Thủ phủ Tư Nặc, Lô Ân Đức thành bị xưng là “Quang huy chi thành”, nằm ở khu vực lớn nhất trong đất nước của giáo hoàng Tát Thước Ngươi, Lô Ân Đức thành chỉ dùng đá trắng để xây dựng nên,mỗi khi thái dương dâng lên từ phía Đông, Lô Ân Đức thành, tựa hồ phải so sánh với nơi ở của giáo hoàng Tát Thước Ngươi, nhánh thứ hai của “Quang huy chi thành” càng sáng lạn loá mắt!
Tổng giám mục ban thưởng nước thánh cho tín đồ mỗi ba tháng một lần, phải dùng khí cụ sạch sẽ đựng nước thánh trở về, sau đó đem tay ngươi ngâm mình trong nước thánh một ngày một đêm, dùng nước thánh tưới lên miệng vết thương — thừa dịp da thịt thối rữa rơi xuống, dùng tay ngươi đem chủy thủ rút ra!
— nhưng hiện tại không thể được.
Muốn ma lực của ta tiếp tục lớn mạnh, lớn đến mức bị nước thánh tiến vào miệng vết thương vẫn có thể chống đỡ được....
Cho nên, lần ban thưởng nước thánh tiếp theo là mùa xuân, tới lúc đó, chỉ có thể nhẫn nại.
Mùa đông thực dài, mẫu thân Thước Á đã qua đời — Thước Á thế nhưng lại cảm thấy yên tâm: bởi vì mẫu thân có thể sẽ đến phòng nhỏ của mình, mà phụ thân cùng các huynh đệ đều là không quan tâm! Mùa đông ban đêm thật dài, nhưng chỉ cần được ở cùng một chỗ với Ốc Lý Á Tư, là khát vọng của hắn mỗi lần hạ tuyết hoặc khi có gió rét lạnh trong cuộc sống.
Quê hương của ngươi là ở nơi nào? Thước Á hỏi hắn.
Ốc Lý Á Tư mỉm cười nói quê hương của chính mình — vượt qua nơi này, vẫn là phương Bắc đi đến, lướt qua sa mạc không người, tới “Rừng rậm” chân chính, rừng rậm phía Tây biên cảnh là nơi chủng tộc của chính mình trú ngụ. Tuy rằng sau này rừng rậm có tân cư dân, nhưng hắn vẫn tôn kính cư dân rừng rậm phía Tây, nhưng theo thời gian trôi qua, chủng tộc mới ra đời ngày càng ít, vì đạt được ma lực, chuyện tự giết lẫn nhau rất nhiều. Sau khi trưởng thành Ốc Lý Á Tư liền rời khỏi nơi đó.
— Địa phương rét lạnh, nhưng cuộc sống cũng không gian nan.
Nhớ rõ đi qua nơi hoang mạc không người là nguy hiểm lớn nhất hắn trải qua trong đời — không có ai, cũng cơ hồ không có nguồn nước, đồ ăn chỉ có thể dựa vào săn bắn tiểu động vật cực thưa thớt, ước chừng đi hơn ba mươi ngày, mới bước đến vùng đất của giáo hoàng Tát Thước Ngươi.
Đầu tiên là đi Mĩ Tư Khẳng Tư khu vực đặc biệt được kiềm chế của Tát Thước Ngươi, trông thấy khu vực hồ Larry xinh đẹp, theo cấu trúc hoàng cung nhìn bốn phía, hiểu biết thêm về ma lực của giáo hoàng – tín ngưỡng mà mọi người thành kính....
— ta chưa từng thấy qua giáo hoàng đâu!
Thước Á chăm chú làm cho hắn kể càng nhiều chuyện xưa về khu vực của giáo hoàng, cung điện ven hồ xinh đẹp, mọi người hạnh phúc nhận sự ban ân của giáo hoàng.....
Ven chiều dài hồ đầy cây dương màu đỏ, mỗi khi đến mùa thu mặt đất liền đầy lá đỏ....
Các nữ nhân ngay tại khu vực hồ vào mùa thu chơi thuyền, ngắt lấy trái cây chín bên hồ mùa thu.....
Ốc Lý Á Tư không nói vì cái gì hắn lại tới trấn nhỏ xa xôi nơi phương bắc — có phải hắn cũng thấy hối hận?
