Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Tám chín phần mười, mộ của cô em chồng mặc da của tân nương tử kia bị người Đồng gia trộm, sau đó, chấp niệm của tân nương tử bám vào trên da kia bị mang vào Đồng gia, mới phát hiện mật thất phía dưới.” Quân Chi nói.
Tôi lại nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn nói: “Cũng có khả năng là Lam gia bị đốt trước khi bộ da kia rời khỏi mật thất, nhưng nếu là như thế này, bộ da kia không có khả năng bảo tồn tốt như vậy.”
Cho nên vẫn là có khuynh hướng mộ bị trộm.
“Quân Chi, Lam gia này bị đốt, sẽ có quan hệ với sư nhà huynh em sao?” Tôi hỏi.
Quân Chi nhún vai: “Không biết, em nghe sư huynh nhắc tới, nhà bọn họ vốn ở thành phố Trạch Vân, Lục Thành cách thành phố Trạch Vân không tính là gần, lại cũng coi như không xa, có quan hệ hay không thật đúng là không nhất định.”
“Để Thành Hoàng thành phố Trạch Vân đi tra một chút.” Mặc Hàn phân phó một tiếng, dẫn theo chúng tôi trở về.
Thành phố Trạch Vân bên kia rất nhanh cho câu trả lời, lúc thế lực Lam gia ở lục thành này như cùng ngày đó, Lam gia thành phố Trạch Vân cũng bắt đầu quật khởi. Mà lúc Lam gia Lục Thành bị thiêu hủy suy tàn, vừa lúc cũng là Lam gia thành phố Trạch Vân quật khởi.
Lúc ấy, không có người Lam gia Lục Thành đi đến nhờ cậy Lam gia thành phố Trạch Vân, hai nhà trừ đều là họ Lam ra, hẳn là không có quan hệ gì.
Ở nhà ăn cơm tất niên, ba mẹ tôi mỗi người cho Mặc Hàn bao lì xì to, minh vương đại nhân xoay người đã nộp toàn bộ bao lì xì lên.
Thật hiểu chuyện!
Nhưng mà, ngày tháng an nhàn không quá mấy ngày, Lục Thành đã nhảy ra không ít quỷ binh. Hồng Quỷ hồi báo, đều là những thứ còn chưa kịp phá hủy đã bị Triệu Hoán Trận triệu hồi ra.
Những Triệu Hoán Trận đó năm xưa Đồng gia bày ra, căn bản là không cần đồ vật gì đặc thù, chỉ cần máu người Đồng gia nhỏ vào, Triệu Hoán Trận là có thể được kích hoạt.
Không biết là chờ ba gia tộc kia ép đến khẩn trương, hay là Hồng Quỷ bọn họ tra nghiêm, không ít Dưỡng Quỷ Sư Đồng gia đều ôm lòng chết cũng muốn kéo người chôn cùng mà khởi động Triệu Hoán Trận.
Mặc Hàn giúp giải quyết vài quỷ binh, dần phát giác không thích hợp.
Đêm nay, giải quyết rớt một con quỷ đầu dê, Mặc Hàn cầm con quỷ đầu dê kia chặt bỏ sừng dê nói: “Những quỷ binh này, không hoàn toàn là máu của Đồng gia triệu hoán.”
Tôi khó hiểu, Mặc Hàn nhìn chỗ Triệu Hoán Trận cách đó không xa còn chưa bị phá hư, nhíu mày: “Mộ Nhi, ta có thể phải về Minh Giới một chuyến.”
Nói thật, lần đầu tiên nghe thấy những lời này, trong lòng tôi là không muốn.
Tôi chỉ muốn Mặc Hàn bồi tôi, mỗi ngày đều bồi tôi.
Nhưng tôi cũng hiểu hắn nói như vậy tất nhiên có đạo lý của hắn, cũng không ngăn cản: “Vậy khi nào anh có thể trở về?”
Tôi không đi được Minh Giới, nếu hắn không trở lại, tôi đã có thể không thấy được hắn.
“Rất nhanh.” Hắn nói.
