cái đám ti tiện kia, điều này làm cho nàng ta vô cùng bất mãn.
“Cầm phi sao vậy? Dường như có tâm sự?” Lê Ngạo nằm trên giường thuận miệng hỏi.
“Thiếp… thiếp…” Lời của Cầm phi còn chưa nói xong liền bắt đầu khóc nức nở.
Lê Ngạo vỗ lưng nàng ta hỏi: “Nói với Bổn vương xem là làm sao nào?”
“Cầm Nhi không sao, chỉ là lâu rồi không gặp người, thiếp… thiếp rất nhớ người” Cầm phi giải bày nỗi nhớ nhung không dứt của mình đối với y.
“Khờ quá, ta không phải ở đây hay sao?” Lê Ngạo an ủi nói.
Cầm phi nghe xong không lên tiếng nữa, nàng ta biết lúc nào nên nói, cũng biết nói
gì sẽ có lợi, phải biết là nam nhân ghét nhất là nữ nhân lắm lời, nàng
ta chỉ cần nhân lúc thích hợp nói ra là tốt nhất.
Lê Ngạo ôm lấy nàng ta bắt đầu ‘thả hồn lơ lửng’.
“Trưởng lão, Minh Vương hình như không có cảm giác gì với Vương Hậu hết?” Tiểu Bạch khuôn mặt mờ mịt hỏi.
Minh Huyền trưởng lão vuốt vuốt râu hỏi: “Lời này là sao?”
“Ngài
nhìn xem, bọn họ cùng trải qua kiếp nạn đó, nhưng Minh Vương tỉnh lại
chỉ hỏi Vương Hậu có một lần, sau đó liền giống như quên mất nàng vậy,
vậy, vậy tiểu thiếu gia không có cách nào xuất thế rồi.”
Minh Huyền trưởng lão nghe xong bật cười ha hả, “Ngươi không hiểu” Ngươi thật tưởng rằng y không để tâm sao? Y là sợ y quá để tâm mới bỏ
qua rất nhiều đó! Y bận rộn không ra khỏi hậu cung như vậy, chỉ sợ là
muốn tìm cách quên đi hình bóng kia thôi!
“Thuộc hạ không hiểu cái gì?” Tiểu Bạch không hiểu được lời nói ẩn ý của ông.
Minh Huyền trưởng lão phe phẩy chiếc quạt trong tay nói với y đừng quá lo lắng, mọi thứ đều theo ý trời.
********************* Đường phân cách linh dị *********************
Xà Giới
Tô Tiểu Thiến sửng sốt đứng trước gương, cái… bộ quần áo này không thoải mái chút nào!
“Xà Nhi muội muội, muội mặc như vầy quả thật đẹp quá chừng luôn” Tĩnh Nghi mỉm cười nói.
Tô Tiểu Thiến cười xấu hổ, “Chị Tĩnh Nghi… bộ quần áo này, tôi mặc không được thoải mái lắm, không được, tôi muốn mặc quần áo của mình” Cô kéo kéo cái váy bó sát trên người nói.
Tĩnh Nghi
mỉm cười, như vầy mà cũng gọi là không thoải mái sao? Đây chẳng qua chỉ
là một bộ quần áo bình thường nhất mà thôi, đồ xấu xí chính là đồ xấu
xí, chưa từng trải sự đời là gì mà.
“Xà Nhi muội muội, mặc như vậy mới có hương vị nữ nhân nha, muội suốt ngày mặc quần áo thô sơ, bất nhã biết bao”
“Chị Tĩnh Nghi, tôi thật sự không thích như vầy, tôi rất thích mặc quần áo trước
đây, huống hồ, tôi xấu như vậy mặc quần áo như vầy cũng không hợp cho
lắm.”
“Ngoan,
nghe lời, muội xem buổi tiệc tiếp đón sắp sửa bắt đầu rồi, ta xem muội
là muội muội, muội làm sao có thể ăn mặc đơn sơ như vậy cho được chứ?
Được rồi, chúng ta đi thôi” Tĩnh Nghi nắm lấy tay của cô đi ra ngoài.
Đêm nay tổ
chức thịnh yến là vì cô, nhưng, cô không thèm, cho nên cô ăn mặc còn đơn sơ hơn cả Tô Tiểu Thiến, để khiến ả nổi bật, nốt tàn nhang trên mặt có
thể trang điểm che đi, cho nên, Tĩnh Nghi đặc biệt để cho Tô Tiểu Thiến
xoã tóc xuống, như vậy có thế che đi bớt chút khuyết điểm.
Nếu như có thể khiến cho tên Xà Vương xấu xí chủ động bỏ cô, vậy thì, chỗ phụ vương cô cũng dễ bề ăn nói rồi!
Tĩnh Nghi vừa đến tới cửa, bên trong liền tấu nhạc.