Ở trong này, tuy rằng tìm được cuộc sống xa hoa mà yên bình, cũng tìm được đứa nhỏ xinh đẹp tựa tinh linh, nhưng hắn cũng phải trả giá đại giới thê thảm.
Thân thể Ốc Lý Á Tư dần dần tốt lên, Thước Á đưa hắn vải bố buộc quanh miệng vết thương, ma lực của Ốc Lý Á Tư đã dần khôi phục được một nửa, số lần phát tác dần dần biến thành một hai lần một ngày. Thước Á lần lượt phát hiện một vài loại thảo dược đối với việc ngăn cản miệng vết thương của hắn dần thối rữa có tác dụng, vô luận trời lạnh thế nào, mỗi ngày hắn đều đến rừng rậm lạnh băng đi tìm cây cỏ xanh dưới tuyết.
Đôi khi, chỉ có thể phát hiện thảo dược khô héo, thấy thật nhiều nhưng hắn vẫn không nản lòng mà tay không quay về, vẫn là Ốc Lý Á Tư sau đó mỉm cười nói: thảo dược khô cùng thảo dược mới đều dùng được giống nhau, Thước Á thất vọng kêu một tiếng — sáng sớm ngày hôm sau, hắn liền xuất môn, đi tìm thảo dược.
Thước Á cẩn thận đóng cửa, đem rèm cửa móc tốt, từ bên ngoài tuyệt đối không nhìn thấy bên trong — chỉ có lửa cháy trong lò sưởi trong tường là không thể dập tắt, Thước Á xếp tốt một bó củi lớn, vì hắn dịch chăn rồi mới đi....
Lúc hắn ra ngoài, Ốc Lý Á Tư luôn nhìn theo hắn lưng đeo cung tiễn đi ra cửa.....
Ma lực dần dần khôi phục được một nửa — tuy vẫn có thể cảm giác được sự khống chế kẹp ở giữa thân hình hắn là nguồn gốc lực lượng căn bản nhất, nhưng thân thể khôi phục lại lực lượng, liền giống như trên thân thể có miệng vết thương thối rữa, phải đem thịt thối cắt đi, không cần phải nói có bao nhiêu thống khoái, thịt thối rữa phải được cắt đi, mới có thể chân chính trở thành tân sinh.
Hiện tại ma lực mỏng manh, ngay cả một khối băng bên người cũng đều không thể hòa tan.....
Mượn ngọn lửa đang cháy ngưng tụ một ít lực lượng trên đầu ngón tay, mỗi lần làm như vậy, chủy thủ sẽ giống như vật sống mà đâm thật sâu vào chính giữa thân thể — đó là khắc vào xương cốt, không thể trốn tránh khỏi đau đớn cùng cảm giác bị khống chế....
Hơn nữa, ma pháp trận khu vực này yếu bớt rốt cục sẽ có một ngày bị tổng giám mục phát hiện đi?
Nếu không thể đạt được ma lực nguyên bản của chính mình, cho dù rời khỏi nơi này, cũng không thể tiếp tục sinh tồn? Mang theo thân hình bị tàn phá....
Ốc Lý Á Tư tự giễu nhìn tay mình, dần dần đã có chút thịt — thật sự gian nan, tại rừng rậm tối đen thân thể một chút một chút lớn lên — dựa vào ăn tịt tươi và uống máu động vật nhỏ để có được lực lượng, đầu tiên là xương dài ra, sau đó bịt kín một tầng da — đó là sự tồn tại vô cùng xấu xí, nhưng đó lại là chính mình, chỉ có hy vọng báo thù mới có thể không ngừng chống đỡ!
Tại ban đêm lạnh như băng, chuyện duy nhất làm cho tâm tình bản thân bình tĩnh, là ở trong đầu không ngừng nghĩ, thế nào để tra tấn mọi người nơi này!
Chỉ dùng sấm sét đem mỗi người đang sống đánh chết?
Hay là mang hồng thủy tới dìm chết bọn họ?
Hoặc là, gọi về hắc ám ma pháp, phá bỏ thần thánh ma pháp cấm kỵ của đông đại lục này, dùng thân thể chính mình, đem ma vật gọi về mà xé rách thân thể mỗi người?!
Hoặc là.....