Không được trả lời chính xác, tôi có chút thất vọng nhỏ, hắn thấy thế, cúi đầu hôn tôi một chút: “Nhiều nhất một tháng, ta bảo đảm.”
“Vậy được rồi…” Tôi gật đầu: “Nếu anh không trở về đúng hạn, em sẽ ghi tạc anh ở trên sách nhỏ!”
“Được.” Hắn sủng nịch sờ đầu tôi; “Trong lúc ta không ở đây, ngoan một chút, đừng để cho mình có nguy hiểm. Tinh Bác Hiểu ở ngay dưới lầu nhà nàng, có chuyện gì đều có thể sai hắn đi làm.”
“Vâng.”
Chém một đạo kiếm thế về phía Triệu Hoán Trận kia, lập tức phá tan Triệu Hoán Trận.
Mặc Hàn thu kiếm lại, trở tay lấy ra tới một lệnh bài màu đen, bên trên viết ba chữ “Minh Vương Lệnh”.
“Đây là Minh Vương Lệnh, vạn nhất có việc cần tìm ta, phát ra Minh Vương Lệnh là được.” Mặc Hàn giao Minh Vương Lệnh dài một phần ba mét kia vào trong tay tôi, cúi đầu ghé vào bên tai dạy tôi cách dùng: “Đụng phải thứ không có mắt, cũng có thể lấy ra Minh Vương Lệnh cho thấy thân phận của nàng.”
Tôi gật đầu, biết hắn đây là không yên tâm tôi: “Anh yên tâm, em khẳng định ngoan ngoãn chờ anh trở về! Anh trở về tra chuyện quỷ binh cũng phải cẩn thận.”
“Ừ.” Mặc Hàn hôn tôi, lưu luyến lui vào lốc xoáy phía sau thông vào Minh Giới, biến mất ở trong bóng tối.
Tôi ngây ngốc nhìn nơi không lối xuống kia, trái tim bò lên một cổ khổ sở nhàn nhạt.
Nếu tôi có thể sống ở Minh Giới thì tốt rồi, vậy có thể bồi Mặc Hàn đi Minh Giới.
Mấy ngày sau, quỷ binh thật là thiếu không ít, nhưng cũng không đại biểu không có. Thành phố Trạch Vân bên kia có đại bản doanh của Thanh Hư Quan, hơn nữa Đồng gia ở bên kia không có căn cơ gì, tình huống quỷ binh xuất hiện còn tốt.
Lục Thành bên này thảm đạm nhiều, đầu tiên Lục Thành không có đạo quan đại hình gì, tiếp theo, đại bản doanh của Đồng gia ở Lục Thành, Triệu Hoán Trận ở Lục Thành cũng là nhiều nhất.
Tuy phía chính phủ đã phong tỏa tin tức, nhưng hiện tại thông tin khoa học kỹ thuật phát đạt, vẫn là có tin tức bị truyền ra, quỷ binh xuất hiện vẫn là khiến cho khủng hoảng không nhỏ.
Rơi vào đường cùng, vì mau chóng giải quyết quỷ binh bên Lục Thành này, đạo môn tổ chức một buổi hợp lực bao vây tiễu trừ, mỗi nhà đều phái ra một đám đệ tử.
Bản thân Ngọc Hư Tử không tới, ông ấy còn muốn ở thành phố Trạch Vân canh giữ, thu thập quỷ binh xuất hiện ở thành phố Trạch Vân. Bởi vậy, Thanh Hư Quan phái đệ tử tới Lục Thành, là Lam Cảnh Nhuận cầm dẫn mấy sư huynh đệ, hơn nữa Quân Chi vốn là ở Lục Thành.
Vốn dĩ hai ngày này tôi cũng không biết làm sao vẫn luôn mệt rã rời, người đạo gia ra tay tôi đã muốn trộm lười một chút, tưởng ở nhà ngủ nhiều một lát. Nhưng Quân Chi muốn đấu tranh anh dũng, tôi lo lắng cho an nguy của hắn, chỉ có thể đi theo.
