Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Xúc cảm chỗ gương mặt chợt lóe rồi biến mất, trong phòng lại khôi phục nguyên dạng lần nữa, chỉ là tôi cảm giác được cổ hàn ý kia vây xung quanh ở bên cạnh tôi cả ngày, giờ phút này rốt cuộc đã không thấy nữa.
Ninh Ninh đỡ tôi ngồi xuống một bên, thím Hoa lại đỡ Lý bà bà lên, ánh mắt Lý bà bà nhìn về phía tôi càng thêm quái dị.
Bà ấy đến kiểm tra miệng mũi lỗ tai và đôi mắt, nhíu chặt mày: “Nếu gió lạnh kia không kịp thời dừng lại, cháu sẽ phải thất khiếu đổ máu mà chết.”
Tôi kinh hãi, không nghĩ tới tính mạng của mình yếu ớt như vậy.
“Cũng may chỉ là mũi và đôi mắt chảy máu, ngày mai đi định hồn rồi, hồn phách sẽ không dễ dàng bị hao tổn như vậy.” Lý bà bà lại nói, tôi nghe thấy thì thực sự khẽ thở phào.
Lúc này ba mẹ Linh Linh lại khóc lóc cầu xin, hỏi tôi có còn giày thêu đỏ có thể cho bọn họ mượn bảo mệnh hay không.
Thật đúng là dám mở miệng, không thấy vừa rồi cho bọn họ mượn giày, vị kia đã tức giận sao.
Tôi lắc đầu, Lý bà bà xụ mặt nói: “Chủ nhân của giày không muốn cho chúng mày mượn, chúng mày cũng đừng suy nghĩ.”
Ba mẹ Linh Linh khóc càng tuyệt vọng: “Thím! thím phải cứu chúng cháu! Bao nhiêu tiền cũng được!”
“Chút tiền ấy chúng mày giữ lại chuẩn bị cho mình một bộ quan tài tốt đi!” Lý bà bà tức giận nói.
Tôi nhớ ra một chuyện, có một ý tưởng: “Bà bà, không phải bà nói tạm thời Linh Linh còn không thể rời khỏi thôn sao, vậy để cho bọn họ sáng mai lập tức rời khỏi thôn, không phải Linh Linh không giết được bọn họ sao?”
Khuôn mặt của Lý bà bà hơi trầm xuống: “Đây cũng là một biện pháp, nhưng Linh Linh là lệ quỷ, không cố trấn áp sớm, bọn họ đi rồi, toàn bộ thôn đều khó thoát độc thủ……”
Mà nếu bọn họ ở đây, Linh Linh còn có khả năng bị cảm hóa.
Nghĩ thông suốt điều này, tôi không nói nữa, so với tính mạng của cha mẹ ích kỷ này và tính mạng của thôn dân vô tội trong thôn, Lý bà bà sẽ chọ người sau.
Huống chi vẫn là bọn họ hại chết Linh Linh.
Ba mẹ Linh Linh cũng hiểu, giận dữ: “Bà già đáng chết! Bà lại muốn dùng mạng của bọn tôi đổi lấy mạng của các người! Mơ tưởng! Đêm nay lão tử sẽ đi!”
Bọn họ mắng xong thì bỏ đi, chỉ chốc lát sau cách vách truyền đến tiếng leng keng, đoán chừng là đang thu thập đồ vật chuẩn bị chạy trốn.
Một đêm không nói chuyện, tôi rửa mặt, lau toàn bộ vết máu trên mặt đi, nhìn hình ảnh của mình trong chậu nước, trong nháy mắt lại cảm thấy gương mặt này có chút xa lạ như vậy.
Đầu rất đau, Lý bà bà nói là vì hồn phách không ổn dịnh, tôi đặt đầu xuống gối thì ngủ luôn, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Ninh gọi tôi rất lâu, tôi mới tỉnh lại.
“Còn tưởng cậu lại bị quỷ chiêu hồn, gọi như thế nào cũng đều không tỉnh.” Ninh Ninh cười nói.
Đi ra ngoài ăn sáng, thím Hoa nói tôi đi ra cửa thôn chờ Lý bà bà và đi Nội Thôn, vốn dĩ Ninh Ninh muốn đi với tôi, lại bị thím Hoa cản lại: “Cô gái, Nội Thôn không phải tất cả mọi người có thể đi! Cháu nghe lời, ở lại nhà thím!”
Tôi có chút tò mò, địa phương kia còn không phải là một địa chỉ cũ sao: “Thím Hoa, vì sao không thể tùy tiện đi?”
Thím Hoa thở dài: “Thím cũng chỉ là nghe nói, cháu nghe xong đừng sợ.” Tôi gật gật đầu, thím Hoa lại nói: “Sở dĩ chúng ta từ Nội Thôn dọn đến đây, là bởi vì…… Địa phương kia …… Có ma quỷ gây chuyện!”
“Ma quỷ lộng hành còn có người ở nơi đó?” Ninh Ninh càng thêm khó hiểu: “Sao toàn bộ dọn tới đây hết không?”
“Bọn họ là vì trông coi nơi đó, cụ thể thím cũng không hiểu.” Thím Hoa nói riêng nhìn tôi một cái, an ủi nói: “Cô gái, cháu cũng đừng sợ, vài chục năm cũng chưa nghe nơi đó xảy ra chuyện gì, sẽ không có việc gì.”
Nhưng thôn Cây Hòe này cũng là vài chục năm không có quỷ lộng hành, cả đêm ngày hôm qua lại xuất hiện ba con……