Ốc Lý Á Tư mỉm cười lộ ra răng nanh, hoặc là, có thể cho bọn họ thưởng thức một chút tư vị phản bội...... Sau đó lại làm cho bọn họ chết một cách thống khổ đi!!! Như vậy, hẳn là tốt nhất, hay nhất, biện pháp đã nghiền nhất đi?
Thước Á đã trở lại, lúc chạng vạng dương quang tắt dần, hắn mang theo con mồi cùng dược thảo, cước bộ vội vàng, mang theo khí lạnh như băng, Thước Á đã trở lại.
Ốc Lý Á Tư, Ốc Lý Á Tư,
Hắn cứ như vậy đối mặt với ánh lửa nói, có thể làm như vậy sẽ nhớ kỹ được tên hắn, cùng nhau dựa vào trước ánh lửa ấm áp, dùng thân thể xích lỏa đem đến ấm áp cho Ốc Lý Á Tư vì đau đớn mà thân hình chết lặng lạnh như băng..... Thước Á thực nóng, da thịt hắn nhu hòa cùng cơ thể dẻo dai, ánh mắt màu xanh biếc trước ánh lửa ấm áp như mùa xuân — Thước Á, Ốc Lý Á Tư từ yết hầu phát ra âm thanh khàn khàn....
Môi hắn cũng thật nóng, mang theo điểm nhiệt khí của đôi môi là đầu lưỡi ngọt ngào....
Tựa hồ trên môi hắn có hương vị của loài hoa....
Ốc Lý Á Tư nghĩ, tham luyến đôi môi nhưng trong đầu lại nghĩ tới đóa hoa.... Ngọt ngào mà mê hoặc là hoa có độc, là dược phẩm chỉ dùng để gây tê, vì cái gì, máu đứa nhỏ này hẳn là không có giọt dược nào, vì sao lại tản ra mùi vị so với mùi hoa chân chính còn nồng đậm hơn?
Đêm rất dài, ban đêm mùa đông thỉnh thoảng sẽ hạ tuyết.
Cơn gió lạnh như băng thổi qua, trần nhỏ phòng nhỏ phát ra âm thanh nguy hiểm — nhưng Ốc Lý Á Tư mệt mỏi thường xuyên trong cơn mơ màng nửa mơ nửa tỉnh cảm giác được Thước Á đã tỉnh lại cẩn thận vì vết thương sau lưng mà chỉnh chăn.... Sau đó hắn ôm chặt cổ chính mình, dựa sát như vậy, ở trong lồng ngực ấm áp của hắn gối đầu, lại một lần nữa, chìm vào giấc ngủ....
Liền cứ như thế hy vọng đêm đen ấm áp này sẽ dừng lại mãi mãi....
Ôm ấp của hắn rất ấm áp,
Rất lâu sau đó về sau, vẫn như trước làm ấm áp thân thể Ốc Lý Á Tư, nhưng cũng làm ấm tâm hắn.
Ốc Lý Á Tư ăn rất ít, nhưng cần yên tĩnh tĩnh dưỡng.
Nhưng phần ăn của hai người mà luôn mang từ trong nhà phần ăn của một người quả thật không quá đủ — cũng không dám lấy nhiều lắm, sẽ khiến cho người nhà hoài nghi. May mắn trong trấn bởi vì mấy năm liên tục được mùa, lương thực chất đống xếp đầy kho lúa, Thước Á thừa dịp đêm đông có tuyết đi trộm vài thứ — hắn luôn đợi trước khi tuyết hạ mới đi ra ngoài, sau đó lưng cùng một thân bông tuyết trở về, đeo đầy trên lưng là túi to lương thực, trời lạnh đi đường xa như vậy lại toàn mồ hôi nóng hổi.....
Tuyết che đậy hết thảy mọi dấu chân lưu lại....
Săn thú cùng thảo dược đều là Thước Á kiếm được, dù trời lạnh thế nào, mỗi ngày cũng đều xuất môn, thương thế của Ốc Lý Á Tư cần số lượng lớn thảo dược, ma lực của hắn trong lúc tĩnh dưỡng mà tích góp được từng tí một, thống khổ lúc phát tác dần dần đã có thể chịu đựng được, thời điểm chỉ có một mình một người, Ốc Lý Á Tư lại nhớ lại chú ngôn của chính mình — ma pháp trận không hổ là có được sự cường đại của thánh hệ Tát Thước Ngươi, mấy lần đều nhanh chóng phục hồi lại áp bách trói buộc, thời điểm từng cái được cởi đi, mỗi một lần đều phải tiêu hao toàn bộ lực lượng vất vả lắm mới có được....