Lúc đi nhà ga đón đám người Lam Cảnh Nhuận, Lam Cảnh Nhuận thấy chỉ có chị em chúng tôi, hỏi một câu: “Sao không thấy minh vương?”
“Hắn trở lại Minh Giới rồi, chuyện này, hắn nói phải đi về nhìn xem.” Tôi nói.
Lam Cảnh Nhuận gật đầu, lại không hỏi nhiều.
Quân Chi là tiểu sư đệ, làm ông chủ đón gió tẩy trần cho các sư huynh, đương nhiên cuối cùng vẫn là tôi trả tiền.
Môn phái đạo môn khác đã tới không ít người, buổi chiều ăn qua cơm trưa, Lam Cảnh Nhuận làm Đại sư huynh đi mở cuộc họp, vốn dĩ muốn đi cùng bọn họ thương thảo đối sách, nhưng mà, lại có một con quỷ binh bị trước một bước triệu hồi ra, đoàn người vội vã đuổi qua.
Đó là vùng ngoại ô ở Lục Thành, trên đường chúng tôi lái xe đuổi qua, tôi nhân tiện hỏi Lam Cảnh Nhuận một chút: “Con quỷ binh kia đi ra như thế nào?”
Bởi vì tôi nhớ rõ tôi và Tề Minh Vũ đã nói qua, với người Đồng gia không cần sử dụng thủ đoạn kích thích quá mức, phòng ngừa bọn họ lại triệu hoán quỷ binh.
Càng quan trọng là, gần như tất cả người Đồng gia đều bị Hồng Quỷ khống chế được, theo lý mà nói hẳn là không ai có thể đi lấy máu kích hoạt trận pháp.
Lam Cảnh Nhuận lắc đầu: “Không phải rất rõ ràng, theo đạo hữu bên kia nói, là có người vừa lúc đi ngang qua, phát hiện nơi đó có quỷ binh thì báo cảnh sát, Tổ Thứ Chín lập tức thông báo cho chúng tôi.”
Tổ Thứ Chín là một tổ nhỏ trong cục cảnh sát chuyên môn xử lý sự kiện thần quái, rất quen thuộc với Lam Cảnh Nhuận.
Bởi vì khoảng cách xa, lúc chúng tôi đuổi tới nơi đó, đã có người thương vong trước.
Đám người Lam Cảnh Nhuận lập tức tiến vào chiến cuộc, mới đánh với quỷ binh cao ba tầng lâu kia mấy chiêu, một lão đạo sĩ vừa bị thương đã hung hăng phỉ nhổ: “Người Thanh Hư Quan lại nhanh nhẹn linh hoạt! Sớm không tới muộn không tới! Cố tình tới lúc này!”
Ông ta là có ý tứ gì?
Tôi nhìn về phía quỷ đầu trâu kia còn tràn đầy tinh lực, lúc xa không đến đoạt công lao cuối cùng, sao lão đạo sĩ này lại nói như vậy?
May mà chính là tính tình của Lam Cảnh Nhuận tốt, cũng không cãi lại với lão đạo sĩ, vẫn gọn gàng ngăn nắp phân phó các sư đệ bày trận.
Lão đạo sĩ tự chửi có chút mất mặt đứng qua một bên, ánh mắt liếc qua tôi trở nên hung ác.
“Yêu nữ!” Ông ta hét to một tiếng, nâng kiếm muốn chém về phía tôi.
Tôi vội né tránh, nhìn nhánh cây bên cạnh bị kiếm thế sắc bén chặt đứt, lòng tôi có thừa giật mình: “Yêu em gái ông! Tôi là người sống!”
“Âm khí trên người nặng như vậy, sao có thể là người sống!” Lão đạo sĩ muốn chém xuống một kiếm, tôi vội hóa trường kiếm ra chặn.
Quân Chi ở một bên bày trận, vừa thấy bộ dáng này vội hét: “Chị của tôi là người sống! Dừng tay!”
Hồn phách của hắn cường đại, lúc này đứng ở vị trí mắt trận của trận pháp, hiện tại nếu rời đi nơi đó, các sư huynh bày trận với hắn tất nhiên sẽ bị trận pháp phản thương, khiến cho hắn vào thế khó xử.
