Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 103




Hôm nay trời xanh gió mát, ánh nắng chói chang, tâm tình của Duệ Uyên lại đặc biệt tốt, không vì cái khác chỉ vì hôm nay sắp sửa ăn ả ta! Tuy ả có xấu chút, nhưng cũng không phải làm thê tử, chỉ cần có thể lấp đầy cái bụng là được rồi.

“Xà Nhi” Duệ Uyên gọi cái tên khiến y cực kỳ khó chịu này.

Tô Tiểu Thiến đang tưới hoa, nghe tiếng gọi của y, cô mỉm cười xán lạn hỏi: “Xà Vương có chuyện gì sao?”

Duệ Uyên khẽ ho một tiếng nói: “Ngươi đi theo ta vào rừng một chuyến.”

“Vào rừng? Vào rừng làm gì?”

“Là Xà Vương đương nhiên phải quan tâm đến sự an toàn của thuộc hạ, nghe nói trong rừng gần đây xuất hiện một tên hung tàn thích giết rắn, hắn đã giết rất nhiều xà yêu” Duệ Uyên bịa chuyện nói.

“Cái gì? Kẻ nào? Kẻ nào mà đáng ghét như vậy?” Tô Tiểu Thiến tràn đầy tức giận, thật là đáng ghét mà, sao hắn có thể làm tổn thương đến các bạn rắn đáng yêu như thế cho được?

Duệ Uyên thấy cô mắc câu bất giác mỉm cười, hứ, ngu ngốc chính là ngu ngốc, bất quá, nếu như trực tiếp ăn thì cũng chẳng thú vị gì hết, chi bằng… chơi đùa cái đã! Nghĩ đến đây y cười càng nham hiểm.

Dưới sự dẫn dắt của y, Tô Tiểu Thiến đi theo y đến một khu rừng rậm rộng lớn bạt ngàn, cây trong khu rừng thật sự rất lớn, Tô Tiểu Thiến ngẩng đầu nhìn bầu trời mà chỉ thấy được một chút xíu màu xanh, những nơi khác đều bị cành cây che lấp.

“Nhanh chút” Duệ Uyên đối với động tác chậm rề rề của cô rõ ràng bất mãn.

Tô Tiểu Thiến không kịp thở chạy theo y, nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn, moá, anh là rắn đó, anh trườn đương nhiên nhanh rồi, tôi chỉ có đôi chân thì làm sao nhanh bằng anh cho được!

“Chính là ở đằng trước” Động tác của Duệ Uyên chậm lại, ngón tay y chỉ về phía trước nói.

Tô Tiểu Thiến thở hổn hển đi lại, chờ đến khi cô đi xuyên qua từng tầng cây rậm rạp, không nhịn được kinh sợ vì cảnh tượng trước mắt, đây… có thể dùng ‘rộng lớn’ để hình dung được sao?

Hiện ra trước mắt cô là một mảng lục địa xanh rờn, phía xa xa lục địa còn có một cái hồ nước tự nhiên hình tròn, tuy rằng không lớn, nhưng nước vô cùng trong, chim chóc tụ hợp thành đàn bay lượn tự do, mà điều làm cho cô kinh ngạc nhất là dưới đất đầy hoa màu tím, tuy không rõ là hoa gì, nhưng màu tím tuyệt đẹp như vậy cũng đủ để cô ngơ ngẩn.

“Xà Vương nơi đây thật đẹp” Tô Tiểu Thiến quay đầu lại nói, “…?” Người đâu rồi? Tô Tiểu Thiến lúc này mới phát hiện Xà Vương không biết đã bỏ đi từ đời nào, cô vội nhìn ngó xung quanh, “Xà Vương, Xà Vương…”

Anh ta đâu mất rồi? Chính vào lúc Tô Tiểu Thiến đang buồn bực, thì y bỗng dưng từ phía xa ‘bò’ đến một cách gấp gáp hoảng loạn.

Tô Tiểu Thiến nhìn qua, thấy trên người y đều là vết máu, y bị sao vậy?

“Xà Vương anh sao vậy? Anh bị làm sao?” Tô Tiểu Thiến nhào đến dìu y đang yếu ớt vội vã hỏi.

Duệ Uyên yếu ớt nói: “Tên thích giết rắn… tên thích giết rắn đến rồi…”

“Cái gì?” Tô Tiểu Thiến hỏi ngược lại, nhưng Duệ Uyên trong ngực sớm đã ngất đi rồi, sau đó trước mặt cô xuất hiện một người nam tử đẹp trai, y chính là dáng vẻ vốn dĩ của Duệ Uyên.