Chờ đến khi bọn cô đến đại sảnh, chúng xà đều ngây người, Xà Nhi tỷ tỷ của bọn họ sao cảm thấy khác xa với bình thường vậy nha?
Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng ngước mắt cười ngây ngô ha ha hai tiếng, thật mất mặt mà!
“Tĩnh Nghi tiểu thư đến rồi, mời ngồi” Ngón tay Duệ Uyên chỉ vào chiếc ghế da bên cạnh làm động tác xin mời,
Tĩnh Nghi thấy vậy cũng không cảm ơn liền trực tiếp ngồi lên.
“Các vị,
Tĩnh Nghi tiểu thư sau này sẽ ở lại Xà Giới, tuy rằng hiện tại ta cùng
nàng chưa hoàn hôn, nhưng đây là chuyện sớm muộn, hôm nay, chúng ta
nhiệt liệt chào đón nàng” Duệ Uyên mỉm cười một cách lạnh lùng.
Y vừa dứt lời, tiếng vỗ tay như sóng biển liên miên không dứt.
“Xin mời” Duệ Uyên bưng chung rượu lên giơ với Tĩnh Nghi nói, sau đó ở trung tâm sảnh tiếng ca hát nhảy múa liền bắt đầu biểu diễn.
Tĩnh Nghi
càng xem càng muốn ói, cô không cách nào mà xem được cái đám quái vật
đầu người thân rắn ở dưới đất lắc lư cái thân thể xấu xí.
Còn Tô Tiểu
Thiến thì lại xem đến ngất ngây luôn, trời ơi, hay quá đi, wow, múa thật đẹp! Thích đến nỗi thậm chí cô còn muốn quay lại tiết mục này, điều này làm cho Tĩnh Nghi muốn ói phải ngây ra một lát, cô khẽ lắc đầu, chả
trách bọn họ cùng chung chí hướng, thì ra cái đồ xấu xí với đồ xấu xí
hấp dẫn lẫn nhau!
“Xà Nhi muội muội, muội thích điệu múa của bọn họ đến vậy sao?” Tĩnh Nghi mỉm cười hỏi.
Tô Tiểu Thiến vội gật đầu, thích, cô rất thích, cô luôn cảm thấy loã thể mà lắc lư trên đất thật sự rất đặc biệt.
“Duệ Uyên, ta thấy mọi người đều phấn khởi như vậy, không bằng mọi người biểu diễn một số tiết mục góp vui đi?” Tĩnh Nghi đột nhiên đề nghị.
Duệ Uyên nghe xong kiến nghị này, tất nhiên vô cùng bằng lòng, y giơ tay lên, phía dưới liền im lặng.
“Tĩnh Nghi tiểu thư đưa ra cho mọi người một đề tài, mọi người chớ ngại cứ vui vẻ đi” Y vừa nói xong, phía dưới liền bất đầu hoan hô.
“Chúng ta ngâm thơ thế nào, ta nghĩ chàng cũng đã nghe qua thơ từ rồi, tuy chàng
chưa đến Phàm Gian, nhưng ta nghĩ, chàng sẽ không thô tục đến vậy nhỉ?” Tĩnh Nghi cười một cách kỳ dị, cô không tin cái tên rắn thô tục này
cũng biết ngâm thơ, mục đích cô đưa ra đề tài này chính là muốn y bẽ
mặt.
“Được thôi, như vậy đi, bây giờ là buổi tối, chúng ta dùng cảnh khua làm ý thơ, để ta trước” Tĩnh Nghi không ngờ y lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, sau đó
liền nghe thấy một bài thờ quen thuộc không thể nào quen hơn nữa, “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương. (1)”
( (1) Bài thơ Tĩnh Dạ Tư của Lý Bạch, muốn biết rõ hơn google hen.)
Lời của y
vừa dứt, chúng xà yêu phía dưới vỗ tay nồng nhiệt, còn Tĩnh Nghi thì
cười khinh bỉ, thật không ngờ rắn mà cũng biết ngâm thơ?
“Tĩnh Nghi tiểu thư đến nàng rồi” Duệ Uyên tất nhiên hiểu rõ ả đang giở trò, ả muốn chơi? Y từ sớm đã nói sẽ theo chơi cùng ả tới cùng!
“Nè nè nè, chờ chút, chẳng lẽ chỉ cần tuỳ tiện nói vài câu như thế liền có thể được mọi người vỗ tay à?” Tô Tiểu Thiến sửng sốt hỏi.
Tĩnh Nghi cười, thì ra ả ta cũng nhận thấy bài thơ này đơn giản, cô khẽ cười hỏi: “Ý của Xà Nhi muội muội là?”
“Như vậy tôi cũng biết đó” Tô Tiểu Thiến nói như là điều tất nhiên, cái này rất đơn giản, đơn giản đến nỗi là người ai cũng biết nha!