Lam Cảnh Nhuận cũng chú ý tới tình huống nơi này của tôi, hét lớn với lão đạo sĩ: “Vô Vọng sư thúc! Tử Đồng thật sự là người sống! Đừng tổn thương nàng!”
“Đúng vậy! Nàng là chị của tôi! Không phải là người xấu! Cách xa nàng chút!” Quân Chi lại hét.
Lão đạo sĩ Vô Vọng khinh thường nhìn lại: “Thì ra Thanh Hư Quan lại cấu kết với âm linh! Trách không được tới muộn như vậy! Rõ ràng chính là cố ý kéo dài thời gian, gia tăng thương vong cho chúng ta! Thật ác độc!”
“Ông mới ác độc đấy!” Tôi nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm của lão đạo sĩ kia lại muốn chém lại đây.
Mắt thấy sẽ chém ở trên người tôi, Tiểu Bạch tránh ở ba lô tôi rốt cuộc không nhịn được, nổi giận gầm lên một tiếng xông ra, một móng vuốt ấn lão đạo sĩ xuống đất.
“Tam Đầu Ác Khuyển!” Mọi người kinh hô, sắc mặt của lão đạo sĩ dưới móng vuốt của Tiểu Bạch càng trắng bệch.
Tiểu Bạch nhớ kỹ lão đạo sĩ này muốn tổn thương tôi, há mồm muốn cắn lão đạo sĩ, tôi vội cản lại: “Tiểu Bạch đừng giết ông ta!”
Tiểu Bạch nghiêng đầu một cái khó hiểu nhìn về phía tôi, tôi đón nó trở về: “Tao không có việc gì, mày trở về đi, đừng đả thương người.”
Nếu hiện tại là mặc kệ Tiểu Bạch giết người, tôi và Quân Chi sẽ bị đạo môn đâm thành cái sàng, nhân tiện còn có khả năng sẽ liên lụy đến Lam Cảnh Nhuận và Thanh Hư Quan.
“Ô…” Tiểu Bạch mê mang gào một tiếng, móng vuốt đánh bay lão đạo sĩ, thu nhỏ cơ thể, ngoan ngoãn chạy về bên người tôi.
Ba cái đầu của nó cọ vào bụng tôi, tôi sờ ba cái đầu, nó mới đưa đầu biến thành một cái, cảnh giới dựa gần thân thể của tôi, nhìn những đạo sĩ đó và con quỷ binh kia.
Vốn là muốn mang Tiểu Tiểu ra, nhưng gà nhỏ bắt nạt kẻ yếu sợ hãi quỷ binh, trốn ở trong nhà. Nhưng thật ra Tiểu Bạch nghe thế muốn đi ra ngoài, quấn lấy tôi một hai phải đi ra ngoài.
Không biết là Mặc Hàn trước khi đi từng đặc biệt phân phó, hay là sao lại thế này, mấy ngày này Tiểu Bạch đặc biệt dính tôi, cũng không có việc gì thì thích cọ bụng tôi, lúc ra cửa còn luôn là dựa gần tôi, sợ tôi bị va chạm.
Thấy có Tiểu Bạch che chở ta, Quân Chi yên tâm, chuyên tâm đi trận.
Những người khác kiêng kị thanh danh của Tam Đầu Ác Khuyển, ngược lại cũng không dám tiến lên.
Lão đạo sĩ kia không trong chốc lát từ trên mặt đất đứng dậy trở về, kiêng kị nhìn về phía tôi. Tiểu bạch uy hiếp thấp rống hai tiếng về phía ông ta, lão đạo sĩ lại quay đầu đi, làm bộ chuyên tâm nhìn Thanh Hư Quan và quỷ binh nổi lên quyết đấu.
Ở dưới mọi người hợp lực vây công, rốt cuộc con quỷ binh kia cũng bị đánh bại, hóa thành một làn khói đen biến mất không thấy.
Quân Chi nhẹ nhàng thở ra, đi trở về bên người tôi: “Chị, chị không sao chứ?”