Ốc Lý Á Tư một mực tích góp từng tí một lực lượng ma pháp, nếu có thể đạt tới một tầng nhất định — hắn cũng không muốn hoàn toàn dựa vào Thước Á đổi lấy nước thánh, lực lượng của chính mình nếu có thể vượt qua ma pháp trận, là có thể đem chủy thủ kia bức ra khỏi cơ thể...
Nếu may mắn, có thể hoàn thành trước khi kết thúc mùa đông.
— mùa đông sẽ không có người tới nơi này, nhưng mùa xuân đến, nếu có một vài người bước vào cánh rừng này, Thước Á không thể nào có đủ khả năng bảo hộ chính mình?!
Bầu trời đã bắt đầu tối đen, Thước Á còn chưa trở về.
Ốc Lý Á Tư có chút đói bụng, lại không có sức lực tự mình tìm đồ ăn — kỳ thật bị đói như vậy cũng không sợ, thời điểm vừa mới từ hồn phách thành thân thể thật có lúc liên tục ẩn núp có thể cả mười ngày nửa tháng không ăn cơm. Trời dần đen lại, mấy ngày nay không có tuyết, nhưng thời tiết trong rừng vẫn thật âm trầm.... Ốc Lý Á Tư dùng tay làm gối tựa đầu, tim đập có chút nhanh.....
Nhắm mắt lại, linh hồn liền giống như con rắn trườn khỏi thân thể chính mình.... Theo mùi của hắn, chui thẳng vào sâu trong rừng rậm....
Việc đem ý thức thật vất vả ngưng tụ thành hình thể thoát ra ngoài đối với thân thể hắn là chuyện rất nguy hiểm — Ốc Lý Á Tư đem tấm thảm lông đặt lên thân thể mình, vứt bỏ thân thể mà thoát đi — gió rất lạnh đi? Nhìn thấy nhánh cây bị đóng băng, mùi của hắn rất mờ nhạt, tựa hồ đã đi qua lâu thật lâu....
Lo lắng thật sự chính xác.
Thước Á cùng một con gấu thân hình to lớn như cây tùng dây dưa không rõ.... Thước Á dùng cung tên bắn trúng nó mấy tiễn, nhưng không bắn tới vùng yếu hại lại tạo ra dấu vết cho con gấu truy theo Thước Á — gấu là động vật thông minh, hiểu được quanh co, Thước Á hẳn là chạy đã lâu, không chạy được nữa, bàn về thể lực thì không thể so sánh cùng động vật, chỉ làm cho nó có cảm giác ngươi vẫn còn sức lực mới không dám mạo muội tập kích....
Sự hối hận của Ốc Lý Á Tư vừa vặn vì như thế mà xuất hiện, thân thể bị tàn phá nếu phóng ra ma lực thiêu chết con gấu này không đến nỗi kiệt sức.... chính là đã không kịp nữa rồi!
Gấu đánh một chưởng phía sau lưng Thước Á, Thước Á vừa mới nâng lên cung nghĩ muốn bắn đôi mắt của nó —
Linh hồn Ốc Lý Á Tư nhào ra đồng thời bàn tay phát ra ngon lửa không khiến người chú ý.... con gấu bốc cháy làm Thước Á thở hào hển ngồi phịch ở trên mặt đất — “Ốc Lý Á Tư?! Ốc Lý Á Tư —!” Hắn gọi, Ốc Lý Á Tư nhẹ nhàng bám vào thắt lưng hắn, Thước Á thở hào hển, chỉ nhìn thấy một mình bóng dáng hắn, thở hào hển, không thể nói được một chữ....
Sờ mặt hắn, Ốc Lý Á Tư sắp không ngưng tụ nổi hình thể chính mình....
“Trở về đi... ” Thước Á nâng hắn bằng lòng bàn tay, Ốc Lý Á Tư cuộn mình đứng lên, trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, trong bóng đêm phủ xuống cây cối, đi về hướng phòng nhỏ của hai người.