Trong tủ đông rất lạnh và âm u, có vô số anh linh đang bò hướng ra ngoài nên bọn nó nghênh diện với tôi còn há cái miệng muốn cắn tôi.
Dù sao thì trên người tôi cũng có rất nhiều anh linh bám vào nên cũng lười để ý đến, tôi cứ việc chui vào trong để mặt cho chúng cắn.
Nhưng rõ ràng là chiếc tủ đông này không lớn lắm nhưng bọn nó bò thế nào mà tôi vẫn không thấy được điểm đầu, những anh linh đó giống như là dây chuyền sản xuất nối liền nhau không dứt mà bò ra ngoài.
Càng ngày càng có nhiều anh linh ép tới chỗ tôi khiến tôi không thở nổi, rồi không biết lấy từ đâu ra nghị lực mà tôi cứ bò về phía trước, dường như mọi thứ không còn quan trọng nữa, chỉ cần bò hướng về phía trước là được.
Và tôi cũng không biết mình đã bò được qua bao lâu, phía trước tủ đông lạnh lẽo đen tối dường như đã có một điểm sáng, tôi nháy mắt liền bừng tĩnh, vội hướng về phía trước bò đi thật nhanh, thế rồi, cơ thể của tôi đột nhiên rơi vào một ao nước có mùi lạ.
May mà nước ở đây không sâu nên tôi cuống quýt chống tay đứng dậy, lại không ngờ tới vừa với tay ra đã chạm phải một thứ vừa trơn vừa mềm.
Cảm giác này khiến tôi rất sợ hãi, dưới ánh đèn lạnh lẽo trên đỉnh ao nước, tôi cố gắng kéo cái thứ mà mình vừa chạm phải ra.
Da đầu của tôi dường như muốn nổ tung trong tích tắc, vậy mà đó lại là xác của một bào thai bị ngâm trong một lọ thuốc có mùi gay mũi.
Cái thai kia lớn cỡ một con chuột, tay chân chỉ vừa mới thành hình, một cái đầu to kéo theo thân hình nhỏ bé, không biết là do ngâm quá lâu hay là như thế nào mà làn da của nó vừa hồng lại vừa nhăn, bởi vì tôi đi qua lại ở trong nước, động đậy nên nhìn nó giống như là một con chuột ngâm trong rượu.
Trong lòng tôi đột nhiên thắt lại, đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, ở trên mặt nước nổi lên không ít thai nhi như thế này, những anh linh vốn đang bám trên cơ thể tôi lại chậm rãi chìm vào trong nước phát ra những tiếng thút thít tựa như là đang khóc, lại giống như một con thú nhỏ trở về vòng tay ôm ấp của mẹ nó, có chút thoả mãn lại ấm ức.
Trên mặt nước vẫn còn rất nhiều anh linh bò hướng ra bên ngoài theo đường tủ đông.
Nước lạnh cùng cảnh tượng trước mắt làm cho tôi tỉnh táo, tôi đưa tay vớt một ít nước đưa lên mũi ngửi, nước này có mùi thuốc bảo quản cũng có mùi giống như nước ối?
Mà đường dài ở trong tủ đông thông đạo kết nối từ ở đây với bên ngoài, e rằng đây là mô tả đường sinh sản của phụ nữ, bệnh viện mượn những điều này để nuôi nhốt anh linh khiến chúng nghĩ rằng chúng đang ở trong cơ thể của mẹ mình.
Một khi mà cánh cửa tủ đông ở bên ngoài mở ra thì chúng sẽ cho rằng đó là do cửa âm đ*o mở ra nên lúc này bọn chúng mới liều mạng bò hướng ra bên ngoài.
Oán khí của anh linh rất nặng, chưa kể là chúng lại rất đông nên mới làm cho những quỷ hồn bên ngoài sợ hãi.
Nhưng khi vừa tiến vào trong ao thì những anh linh đó lại an tĩnh trở lại, bọn nó chìm xuống nước và khóc nức nở.
Nhìn bộ dáng này của bọn nó khiến cho lòng tôi chua xót không thôi, tôi lại đảo mắt nhìn quanh ao này.
Phỏng chừng nơi này chính là chỗ xử lý thai nhi của bệnh viện, sợ là cả tòa nhà này đã bày biện một số trận pháp không cho những anh linh này ra ngoài, cho nên Lạc Lạc không vào được cũng không ra được, trong lời con bé nói đây chính là cái hộp đen.
Có thể vì để thuận tiện cho việc bỏ thai nhi vào trong ao nên người ta để lại một cánh cửa bên cạnh.
Tôi bơi qua bên kia, vẫn thấy những anh linh này vô cùng an tĩnh.
Những thai nhi ở trong ao vậy mà không có một cái nào có vẽ câu điệp trên người, tuy nhiên trên lưng tất cả chúng nó vẫn có dán miếng chống thấm nước có ghi mã số, tôi đọc không hiểu nên cũng không quá quan tâm.
Chờ khi tôi ra được tới cửa, lại thấy bên ngoài có rất nhiều hộp thủy tinh cùng tủ đông nhìn rất giống nhau nhưng bên trong đều trống rỗng cả.
Cả người tôi đều ướt nhẹp nhưng không thèm đối hoài tới chỉ cẩn thận đánh giá căn phòng có hộp thủy tinh, bên cạnh có một tủ để tài liệu, thế là tôi liền rút ra một tập tài liệu.
Chỉ nhìn thoáng qua tôi lập tức hiểu rõ những cái nhãn có ghi số trên người thai nhi có nghĩa là gì.
Bệnh viện đánh số tất cả các thai nhi là số tương ứng với thông tin nhận dạng của mẹ chúng, cũng như là ngày họ đến bệnh viện này phá thai và giữ lại tài liệu về phôi thai máu.
Trong lòng tôi chợt rét run, bệnh viện này thực sự không buông bỏ bất luận cơ hội nào, ghi lại rõ ràng như vậy.
Mà cha mẹ của những thai nhi này có khả năng là không biết rằng con của mình bị chế thành đồng tử.
Họ giữ lại những tài liệu về thai nhi này là có dụng ý, một khi có nhu cầu gì đó thì bọn họ có thể tìm lại những tài liệu ban đầu của thai nhi để chế chúng thành đồng tử.
Hộp thủy tinh ở bên cạnh chính là chỗ để cất thai nhi vào, trên người chúng nó không có bị vẽ câu điệp là bởi vì còn chưa bắt đầu chế luyện.
Bảo quản và sắp xếp tốt như vậy thì chắc chắn đã bỏ không ít công sức vào đó, sợ rằng loại này làm ra cũng không ít.
Tôi đang lật xem thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Editor: Alissa.