Tôi cười, vỗ đầu Tiểu Bạch: “Không có việc gì, có Tiểu Bạch mà!”
“Trở về cho mày thêm khô bò!” Quân Chi cười nói với Tiểu Bạch.
Cái đuôi kia của Tiểu Bạch lắc lắc kêu một cái sung sướng.
Thật là Tam Đầu Ác Khuyển dễ dàng thỏa mãn…
Lam Cảnh Nhuận cũng đi đến đây, Quân Chi đơn giản giới thiệu hắn cho Tiểu Bạch, hắn biết thân phận của Mặc Hàn, thật sự cũng không phải rất kinh ngạc.
Mọi người Thanh Hư Quan vừa mới tiêu hao không ít pháp lực, hiện tại đều nghỉ ngơi ở một bên, bởi vì trước khi đi lên, bọc đồ của bọn họ đều đặt ở bên người tôi, giờ phút này đoàn người đều ngồi ở gần uống nước.
Lão đạo sĩ kia gọi một đám người, một khuôn mặt thối đi đến đây.
Quân Chi nhẹ giọng giới thiệu với tôi nói: “Đây là Vô Vọng trưởng lão của Hư Không Cung, cùng vai lứa với sư phụ em, chúng em gọi là sư thúc.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Đồng hành cạnh tranh, chị hiểu đấy.”
Thì ra không chỉ là thân sư thúc không phải là Thanh Hư Quan mình, lại là đối thủ cạnh tranh. Trách không được vừa mới mắng tới Thanh Hư Quan, lão già này một chút tình cảm cũng đều không lưu.
Hiện tại dáng vẻ này, rất rõ ràng là lại đây tìm tra.
Lông cả người Tiểu Bạch đều dựng lên, thoáng chốc biến ra ba cái đầu, nhìn chằm chằm các đạo sĩ bên kia lại đây, nhưng thật ra dọa lui mấy người.
Trong lòng Vô Vọng cũng có ba phần sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: “Còn nói không phải cấu kết với âm linh! Bằng không, sao có thể sai khiến chó dữ đến từ âm phủ này!”
“Tôi và âm linh câu không cấu kết liên quan gì đến ông? Huống chi, tôi lại không phải là người của Thanh Hư Quan, ông cũng không đáng là chậu phân gì mà chụp lên trên đầu Thanh Hư Quan!” Tôi tức giận nói.
Vô Vọng hiển nhiên không nghĩ tới tôi thừa nhận thản nhiên như vậy, lại ngây ra một lúc. Một lão đạo sĩ khác bên cạnh còn lớn hơn ông ta vài tuổi, lại mở miệng trước: “Cô gái có thể giải thích một chút hay không, cô thân là người sống, vì sao âm khí trên người nặng như vậy?”
Bởi vì chồng tôi là con quỷ…
Nghĩ tới nghĩ lui, những người đến giúp này phần lớn đều là tinh anh Đạo gia, tôi chính là nói dối cũng không nhất định có tác dụng, đơn giản nói lời nói thật: “Tôi kết minh hôn.”
Nháy mắt các đạo sĩ phát ra tiếng nghị luận không nhỏ, tôi biết bọn họ đang thảo luận cái gì.
Quân Chi nói với tôi rồi, người sống và người chết kết minh hôn, tôi không phải là người thứ nhất, nhưng kết minh hôn, trên người có thể có nhiều âm khí như vậy, tôi lại là người đầu tiên.
Quan trọng nhất chính là, Quân Chi nói, nếu trên người một người sống bình thường là có nhiều âm khí như vậy, đã sớm không chịu nổi mà chết người rồi.
Ngay từ đầu hắn cũng rất lo lắng, nhưng suy xét đến tôi là kết minh hôn với minh vương, minh vương khác với tiểu quỷ khác. Lại sau khi chính mắt nhìn thấy Mặc Hàn đối xử tối với tôi như vậy, hắn mới thoáng yên tâm.
Hiện tại, đoán chừng những đạo sĩ này chính là đang thảo luận tôi minh hôn rồi vì sao âm khí trên người tôi nặng như vậy.