“Anh… anh là cái tên thích giết rắn?” Tô Tiểu Thiến trợn trừng mắt.

Duệ Uyên mỉm cười, “Cô nương, con rắn bên cạnh cô thật sự rất hung bạo và dũng mãnh, hôm nay ta đến là để thu thập nó.” Nói xong y mở quạt ung dung nhàn nhã phe phẩy.

Tô Tiểu Thiến nhẹ nhàng đặt ‘y’ xuống sau đó chống nạnh quát, “Không thể được, anh không được làm hại anh ấy”

“Tại sao?” Duệ Uyên buồn cười nhìn cô.

“Anh ấy cũng đâu có làm hại anh, sao anh lại muốn làm hại anh ấy, cho dù anh ấy làm hại anh, dựa theo đặc tính của rắn, anh không trêu chọc anh ấy, anh ấy nhất định sẽ tránh né anh rất xa” Tô Tiểu Thiến bắt đầu thuyết giáo.

Duệ Uyên buồn cười nhìn thấy dáng vẻ nói rất ư là có lý của cô, ý tưởng chợt loé không bằng dùng chiêu mê hoặc, “Cô nương, dáng vẻ ta thế nào?”

Tô Tiểu Thiến ngớ ra một lát, cô không hiểu câu nói này của y là có ý gì? Có điều, cô vẫn nói thật lòng, “Cũng thường thôi.”

“Thường thôi?” Đối với câu trả lời này, rõ ràng y vô cùng bất mãn, cái ả nữ nhân này không chỉ khờ muốn chết, mà còn ngu như heo, người nam nhân đẹp trai giống y như vầy đại khái chỉ có ở trên trời, nhân gian làm gì có, mà ả lại nói là thường thôi?

“Cô nương, ta thấy như vầy đi, giao hắn cho ta, ta lấy cô, thế nào?” Y cười hớn hở hỏi, y không tin, cái ả xấu xí này nghe thấy tin này mà không hưng phấn.

“…?”

“Cô nương sao lại không nói gì? Trừ khi ta đẹp trai quá, khiến cô giật mình không thôi?” Duệ Uyên bắt đầu tự sướng, y đã nói rồi mà, người nam nhân đẹp trai giống y như vầy có nữ nhân nào mà không thích cho được, chỉ là, y không muốn xuất đầu lộ diện mà thôi.

“Nè, anh cái tên thích tự sướng kia, anh cũng không biết xấu hổ quá nha” Tô Tiểu Thiến gào lên.

“… Cái gì?” Duệ Uyên trợn trừng đôi mắt, y hoàn toàn không ngờ rằng cái ả xấu xí này lại hùng hồn mắng y là cái tên thích tự sướng như vậy?

“Gì gì mà gì, tôi nói anh đó, anh tưởng bộ dáng đẹp trai là giỏi lắm sao? Đẹp trai cũng không có ăn được, không sai, Xà Vương tuy có xấu một chút, tính tình cũng ấu trĩ chút, còn có chút tự cho là đúng…”

Duệ Uyên nghe cô nói như vậy, tức đến nỗi muốn xông đến nuốt chửng cô, nhưng không ngờ cô lại nói, “Nhưng, anh ấy là rắn tốt, anh ấy chưa từng hại người, anh ấy đối xử với thuộc hạ vô cùng hoà nhã thân thiết, cớ gì anh lại muốn giết một Xà Vương tốt bụng như thế?”

Duệ Uyên có chút dao động, bị cô nói như thế, y quả thật không biết phải trả lời ra sao.

“Tôi hy vọng anh có thể thả anh ấy, ờ, tuy rằng tôi không biết anh ấy có pháp lực mạnh cỡ nào, nhưng, có tôi ở đây tôi tuyệt đối không cho phép anh tổn hại anh ấy” Cô không sợ chết hét lên.

Duệ Uyên mỉm cười, “Được, muốn ta thả hắn cũng được, nhưng, cô nhất định phải thay thế hắn, cô đồng ý không?”

“Tôi? Anh muốn tôi làm gì?”

“Ăn cô thôi, cô không biết à, ta chuyên môn ăn thịt rắn, nếu cô đã muốn ta thả hắn, vậy thì cô để cho ta ăn, ta liền thả hắn là được chứ gì?” Chủ ý này không tồi, để xem ả còn mạnh miệng nữa không? Y không tin ả không sợ chết.

Tô Tiểu Thiến ngây ra một lát, trầm mặc một hồi, cô ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Được, tôi đồng ý, chỉ cần anh có thể thả anh ấy, tôi đồng ý để ăn sạch”

Lời nói chân thành này của cô, trái lại làm cho Duệ Uyên hoảng sợ.