Quân Chi lười đến theo chân giải thích cho bọn họ nhiều, dù sao toàn bộ sư huynh đệ Thanh Hư Quan nơi này đều là một lòng, hắn cũng không lo lắng cái gì.
Chỉ là các đạo sĩ bên kia đàm luận nửa ngày, đến ra tới kết quả lại là không tin!
Tôi thật sự không biết nói cái gì mới tốt.
“Tôi khuyên cô vẫn là thành thật nói! Cho dù là kết minh hôn, cũng là cấu kết với âm linh! Càng đừng nói âm khí trên người của cô còn nặng hơn âm linh bình thường!”
Vô Vọng hung tợn nhìn tôi, luôn không dám buông mi đi nhìn Tiểu Bạch một cái: “Cô vẫn là đúng sự thật nói cho chúng tôi biết, trên người của cô mang theo pháp khí gì đi!”
Mẹ nó! Ông cái lão già thúi! Thì ra là nghi ngờ tôi che dấu thứ gì tốt, mới cắn tôi không bỏ!
Trên người tôi có rất nhiều pháp khí! Tiểu kim khố của Mặc Hàn không ít thứ tốt tất cả đều ở trên người tôi đấy!
Không phục thì tới đoạt!
Quân Chi không vui nhíu mày, đoán chừng không gặp qua người không biết xấu hổ như vậy.
Lam Cảnh Nhuận cũng không nghe nổi, lên tiếng nhắc nhở nói: “Sư thúc, pháp khí là bí bảo của người tu đạo, người hỏi như vậy, không thích hợp đi.”
Vô Vọng ỷ vào mình có bối phận cao hơn Lam Cảnh Nhuận, Lam Cảnh Nhuận nói chuyện với ông ta lại khách khí, khẽ hừ một tiếng: “Bần đạo đây cũng là vì muốn tốt cho cô ta! Bằng không, một cô gái nhỏ, sao trên người có âm khí nặng như vậy! Cẩn thận bị đồ vật quỷ kia phản phệ!”
Ông ta uy hiếp tôi.
Tôi luôn không thích bị uy hiếp, Quân Chi càng là nhìn không nổi: “Vậy các ông trông cậy vào chị của tôi lấy ra cái gì? Lấy ra thì thế nào?”
“Đồ vật kia âm khí nặng, chúng tôi tự nhiên là muốn cung phụng tiêu trừ âm khí!” Vô Vọng ra vẻ đạo mạo nói.
“Là chiếm làm của riêng đi!” Quân Chi không vui nói.
“Ăn nói bừa bãi!” Một cô gái phía sau Vô Vọng đã nói chuyện trước một bước: “Cậu dám bôi nhọ sư phụ tôi!”
Quân Chi muốn phản biện lại, bị tôi kéo lại.
Ngay trước mặt tôi bắt nạt em trai của tôi, khi tôi mù à!
“Cô lại là ai?” Tôi hỏi.
Cô gái kia tuổi thoạt nhìn không khác tôi lắm, lại là một vẻ mặt kiêu căng, đoán chừng cũng là đại tiểu thư nhà nào đó.
“Tôi Hoàng Nguyệt là đệ tử của thủ tịch Hư Không Cung.” Cô ta lên giọng nói.
“Tôi muốn nói chính là, cô là ai thì có chuyện gì liên quan tới tôi.” Tôi khinh thường: “Tôi có lời nói còn chưa nói xong đã vội vàng báo tên tuổi, là muốn xoát cảm giác tồn tại sao.”
Người Thanh Hư Quan không phục Hư Không Cung thật lâu, nghe thấy tôi nói như vậy, đều rối rít cười, làm cho Hoàng Nguyệt rất xấu hổ.
“Cô…”
“Các cô không phải nói tôi tư tàng thứ tốt gì sao.” Tôi chặn ngang Hoàng Nguyệt, nhìn Vô Vọng, quả nhiên thấy trong mắt ông ta hiện lên một tia tham lam.
Hừ, đạo sĩ thúi lòng tham! Tôi ngược lại muốn nhìn, tôi dám lấy ra, ông dám dám đoạt lấy không!
Thấy tôi như muốn giao ra, Lam Cảnh Nhuận nóng nảy, vội nhắc nhở tôi nói: “Tử Đồng, cô không cần bởi vì bọn họ nói cái gì là làm theo, pháp khí không thể lộ ra ngoài, là tuyệt đối không thành vấn đề!”
“Đúng vậy, lộ ra sợ có người giết người đoạt bảo!” Quân Chi tức giận tiếp lời nói.
Tôi cười, ý bảo bọn họ bình tĩnh: “Không có việc gì.” Lại nhìn đoàn người Vô Vọng kia: “Dù sao, loại chuyện giết người đoạt bảo này, hiện trường nhiều người như vậy, vạn nhất ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, còn xin các anh tới tìm Hư Không Cung!”
“Cô nói bậy gì đó!” Mặt già của Vô Vọng xanh mét.
“Dù sao lời nói tôi đã nói như vậy, ông già si ngốc nghe không hiểu sao?” Tôi lườm Vô Vọng một cái.
Bí mật của mặc ngọc tôi không muốn để cho người khác biết, nên dùng ba lô làm che dấu, né tầm mắt của mọi người, từ mặc ngọc chọn đồ vật khó giải quyết nhất ra.
Ánh mắt Vô Vọng đều đã xanh lè.
Tôi vốn ngồi xếp bằng dưới đất, nghỉ ngơi với Quân Chi bọn họ, sau khi lấy Minh Vương Lệnh ra, trực tiếp đặt ở trên mặt đất trước mặt tôi.
“Đồ vật đã lấy ra, các ông chạm vào sẽ thế nào, tôi cũng không biết, nhưng cũng đừng nói tôi không nhắc nhở các ông!”
Đồ vật của Mặc Hàn đều đã nhận chủ, lúc trước Quân Chi tò mò chạm vào Quỷ Tỉ tôi đặt ở một bên, thiếu chút nữa bị tiểu quỷ bên trên cắn rớt ngón tay, càng đừng nói loại đồ vật Minh Vương Lệnh này.
Trên Minh Vương Lệnh lộ ra pháp lực cường đại khiến không ít đôi mắt người đều nhìn thẳng, Vô Vọng cũng như vậy. Chỉ là ông ta tự giữ thân phận, ngượng ngùng trực tiếp đi lấy.
Hoàng Nguyệt lại là người đầu tiên xông lên nhặt Minh Vương Lệnh lên trước, chỉ là còn chưa kịp cầm lấy tinh tế nhìn. Nháy mắt chính là hét thảm một tiếng, cái tay nàng cầm Minh Vương Lệnh kia, nháy mắt bị đông lạnh thành khối băng.
Nếu không phải nàng kịp thời buông tay, chỉ sợ bị đông lạnh không phải là một cánh tay.
Đây là cảnh cáo thứ nhất, phòng ngừa là có người không cẩn thận lầm chạm vào, không muốn giết người, cũng không phải sát chiêu gì.
Sắc mặt của người Vô Vọng dẫn đến lại xoạt thay đổi, Hoàng Nguyệt là người đầu tiên chất vấn tôi: “Cô làm cái gì với tôi!”
“Cô mù à! Tôi làm cái gì? Các cô muốn đồ với tôi, tôi lấy đồ ra rồi, cũng nhắc nhở quá các cô, chính mình lòng tham, chạm vào thứ không nên chạm vào, lại là tôi sai sao?” Tôi phản lại.
Minh Vương Lệnh là rơi từ bên xuống, tôi tiếp được cầm ở trong tay.
Quân Chi tò mò đi lên nhìn, cười: “Không phải mù chính là thất học, đoán chừng cũng chưa nhìn ra bên trên viết cái gì đi!”
Có sư huynh Thanh Hư Quan tò mò hỏi một tiếng: “Viết cái gì?”
“Minh Vương Lệnh!” Quân chi cười đọc ra chữ trên lệnh bài, nhìn đám người Vô Vọng bên kia: “Sư thúc, ông tuổi cao, tuy già mà hoa mắt, nhưng tác dụng của Minh Vương Lệnh này, vẫn còn nhớ rõ chứ?”
Sắc mặt của Vô Vọng thay đổi.
Có một sư huynh Thanh Hư Quan khác đoán chừng không nghe nói qua, tò mò hỏi Lam Cảnh Nhuận: “Đại sư huynh, Minh Vương Lệnh có làm gì?”
Lam Cảnh Nhuận nhìn tôi, lại nhìn về phía Minh Vương Lệnh trong tay tôi, mới chậm rãi nói: “Minh Vương Lệnh, thấy lệnh bài như thấy Minh Vương, hiệu lệnh đàn quỷ, mở ra thông đạo Minh Giới dễ như trở bàn tay.”
Hắn nói không tự giác lại nhìn về phía tôi: “Không nghĩ tới, ngay cả cái này hắn cũng đều nguyện ý cho cô…” Giọng nói như mang theo một cổ ưu sầu nói không rõ.
Tôi cười, không xấu hổ mà nói thẳng ra, thứ tốt Mặc Hàn cho tôi rất nhiều.
Chỉ là, ngay từ đầu tôi chỉ cho rằng Minh Vương Lệnh có thể sử dụng để tôi liên hệ với Mặc Hàn mà thôi, rốt cuộc trước kia hắn cũng chỉ là dùng nó để liên hệ với Mặc Uyên. Không nghĩ tới, lại có thể hiệu lệnh đàn quỷ, thậm chí mở ra thông đạo đi thông Minh Giới.
Vô Vọng rõ ràng cũng biết tác dụng của Minh Vương Lệnh, sắc mặt rất không tốt.
Thấy tôi và Quân Chi mỉm cười nhìn về phía ông ta, muốn nhìn chê cười ông ta, ông cố ổn định tâm thần chất vấn nói: “Cô là một người sống, sao sẽ có Minh Vương Lệnh? Tôi thấy, Minh Vương Lệnh này khẳng định là giả!”
“Ông đi lấy một cái giả mang đến cho tôi xem.” Quân Chi nói.
Vô Vọng bị tức giận đến nói không ra lời, Hoàng Nguyệt không phục nói: “Giả tạo Minh Vương Lệnh là bất kính với minh vương, chọc giận minh vương cũng không phải là đùa giỡn! Chúng tôi cũng sẽ không mắc mưu! Nhưng các người cẩn thận! Vẫn là ngoan ngoãn nói cho chúng tôi biết, Minh Vương Lệnh giả này là lấy như thế nào!”
Xem ra, vẫn là chưa từ bỏ ý định, muốn lấy đi Minh Vương Lệnh của tôi.
Quân Chi cắt một tiếng: “Đầu tiên giải thích một chút, Minh Vương Lệnh trên tay của chị tôi nhất định là thật, về phần là có như thế nào, đương nhiên là anh rể của tôi cho rồi!”
Hắn cố ý dừng một chút, cong lên một nụ cười hài hước: “Tôi nhất định là quên nói với các cô, con quỷ kết minh hôn với chị của tôi kia, là minh vương lãnh Mặc Hàn!”
Trừ Lam Cảnh Nhuận biết rõ mọi chuyện ra mọi người rối rít bởi vì kinh ngạc mà hít sâu một hơi, bọn họ thân là người trong đạo môn, giao tiếp với Quỷ giới tự nhiên là biết tên tuổi của minh vương.
Ba ngàn năm này, tuy minh vương là Mặc Uyên, nhưng cũng không đại biểu tên tuổi của Mặc Hàn là không ai biết.
Hàm răng của Vô Vọng run rẩy vài cái, nhưng cố kị thân phận nên trấn định xuống tiếp tục nghi ngờ tôi: “Minh vương Lãnh Mặc Hàn đã không xuất thế nhiều năm, hiện tại Minh Giới đều là Lãnh Mặc Uyên đại nhân chủ quản, các cô nói bậy cũng phải nghĩ lại cho tốt!”